“A, mọi người bị làm sao vậy, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tại sao lại im lặng hết vậy?”
Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, chỉ có một đứa trẻ ngốc nghếch lên tiếng phá tan sự yên tĩnh hiếm có này.
Xà Cơ rất hoang mang, bỗng dưng lúc này không có đội trưởng ca ca chỉ huy, cũng không có tiếng nói của đại nhân tỷ tỷ, không phải chính mình trong lúc mơ hồ đã bị vứt bỏ đấy chứ?
Ngay lập tức, Xà Cơ kéo miếng vải đen đang che hai mắt của mình xuống, theo thói quen đeo tên đôi mắt kính nhỏ nhắn tinh xảo mà chính mình vẫn mang theo bên cạnh, thế giới đen tối xung quanh bỗng trở nên rực rỡ sắc màu.
Cô bỗng phát hiện đội trưởng ca ca lúc này đang đau đớn cuộn chặt cơ thể nằm ở trước mặt mình, trên khuôn mặt mang theo sự đau đớn thống khổ.
“Đội trưởng ca ca, anh làm sao vậy?” Xà Cơ cúi người xuống, nhìn Tiêu Phàm đầy lo lắng.
Tiêu Phàm mở miệng định trả lời nhưng lại phát hiện bản thân đã đau đến mức một chữ cũng không nói ra được, lại nghĩ thầm, con bé ngốc nghếch này bị con cọp cái đó lợi dụng mà còn không biết gì.
Tiêu Phàm biết rõ là Xà Cơ vô tội, kẻ cầm đầu chính là con cọp cái tùy hứng kia, vì vậy liền dùng ánh mắt độc ác nhìn về phía Hỗ Nữu.
Hổ Nữu thấy Tiêu Phàm nhìn mình chằm chằm, cũng biết là lớn chuyện rồi, coi như chỉ là trò chơi, nhưng chỗ “ấy” đột nhiên bị đụng chạm như vậy, không đau chết mới là lạ. Nên không dám đối diện với Tiêu Phàm mà né tránh nhìn sang hướng khác.
Xà Cơ thực chất là “người mù”, cái gì cũng không biết, nghĩ đến việc đội trưởng ca ca đang ở trước mặt mình, chẳng lẽ là mình quá ngốc, tấn công bậy bạ, ngộ thương đội trưởng ca ca rồi? Nhất định chính là như vậy rồi…
Xà Cơ càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng thấy hổ thẹn: “Thực xin lỗi, là em không tốt, Xà Cơ quá ngốc, chơi trò chơi không vui, làm tổn thương anh, Xà Cơ giúp anh thổi thổi được không, xoa xoa giúp anh nữa, xoa xoa thổi thổi một lát thì sẽ không đau nữa đâu.”
Nghe Xà Cơ nói xong, ngoài cảm giác đau đớn thì Tiêu Phàm còn có cảm giác kì quái, đây là lần đầu tiên hắn có thể cảm nhận được tình người như vậy, cảm giác rất quái dị.
Vì thế cho nên dù có đau như thế nào đi chăng nữa thì Tiêu Phàm cũng cố gắng hết sức nói một câu: “Không cần, cảm ơn, không có chuyện gì đâu.”
Lúc này, Bán Trường Miên cũng đi tới, không biết hình ảnh quá sức chấn động hay như thế nào, nhìn vẻ mặt thống khổ của Tiêu Phàm, IQ của Bán Trường Miên hình như cũng giảm xuống, vô cùng lo lắng nói: “Hay là để em dùng [Thương Hại] với anh đi.” Nói xong mới phát hiện không đúng, nhất thời trên mặt xuất hiện hai rạng mây hồng.
Tiêu Phàm cũng không nói gì, mặc dù biết cô cũng là xuất phát từ ý tốt, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà gào thét, thương hại cái em gái cô ấy, thương hại có thể làm giảm bớt sự đau đớn hay sao, em trai của tôi không cần thương hại!
“Thực xin lỗi. Tôi chỉ muốn đánh vào mông anh một cái thôi, không ngờ lại…” Hổ Nữu cũng bước lại gần rồi nhỏ nhẹ giải thích, dù sao lần này Tiêu Phàm cũng thật sự quá thảm rồi.
Tiêu Phàm nhìn Hổ Nữu một cái, thở dài, trong lòng nguyền rủa không ai thèm lấy cô, như vậy thì tất cả đàn ông mới có thể sống tốt được.
Trò chơi dù sao cũng chỉ là trò chơi, sẽ không tạo thành thương tổn thực tế, nhưng mà trò chơi này được xây dựng cũng quá đỉnh rồi, cảm giác đau trứng này quá mức chân thực, sau một lát nằm nghỉ đã giảm bớt sự đau đớn, Tiêu Phàm âm thầm nghĩ.
Lần này Tiêu Phàm cũng đã hiểu rõ, sau này tuyệt đối không nên đấu với Hổ Nữu, nếu không cũng chỉ có bản thân mình phải chịu thiệt mà thôi.
Lúc này Tiêu Phàm định đứng dậy, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên thì hắn lại nhìn thấy một đôi mắt to tròn long lanh thuần khiết ngân ngấn nước đang tò mò nhìn mình, nói chính xác hơn là quan tâm nhìn hạ bộ của hắn.
Tiêu Phàm đột nhiên cũng cảm thấy đôi mắt của chính mình cũng bắt đầu ươn ướt, không biết là bởi vì cảm động hay là khuất nhục.
Tiêu Phàm thông qua chuyện lần này có thể sâu sắc cảm nhận được tình cảm của nhân loại thâm ảo đến mức độ nào.
Miên Miên chỉ là hiếu kì bị đánh vào chỗ đó sẽ đau đến như vậy sao, thế nhưng rất nhiều năm sau, khi mà một cô gái nhỏ đáng yêu đã trở thành một vị thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp thì cô mới biết rằng năm đó Tiêu Phàm đã cho cô hồi ức quý giá như thế nào.
Khi chúng ta vẫn còn đang ở thời kì ngây thơ lãng mạn, tâm hồn sáng trong thuần khiết như tờ giấy trắng, trời cao lại vào lúc này ban tặng cho chúng ta vài điều hạnh phúc ấm áp, mà đến khi chúng ta trưởng thành lại không thể nào có được.
Mà vào ngày đó, Miên Miên đáng yêu đã nhận được món quà của trời cao này, cô bé không thể nào mở miệng chia sẻ những điều này với những tên đồng bọn nhỏ của cô, nó thuộc về chỉ một mình Miên Miên…
Chỉ là bây giờ cô bé không thể phát hiện cũng không thể hiểu, nhưng chỉ cần cô bé vẫn còn nhớ kĩ, một ngày nào đó cô sẽ cảm nhận được sự vui sướng của việc này, mặc dù sự vui sướng được xây dựng thành bên trên sự đau khổ của Tiêu Phàm nên có hơi tàn nhẫn.
…
Lần nữa đứng lên, sức chiến đấu của Tiêu Phàm đã tăng vọt, nếu chính mình không có cách nào đối với tên khắc tinh Hổ Nữu này, vậy thì trút cơn giận của mình lên quái vật phó bản thôi!
Tiêu Phàm hăng hái tiến về phía trước, đang muốn đẩy hai cánh cử đá ra, thì giọng nói của Xà Cơ từ phía sau truyền đến: “Ồ? Em vừa mới phát hiện lúc Hổ Nữu tỷ tỷ chỉ huy em tấn công thì hệ thống đã cho em một skill mới, gọi là Công Kích Nhược Điểm, gia tăng tỷ lệ bạo kích, mà bởi vì vừa mới sử dụng, còn được tăng thêm điểm kỹ xảo, lên tới cấp 2, tỷ lệ bạo kích tăng thêm 1 điểm, Hổ Nữu tỷ tỷ thật là lợi hại, chị giúp em công kích thêm một lần nữa được không?”
Tiêu Phàm vừa nghe thấy Xà Cơ nói như vậy, cảm thấy như vừa có một mũi tên bắn trúng tim mình, lão đảo ngã xuống đất, không cam lòng mà ngẩng đầu lên gào thét: “Chết… đi!”
Khu vực thứ hai đến khu vực thứ tư chính là phiên bản nâng cấp của Sa Phúc Xà, Xích Luyện Xà, Hoàng Kim Mãng nhưng bởi vì khẩu hiệu “Vì Easter Egg, vì anh em!” đã thức tỉnh vị “chiến sĩ cô độc” Tiêu Phàm này, phó bản được vượt qua rất dễ dàng.
Thế nhưng phó bản cũng không nhanh chóng kết thúc như vậy, so với bình thường thì độ khó của phó bản phải tăng thêm một bậc.
“Đội trưởng, trước đây anh cũng mạnh mẽ như vậy sao?” Bán Trường Miên sùng bái nhìn Tiêu Phàm chiến đấu.
“Cũng tạm được nhưng không mạnh giống như bây giờ.” Hổ Nữu nhớ lại, nói bằng giọng khẳng định.
“Vậy tại sao bây giờ lại...?” Bán Trường Miên nghi ngờ.
“Haiz, em chưa từng nghe nói đến Tịch Tà Kiếm Phổ sao?” Hổ Nữu thở dài.
…
Lúc này, Tiêu Phàm đã nổi giận đùng đùng mở ra cánh cửa lớn cuối cùng.
Hổ Xà, sau cánh cửa này là Boss cuối cùng.
Hổ đầu rắn với phần cổ bành to như rắn hổ mang, trên thân thể có từng vệt vàng nâu xen kẽ, thân thể dài khoảng 3-4 mét, rộng 20-30cm, con quái vật này so với Hoàng Kim Mãng còn to lớn hơn, tuy rằng vảy giáp trên người không cứng bằng Hoàng Kim Mãng nhưng từ miệng nó phun ra sương mù màu đen chết chóc, chứng tỏ nó có kịch độc.
Lần này, Tiêu Phàm cũng không dám để cho “người mù” đó mạnh mẽ đi lên đối kháng, bởi vì miệng rắn của Boss có thể nuốt trọn một cái đầu, Tiêu Phàm thực sự không dám khinh thường.
Tiêu Phàm xoay người lại nhìn về phía những người đồng đội của mình, thở dài: “Để mình ta đi lên là được rồi, mọi người cẩn thận một chút, Boss này rất mạnh đấy.”
Nói xong, Tiêu Phàm quật cường không chịu thua mang theo “Easter Egg” bi thương đi tới chiến trường.
Hổ Nữu tuy rằng rất muốn đi lên hỗ trợ, thế nhưng cô không có cách nào đối phó với rắn, Bán Trường Miên vẫn đứng yên tại chỗ xem xét tình hình để thêm máu, còn Xà Cơ, bị mù, nếu cứ ngu ngốc mà đi lên có khả năng sẽ bị Boss cắn mất đầu, khối băng chỉ là vật biểu tượng, xin không quấy rầy.
Hổ Xà thè lưỡi ra, trợn mắt nhìn người đàn ông đang một mình bước đến, phun ra chất độc màu đen.
Tiêu Phàm cúi người né tránh, hạ thấp trọng tâm, hai tay nắm một cái gậy xương nhỏ, dang ra hai bên giống như đôi cánh, chân phải làm điểm tựa bật lên, chân trái nhấc lên khỏi mặt đất, phóng về phía trước!