[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Ác Long thi triển kỹ năng Phân Cân Thác Cốt lên ngươi, tạo thành hiệu quả tàn phế đối với hai tay của ngươi, hành động của hai tay bị hạn chế, kéo dài liên tục 30 phút.]
Tiêu Phàm cũng không chú ý đến nhắc nhở này của hệ thống, trong đầu hắn bây giờ hoàn toàn trống rỗng.
Trong khoảnh khắc bị Ác Long đá trúng, hắn rõ ràng nghe thấy âm thanh xương cốt gãy lìa truyền ra từ trong cơ thể, “Răng rắc!” Âm thanh thanh thúy, cùng với cảm giác cực kỳ đau đớn, sau đó là âm thanh dao găm rơi xuống đất leng keng, lanh lảnh không gì sánh được mặc dù không lớn, nhưng âm thanh này lại đủ để đánh nát lòng tin của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vẫn duy trì tư thế quỳ xuống như trước, hai tay đã không còn linh hoạt mạnh mẽ như ban đầu mà giống như một chiếc khăn quàng cổ tùy ý treo trên vai, không khí trầm lặng, không có một chút sinh khí, cơ thể Tiêu Phàm khẽ động một cái, cánh tay sẽ tùy ý lay động như cành liễu, vẽ ra một vòng tròn quanh vai, tựa như một khuôn mặt tươi cười, im lặng cười nhạo…
Sai rồi sao, hắn thật sự sai lầm rồi sao? Rõ ràng biết lực chiến chênh lệch lớn như vậy, mà vẫn tự đại mù quáng, lỗ mãng tấn công, kết quả tài nghệ không bằng người, bị kẻ địch phế bỏ hai tay, đến vũ khí cũng cầm không được, không có vũ khí thì còn chiến đấu tiếp thế nào được đây.
Hắn không thể chiến đấu, Hổ Nữu và Xà Cơ sẽ làm thế nào đây, các cô ấy không có nhiều kinh nghiệm, nhất định đánh không lại Ác Long, là hắn hại mọi người rớt kinh nghiệm, không sai, đều là tại hắn.
Nếu trước đây hắn không bướng bỉnh, chỉ cần hắn đầu hàng, mọi người đều sẽ không sao, đều là tại hắn liên lụy mọi người…
Người cứ luôn cho rằng mình ở địa vị càng cao, lúc rơi xuống lại càng đau đớn, giống như Tiêu Phàm lúc này, mang theo lòng tự trọng sau cùng chiến đấu với Ác Long lại bị Ác Long dễ dàng đánh nát, tạo nên ảnh hưởng tâm lý rất lớn.
Ác Long nhìn ánh mắt đã không còn tiêu cự, ngơ ngác nhìn về phía trước của Tiêu Phàm, đối với hành vi của mình rất lài lòng, hắn ta biết hành động của hắn đã đả kích sâu sắc sự kiêu ngạo của người trẻ tuổi này. Người trẻ tuổi này rốt cuộc từ bỏ nhiệt huyết, cảm thấy sợ hãi “Chính nghĩa” của bang Hắc Long.
“Tự nhìn lại bản thân cho rõ, có một số người mà loại nhân vật nhỏ như tụi mày không thể trêu chọc được.” Ác Long nói với Tiêu Phàm, lại như đang nói với chính hắn, bởi vì hắn chẳng thể nhớ nổi bộ dáng nhiệt huyết khi còn trẻ lúc mới tham gia của hắn nữa.
“Tao sẽ dùng kỹ năng danh hiệu của tao tiễn mày một đoạn đường vậy.” Ác Long đi đến trước mặt Tiêu Phàm, hướng về người thanh niên đã từ bỏ ý chí chiến đấu, giơ lên nắm đấm sắt…
PS: [Danh hiệu người chơi: Hắc Long Vương]
[Kỹ năng danh hiệu: Hắc Long Ba]
[Loại kỹ năng: Chủ động]
[Hiệu quả: Đánh về phía trước một quyền không ai có thể cản nổi, kèm theo hiệu quả hình thái ra quyền của Hắc Long, tạo thành sát thương 250% lên mục tiêu; thời gian hồi chiêu 10 phút.]
[Mức tiêu hao kỹ năng: 200 điểm thể lực]
[Phân loại kỹ năng: Kỹ năng danh hiệu]
[Ghi chú: Quý trọng tính mạng, rời xa Hắc Long!]
Nhìn nắm đấm màu đen hung ác trước mặt, trong lòng Tiêu Phàm có chút bất đắc dĩ, lại có chút tiếc hận, nhiều nhất chính là hối hận.
Phải kết thúc tại đây sao, xin lỗi Hổ Nữu, xin lỗi Xà Cơ, chỉ tại đội trưởng tôi đây quá yếu, quá vô dụng…
Đột nhiên, một bóng người che trước mặt Tiêu Phàm…
Đây là một màn Tiêu Phàm vô cùng quen thuộc, bởi vì thường ngày lúc mọi người trong đội ngũ cùng nhau chiến đấu, Tiêu Phàm đã gặp màn này quá nhiều lần rồi, hắn nhớ rõ lần đầu tiên là ở bên trong phó bản Black Goblin, cho đến giờ phút này, bóng người mà Tiêu Phàm nghĩ vô cùng ngốc nghếch này vẫn không thay đổi, vào lúc nguy hiểm nhất, vẫn dũng cảm che trước mặt hắn…
Nhưng lúc này Tiêu Phàm lại cảm thấy tình cảnh này hết sức đáng ghét, nhưng hắn biết hắn chán ghét không phải là cô gái đáng yêu đang che trước mặt hắn, mà là cái tên ngu ngốc ngồi một chỗ chờ người ta làm thịt là hắn đây.
Lại càng tức giận chuyện Hắc Long quyền kia cũng sẽ không để ý tới những chuyện này, dù cho người đang che trước mặt là một cô gái nhỏ ngây thơ.
“Phịch!” Nghe âm thanh này, có thể biết đây là một quyền nặng như thế nào, nắm đấm đen kia đâm xuyên qua khiên gỗ của Xà Cơ, hoàn toàn đánh lên cơ thể mảnh mai của Xà Cơ…
[Xà Cơ: HP 0%, thành viên đội ngũ tử vong.]
Sau khi lượng HP của người chơi tụt xuống 0%, hệ thống sẽ không để thi thể biến mất ngay lập tức, sẽ lưu lại tại chỗ mấy giây, nhưng người chơi cạn HP không thể động đậy, Tiêu Phàm hiểu rõ đây là hệ thống để người chơi tiện thi triển kỹ năng hồi sinh cho thành viên đội ngũ đã chết.
Tiêu Phàm cứ nghĩ rằng thiết lập của trò chơi này cho những tình huống PK thất bại thì người chơi sẽ thường nói:: “Mày chờ đó cho tao!” Loại tuyên bố trả thù chọc cười này. Nhưng lúc này Tiêu Phàm đối với loại thiết lập trước nay hắn vẫn khinh bỉ của hệ thống lại cảm thấy vô cùng biết ơn, bởi vì hắn vẫn còn cơ hội nói với cô ngốc trước mặt này mấy câu.
Nhìn Xà Cơ bị [Hắc Long Ba] đánh trúng ngã xuống trước mặt mình, Tiêu Phàm vẫn đang ngồi cứng đờ trên mặt đất rốt cuộc đứng dậy, phóng đến chỗ Xà Cơ, muốn dùng hai tay đỡ lấy cô.
Đáng tiếc, sự việc cũng không thể như hắn mong muốn, hắn đã vọt đến trước người Xà Cơ, nhưng mà thân thể Xà Cơ vẫn nặng nề té ngã trên mặt đất, bởi vì hắn đã quên hắn đã không còn “hai tay” nữa rồi, đỡ như thế nào được đây…
Coi như bỏ lỡ cơ hội đỡ Xà Cơ đang ngã xuống, nhưng lúc này hắn vẫn muốn có một đôi tay có thể cử động.
Bởi vì không biết từ lúc nào, tầm mắt của hắn đã trở nên mơ hồ, hắn muốn dùng tay lau đi nước mắt trong hốc mắt đang làm trở ngại tầm nhìn của hắn.
“Em làm cái gì vậy Xà Cơ!” Rõ ràng đây là câu tức giận mắng của Tiêu Phàm, thế mà lại có vẻ dịu dàng không gì sánh được.
“Xin lỗi, đội trưởng ca ca, là tại em không tốt, tại em quá ngốc, trang bị của em là tốt nhất trong đội ngũ, nhưng khi chiến đấu lại không được tích sự gì, nếu như kỹ thuật của em tốt một chút, đội trưởng ca ca cũng không cần mệt mỏi như vậy.” Xà Cơ ngã trên mặt đất, mệt mỏi nói. Nhưng mà Tiêu Phàm không muốn nghe một chữ nào hết, bởi vì hắn sợ hắn sẽ không kiềm chế được, nước mắt sẽ chảy dọc xuống theo gương mặt.
([Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Xà Cơ yêu cầu giao dịch với ngươi])
…
“Không phải lỗi của em, là tại đội trưởng ca ca anh đây vô dụng, là tại anh không bảo vệ tốt cho mọi người, trái lại còn để mọi người phải bảo vệ anh…” Tiêu Phàm còn muốn nói, nói thêm chút gì đó, dù chỉ thêm một câu cũng được, đáng tiếc Xà Cơ đã không còn nghe được nữa…
Thân ảnh của Xà Cơ chậm rãi trở nên mờ nhạt, cuối cùng hóa thành những điểm sáng, biến mất tại mảnh đất vàng của trận doanh Ác ma, theo gió bay đi khắp nơi…
Tiêu Phàm nhìn thấy trước khi thân ảnh Xà Cơ tan biến hoàn toàn, đôi môi mỏng khẽ mở…Tiếc là đã không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa…
Mặc dù Tiêu Phàm không học qua đọc khẩu hình nhưng trong lòng hắn vẫn nghe được hai chữ cuối cùng Xà Cơ không nói ra…
“Cố lên ~”
…
…
“Ca ca, anh muốn nghiêm khắc trừng phạt em sao?”
“Đội trưởng ca ca cũng thật cực khổ, đọ sức cùng đối thủ mạnh lâu như vậy.”
“Đúng vậy, đội trưởng ca ca, em thấy sắc mặt anh trắng bệnh như vậy, trong lòng có chút lo lắng.”
“Rắn tham ăn, con rắn kia thật là đáng yêu.”
“Con rắn kia!”
“Thế nào mà lại đáng yêu như thế chứ.”
“Không muốn, chúng nó đáng yêu như vậy, tại sao lại muốn giết chúng nó chứ?”
“Xin lỗi, là tại em không tốt, Xà Cơ quá ngốc, chơi game không tốt, đánh nhầm đội trưởng ca ca, làm anh bị thương, nếu không để Xà Cơ thổi giúp anh nhé, giúp anh xoa xoa, thổi một chút xoa xoa là hết đau liền.”
…
Tất cả mọi thứ trong quá khứ, không biết vì sao lại ở thời khắc này trở nên rõ ràng trong đâu Tiêu Phàm như vậy, mặc dù hắn biết trong trò chơi có thể sống lại nhưng hắn vẫn không khống chế được, không khống chế được dòng nước mắt, nước mắt đang ở trên mặt hắn vẽ ra một đường cong…