Mà kỹ năng xưng hào của Biều Đại Đại lại thỏa mãn điều kiện lớn nhất của kỹ năng thiên phú [Cái Giá Của Sự Đau Khổ] của Xà Cơ: tần số tấn công cao và bị tấn công trong thời gian dài...
Liên tục bị mất máu trong một biên độ nhỏ làm cho lượng máu mà Xà Cơ hồi bởi kỹ năng thiên phú cũng tăng lên với mức độ rất lớn.
Cũng giống như trong phó bản Black Goblin vậy, lúc đó Xà Cơ mới chỉ cấp 3 mà đã có thể chống lại quốc vương Goblin cấp 10 tấn công, còn bây giờ Xà Cơ đã là cấp 13, mà kẻ công kích là Biều Đại Đại mới cấp 12.
Đáng lẽ Biều Đại Đại chỉ cần sử dụng đòn tấn công bình thường là được, lực tấn công của gã cao hơn nhiều kỹ năng danh xưng, cứ đánh như vậy thì Xà Cơ không hồi kịp nên sẽ chết nhanh thôi.
Đánh tiếc là Biều Đại Đại không biết, cho nên...
Tại sao lại như vậy? Tại sao cô ta lại không bị gì cả? Đi chết đi!
Nhìn thấy cô gái trước mặt dùng một khuôn mặt hạnh phúc đón lấy công kích của mình mà Biều Đại Đại cảm thấy sợ hãi.
Biều Đại Đại vừa ném rắn, vừa gào lên trong lòng, vừa cầu nguyện cô gái trước mặt nhanh nhanh bị mình giết chết.
Cuối cùng...
Rắn lửa cũng không xuất hiện trong tay của Biều Đại Đại nữa, vừa mới xuất hiện nó đã biến thành khói xanh, sắc mặt của Biều Đại Đại trắng bệch, đây là biểu hiện của việc thể lực đã cạn.
"Làm sao... có thể? Vì sao... lại vậy?" Biều Đại Đại ngừng lại, ngơ ngác mà đứng một chỗ, nhìn chằm chằm vào hai tay của mình.
Lần trước thất bại trước A Hoa tỷ vì A Hoa tỷ rất mạnh mẽ, Biều Đại Đại tâm phục khẩu phục, bởi vì A Hoa tỷ đường đường chính chính dùng sức mạnh chiến thắng gã.
Gã cảm thấy nếu mình cố gắng hơn thì sẽ có ngày có thể báo thù thành công.
Thế nhưng lần này, cũng là một người chơi nữ, thế nhưng người này lại khác biệt, cô gái này khinh thường không thèm tấn công gã, cứ đứng yên cho gã tấn công, nói chính xác hơn là không phòng thủ mà chủ động đỡ lấy đòn tấn công của gã.
Đòn công kích nào của gã cũng đánh trúng người cô, thế nhưng tại sao? Tại sao cô ta lại không có việc gì, vẫn cười vui vẻ như vậy? Trên người cô ta còn đang bị cháy do kỹ năng của mình nữa chứ, chẳng lẽ cô ta không thấy đau sao?
Sự mạnh mẽ tới kỳ lạ này làm Biều Đại Đại sợ hãi, nỗi sợ hãi này khắc sâu vào trong tâm linh của gã làm gã không biết đối mặt với nó thế nào, cũng không biết cách thoát ra, giống như là bị quỷ ám vậy, không đuổi đi được.
(*): hai bánh xe của Na Tra.
“Tôi cũng không biết vì sao tôi luôn có cảm giác rằng sắp xảy ra chuyện gì đó.” Trên đường đi đến doanh địa Sa Mạc Bò Cạp, Tiêu Phàm cảm thấy hơi lo lắng.
“Anh lo cái gì, chẳng phải ban nãy đã cùng Xà Cơ xác nhận rồi còn gì, lo lắng cho tiểu nhũ mẫu mới đến như vậy sao?” Hổ Nữu cảm thấy khó hiểu liền hỏi.
Tiêu Phàm nghĩ bụng, ban nãy đã xác nhận qua rồi, vậy nên… chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Có lẽ là bản thân hắn cảm thấy không quá yên tâm đối với cô gái nhỏ thần kinh yếu như Xà Cơ, nên mới thành ra lo lắng như vậy.
“Cho dù thế nào, tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng quay lại tìm các cô ấy.” Vừa nói Tiêu Phàm vừa bước nhanh hơn.
“Xời, nhìn cái bộ dạng vội vội vàng vàng của anh kìa.” Hổ Nữu bĩu môi.
Thế giới nội tâm của Xà Cơ…
Woa, thật đáng yêu quá, chú rắn bé nhỏ này giống như một ngôi sao nhỏ đang bay qua bay lại trên bầu trời, chạm vào chúng còn có chút cảm giác nhoi nhói nóng nóng, cảm thấy thật sảng khoái, thật dẹp đẽ. Lẽ nào đây chính là thiên đường sao? Năm đó quyết định mua trò chơi này về ký túc xá chơi thật là quá đúng đắn.
Bởi vì hết điểm thể lực nên Biều Đại Đại đã ngừng tung ra kỹ năng ném rắn.
Sau khi lấy lại tinh thần, Xà Cơ nhìn về phía tên mập mặt trắng bệch ngây ngốc đứng bất động, nói: “Này, sao anh không tiếp tục nữa?”
Biều Đại Đại trông thấy cô gái mang theo nụ cười quỷ dị này đang tiến gần về phía mình thì theo bản năng lùi lại phía sau vài bước.
Sau đó nhìn thấy cô ta mở miệng châm chọc “Này sao anh không tiếp tục nữa?” thì bỗng nhiên cảm thấy người con gái trước mắt chính là một nữ ma đầu. Lẽ nào cô ta muốn bản thân mình bị bầm dập sức cùng lực kiệt, bị làm nhục cho đến chết?
“Này, tôi đang gọi anh đấy! Anh Mập Mạp! Anh có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi nói anh tiếp tục quăng rắn đi! Mau lên, đừng có đứng ngây ra đấy như thế!” Xà Cơ bắt đầu mất kiên nhẫn, từng bước tiến gần về phía Biều Đại Đại.
Thật sự đáng sợ, cô gái này chẳng những không công kích gã mà còn ép buộc gã phải dốc sức tấn công cô ấy, Biều Đại Đại chưa từng gặp phải một đối thủ như vậy. “Lẽ nào cô ta muốn để mình hiểu được sự yếu đuối vô năng của bản thân, trải nghiệm sâu sắc sự chênh lệch thực lực giữa mình và cô ta? Không sai, nhất định là như vậy!”
Ác nữ này thật nguy hiểm, ngay cả trận chiến bình thường cũng muốn gây ra bóng ma tâm lí không thể xóa nhòa cho đối thủ. Cảm giác này thật sự giống với người phụ nữ nhện độc vừa đáng ghét vừa đáng sợ bên cạnh Ác Long lão đại trong Bang Hắc Long của mình.
Biều Đại Đại bắt đầu động não, cố gắng suy nghĩ để loại bỏ tư duy chiến đấu đơn giản không thể đơn giản hơn của Xà Cơ. Nhưng kết quả là càng nghĩ càng xa vời, đột nhiên cảm thấy cánh cửa ám ảnh tâm lý đang chố chấp dẫn dẵn tư duy của bản thân vào đó.
Thật sự Biều Đại Đại càng nghĩ càng hoảng loạn, bỗng nhiên lại bị Xà Cơ nhanh chóng áp sát không có đường lùi, mất thăng bằng, đặt mông ngồi xuống đất.
Trông thấy người trước mắt đột nhiên ngã xuống, Xà Cơ mới nhớ ra là hiện tại mình đang PK, nhưng muốn PK thì phải làm gì?
A! Đúng rồi! Đánh gã!
Đầu óc của Xà Cơ lúc này mới thật sự quay lại, bắt đầu tấn công đòn đầu tiên.
Xà Cơ dùng chiếc búa có mang theo tiếng gió mà Tiêu Phàm tặng cô đánh úp Biều Đại Đại.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi bị đánh trúng của Biều Đại Đại là người con gái này quả thật thâm độc vô cùng, đã nói là để mình tiếp tục vậy mà còn tấn công mình. Sự tín nhiệm giữa người với người ở đâu hết rồi?
Sau đó liền lăn ra hôn mê bất tỉnh…
[Người chơi: Xà Cơ sử dụng vũ khí đặc hiệu, Biều Đại Đại choáng váng 1 giây]
Woa, hóa ra đánh vào đầu lại có thể đánh ra công lực mạnh đến thế này. Vì thế, Xà Cơ hưng phấn giơ cao cây búa đánh một trận tới tấp vào đầu của Biều Đại Đại.
Không thể không nói, vận khí của Xà Cơ trong game thật sự là có hơi ngược với lẽ thường. Chỉ trong chốc lát, hiệu quả gây choáng váng của cây búa vẫn không ngừng lại, Biều Đại Đại bị đánh cho nổ đom đóm mắt, đầu óc quay mòng mòng.
Phong Lang đứng từ xa quan sát Biều Đại Đại và Xà Cơ đánh nhau cả nửa ngày trời, lúc thì là cú đấm con bọ ngựa, lúc thì là phóng hỏa, xinh đẹp thật sự, bây giờ còn không ngừng gõ vào đầu đối thủ. Bức tranh này giống với hình ảnh thầy tu gõ mõ, trong lòng cũng không ngừng châm chọc Biều Đại Đại sao lại không lấy Thiết Công Đầu ra.
Cho dù Biều Đại Đại bị đánh, Phong Lang cũng không căng thẳng.
Bởi vì Phong Lang cho rằng Biều Đại Đại sẽ đánh bại được Xà Cơ, cứ nghĩ gã đang cố ý nhường, trêu chọc mỹ nữ, thầm nghĩ: “Thật sự đã xem nhẹ tên mập mày rồi, thật không ngờ mày lại có thể như vậy, thật biết cách chơi đùa mà.” Nhưng cho đến khi…
Biều Đại Đại đáng thương tỉnh dậy sau đòn tuyệt chiêu “đập chuột không địch thủ” của Xà Cơ, liền tranh thủ lúc chưa bị nữ ma đầu này đánh cho ngất đi rồi liều mạng gào lên một tiếng thất thanh: “Cứu tôi với!”
Biều Đại Đại vừa hét xong ba chữ đó, liền cảm thấy gáy mình lại bị cây búa đập trúng, nháy mắt lại tiếp tục nổ đom đóm mắt, ngôi sao xoay mòng mòng như nhang muỗi ở trên đầu.
Lúc này, rốt cuộc Phong Lang cũng biết là không ổn rồi liền xông về phái Biều Đại Đại đang bị Xà Cơ đánh cho bất tỉnh, còn hét lớn: “Att, chơi xong chưa, đừng có đứng mãi ở bên cạnh cái tảng băng đó nữa.” Phong Lang giật mình nhìn thấy thanh hiển thị lượng HP của Biều Đại Đại: “Mẹ nó, Biều Đại Đại sắp bị con ranh đó đập chết rồi, mau qua đó cứu thôi!”