Chương 60: Có Một Loại Khí Chất Gọi Là Cao Ngạo (2)
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn: Truyện YY
Cho dù muốn chứng minh bản thân, cũng không thể dùng cái mạnh của kẻ thất phu được, phải sử dụng tốt nhất sức chiến đấu mà mình có trong tay, đó mới chính là sở trường của tổng chỉ huy đội ngũ như Tiêu Phàm, một người chơi theo loại hình trí tuệ.
Tiêu Phàm thành khẩn nói với Xà Cơ: "Xà Cơ, anh có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho em."
Lần nói câu này trước đây, là lúc ở trong phó bản Black Goblin, khi đó thật sự có sự nghịch chuyển cục diện rất tốt, mà lần này cũng chứng minh được Tiêu Phàm thật sự có cách chỉ huy tài tình, sắc bén. Thế nhưng sau này khi nhìn lại lần chỉ huy này của bản thân, Tiêu Phàm lại một mực hối hận...
Không đợi Xà Cơ trả lời, Tiêu Phàm lấy ra một mảnh vải đen, che đi hai mắt tràn đầy hưng phấn đang chớp động kia của Xà Cơ.
"Anh muốn làm gì vậy?" Xà Cơ có chút tức giận, đang cố gắng để thật nhanh có thể nhìn thấy những vật nhỏ đáng yêu bên trong phó bản, nhưng giờ bị che mắt thì làm sao thấy được gì.
"Xà Cơ, em phải giữ gìn trạng thái này đến tận khi phó bản kết thúc đấy, làm ơn." Tiêu Phàm thành phẩn nói.
Xà Cơ nghe được giọng nói tràn đầy kính ngữ của Tiêu Phàm, nên cũng không làm loạn nữa, biết rằng tất cả mọi người ở đây vì muốn thông qua phó bản mà đến, mình không thể tùy hứng, liền ủy khuất nói: "Được."
"Vất vả rồi." Tiêu Phàm cảm thấy nếu không che mắt của cô, Xà Cơ sẽ không thể khống chế nổi tính tình của mình, dẫn tới hành động lung tung bên trong phó bản. Lần trước tới đây chính là lần đầu tiên cô không nghe lời Tiêu Phàm chỉ huy.
Lần Xà Cơ PK cùng Biều Đại Đại chính là lần PK kinh thiên động địa, nhưng cái này cũng chỉ là Tiêu Phàm được nghe nói lại từ Bán Trường Miên.
Bán Trường Miên không biết gì còn khen nàng thông minh, nhưng Tiêu Phàm hiểu rõ nếu không phải có nữ thần may mắn chiếu cố cô nhóc này thì có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ cho cô dùng.
Bây giờ, Tiêu Phàm đã hiểu rõ năng lực chịu đựng tổn thương đến mức biến thái kia của Xà Cơ, vì vậy chỉ cần hắn chỉ huy đúng chỗ, quái vật ở trong phó bản này cũng sẽ không giết chết cô, hơn nữa còn có vú em trợ giúp sau lưng, cho nên coi như cô "mù" đi.
Cũng ảnh hưởng không lớn, chỉ cần còn sống sót là đủ.
Độ khó cao cũng độ khó trung bình của khu vực quái vật thứ nhất bên trong phó bản thung lũng Rắn Cát, đều là Thanh Xà, chỉ là so với bản độ khó trung bình thì thuộc tính của Thanh Xà ở bản này đã tăng thêm không ít, nhưng đội ngũ Tiêu Phàm đánh khu vực này lại nhanh hơn nhiều so với lần thứ nhất, do có thêm một "tank mù".
"Xà Cơ, bước về trước ba bước, giơ lá chắn lên đỡ."
"Tấn công phía trước, lại quay qua bên phải 30 độ trái phải tấn công."
"Tránh qua bên phải hai bước."
...
Tiêu Phàm một bên vừa quơ dao găm nhỏ của mình dọn dẹp khu vực Thanh Xà thứ nhất, vừa quan sát tình huống bên cạnh của Xà Cơ để tiến hành chỉ huy, vú em Bán Trường Miên tố chất chơi trò chơi của cô cũng không tệ, không cần Tiêu Phàm chỉ huy cũng có thể kịp thời trợ giúp, về phần Miên Miên thì đã sớm đóng băng tại chỗ...
Còn có một người, Tiêu Phàm căn bản không muốn để ý tới, nhớ lại trước đây mấy phút còn khí thế hung hăng nói, đi, vì cái gì mà không đi, lần này tiểu thư nhất định phải trả lại mối thù mũi tên kia, vậy mà bây giờ...
"A, đừng lại đây!" Hổ Nữu nhảy xuống phía dưới ẩn nấp, một bên vẫn quơ roi lung tung, Tiêu Phàm căn bản không nhìn thấy.
"Tốt, độ khó cao của quái vật khu vực thứ nhất chúng ta đã dễ dàng xử lý xong xuôi, trạng thái mọi người đều không tệ, động viên thêm chút nữa." Sau khi đánh Thanh Xà về, Tiêu Phàm chỉnh đốn lại đội ngũ một chút.
"Đó là đương nhiên." Hổ Nữu có vẻ như đã chịu không ít hoảng sợ, nhưng mà vẫn đáp lại với tính tình bướng bỉnh như cũ.
"Ở đây không có chuyện của cô, con nít qua bên kia chơi đi, không biết ai trước đó còn khí thế hùng hổ, về sau lại bị dọa thành dáng vẻ của chim cút nhỏ nơi đồng hoang." Tiêu Phàm bật cười, Hổ Nữu thật sự là có tính đại tiểu thư khó sửa đổi.
Người này bị làm sao vậy, con gái nhà người ta đã bị dọa đến sắp khóc, đáng lẽ phải đi an ủi vài câu, còn trách cứ.
"Tốt, chúng ta tiếp tục!" Tiêu Phàm quay người, định đẩy cách cửa thứ hai ra.
Lúa này đi, anh rốt cuộc có phong độ hay không, tốt, Phàm muội muội, chị đây không thể hiện uy quyền, ngươi liền cảm thấy chị đây dễ trêu đúng không.
Hổ Nữu vừa bị đám Thanh Xà kia dọa sợ, Tiêu Phàm lại bất cẩn làm cô phát bực, lúc này tâm lý tính toán chi li của phụ nữ liền bùng nổ.
Hồ Nữu đến bên cạnh Xà Cơ, lặng lẽ chỉ huy ở bên tai Xà Cơ: "Xà Cơ muội muội, nghe theo lệnh của chị bước về phía trước, sau khi có lệnh chị thì đánh ra đòn mạnh nhất."
Nói xong, Hổ Nữu điều chỉnh vị trí của Xà Cơ đối diện với Tiêu Phàm, lại chỉnh tay Xà Cơ cho ngay ngắn: "Ừm, độ cao này là được rồi."
Xà Cơ nghĩ thầm, không phải đội trưởng ca ca nói chỗ này không có quái vật sao, không lẽ là đội trưởng nhầm, Hổ Nữu phát hiện ra liền để mình đi tấn công?
Ôi, kệ đi, dù sao mình cũng không hiểu rõ mọi chuyện trong trò chơi, hiện tại lại không nhìn thấy gì, vậy nên nghe lời tỷ tỷ là được rồi.
Thế là, Xà Cơ dứt khoát đáp ứng: "Hiểu rồi."
Hổ Nữu nhìn về bóng lưng của Tiêu Phàm ở phía trước, trong lòng độc ác nghĩ, ai bảo anh phát cáu với tôi, tôi liền để Xà Cơ nện anh thành cúc nhỏ nở hoa, dạy cho anh một bài học, dù sao trong cùng đội ngũ mà công kích lẫn nhau cũng không để rơi máu.
Đi theo Xà Cơ đến chỗ Tiêu Phàm, cách Tiêu Phàm càng ngày càng gần, sắc mặt Hổ Nữu càng thêm hưng phấn, nhanh, là lúc này: "Xà Cơ, ra tay!"
Tiêu Phàm đi về trước mấy bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng không có thanh âm, bình thường nếu gặp chuyện này, con cọp cái kia chắc hẳn đang tranh cãi ầm ĩ đòi xé xác mình ra, hay là lúc nãy mình trách mắng quá nghiêm khắc rồi?
Như nào cũng vậy thôi, Hổ Nữu dù sao cũng vẫn là một cô gái, con gái nào mà không sợ rắn chứ.
Trong đầu Tiêu Phàm vừa nghĩ đến quan điểm này, bỗng dưng lại nghĩ đến Xà Cơ, lập tức phủ định, cái này là loại khác, không tính.
Haizz, hay là đi xin lỗi cô, an ủi cô một chút, ai bảo mĩnh là nam tử hán đại trượng phu cơ chứ.
Tiêu Phàm đang nghĩ nên nói xin lỗi Hổ Nữu như thế nào, thế là xoay người lại. Quay người trong nháy mắt, tiếng kêu tràn đầy phấn khởi của Hổ Nữu tại khu vực yên tĩnh này lại trở nên vang to dị thường: "Xà Cơ, ra tay!"
...
Âm thanh của Hổ Nữu qua đi, rất lâu sau vùng này mới hết âm thanh vang lại, mọi thứ dường như ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Hổ Nữu vẫn duy trì dáng vẻ lúc mới gọi như cũ, miệng nhỏ mở ra la lên nhưng không có khép lại, ngơ ngác nhìn Tiêu Phàm, vẻ mặt hơi cứng ngắc.
Bán Trường Miên dùng tay che miệng, vẻ mặt kinh ngạc, mà ở nơi hẻo lánh này khối băng kia đã sớm tan ra...
Tiêu Phàm lúc này, hai tay che lấy phần dưới, gương mặt vì đau đớn mà trở nên tái nhợt, hé miệng muốn kêu gào, lại không phát ra âm thanh nào, trong đầu bởi vì bị đau đớn kích thích vẫn không bình thường, tư duy không còn vận chuyển. Trong đầu Tiêu Phàm lúc này chỉ là trống rỗng, không thể tưởng tượng suy nghĩ ra cái gì...
Con mẹ nó chẳng lẽ bây giờ lại chuyển chức thành chiến sĩ kiêm thái giám?!
yện YY
Đây chính là cảm giác đau trứng sao?
Trò chơi vì để giảm bớt sự kích thích thần kinh đối với người chơi mà giảm bớt độ chân thực đi 10% so với thực tế, thế nhưng Tiêu Phàm cảm giác thấy so với việc bị Hổ Nữu cho ăn [Thống Khổ Tiên Sách] còn đau đớn hơn rất nhiều.
Không ngờ cũng có ngày ở trong trò chơi này Tiêu Phàm bị ép làm ra hành vi ngu xuẩn “lấy trứng chọi đá”, mà nhận lấy cảm giác thống khổ đến mức độ này.
Một búa này, đã khiến đầu óc Tiêu Phàm hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn để lại cảm giác đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Nghĩ đến việc vừa rồi còn định đi an ủi Hỗ Nữu, mẹ kiếp, đi gặp quỷ hết đi!