Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ác Ma Doanh Địa

Chương 71: Bi Thương (2)

Chương 71: Bi Thương (2)

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn: Truyện YY

Là bởi vì trước đây chơi game đều là một mình luyện đến cấp thật cao, lần đầu tiên cùng thành viên đội ngũ cùng nhau trải qua thời gian dài nên nảy sinh tình cảm sao? Hay là tại thiết lập của trò chơi chân thật quá, khiến Tiêu Phàm cũng cảm động theo?

Tiêu Phàm cũng không hiểu tại sao lại muốn rơi lệ, hắn chỉ biết rằng trong lòng rất đau xót, rất muốn khóc.

Giống như đến giờ hắn vẫn không thể nào hiểu nổi một số chuyện.

Ví dụ, có vài người vì PK thua mà khóc, vì chơi game bị cho ăn hành mà khóc, tại sao những này lại yếu đuối như vậy?

Đây chính là bản tính của con người, lúc này, rơi lệ không cần phải giải thích bằng bất kỳ lý do nào cả, nhưng với một số người thường thường mà nói phải kiên trì nỗ lực để không phải rơi xuống những giọt nước mắt mất mặt…

“Ách! Phàm muội muội đừng khóc, cũng không phải là lần đầu Xà Cơ ẻo, khóc cái gì mà khóc chứ, quả thật tôi gọi anh là Phàm muội muội chả sai chút nào, đúng là tâm hồn thiếu nữ, chúng ta bây giờ vẫn đang chiến đấu mà, anh khóc nhè như vậy thật khiến chị đây mất mặt!” Hổ Nữu vẫn ở chỗ cũ cười mắng Tiêu Phàm, giọng nói vẫn có vẻ cười đùa ngã ngớn như xưa nhưng viền mắt hơi ửng đỏ lại bán đứng cô.

Tiêu Phàm thấy Hổ Nữu kiên cường đứng trước mặt hắn, đột nhiên cảm thấy hắn thật yếu đuối, đều tại hắn bị sự cam chịu ngăn cản mới dẫn đến việc Xà Cơ vì bảo vệ hắn mà hy sinh.

Đúng, bây giờ là lúc nên tỉnh táo lại, đứng lên báo thù cho Xà Cơ!

Tiêu Phàm ngưng lại bi thương trong lòng, lần nữa dâng lên ý chí chiến đấu, thế nhưng…

“Phịch!” Cơ thể Hổ Nữu bị đánh bay ngay trước mắt Tiêu Phàm.

[Hổ Nữu: HP 0%, thành viên đội ngũ tử vong.]

“Thật là xấu hổ, Phàm muội muội, chị đây từng nói sẽ bảo vệ anh, lại không làm được rồi, ha ha.” Hổ Nữu vẫn thích đùa giỡn như trước nói, Tiêu Phàm nhìn những tia sáng đang dần biến mất, trong lòng lại không có nỗi phiền chán đối với lời đùa giỡn của Hổ Nữu như thường ngày, chỉ còn lại nỗi đau thương dày đặc sâu sắc.

Ác Long xoa xoa nắm đấm của hắn, xuất hiện tại chỗ Hổ Nữu vừa đứng.

“Tao đã nói sẽ dạy cho mày một bài học nhớ đời, dám cãi lời bang Hắc Long của tụi tao đều phải chịu kết cục này.” Ác Long nói những lời này rất chậm, tựa hồ muốn Tiêu Phàm ghi tạc thật sâu vào trí óc.

Nhưng mà lúc này Tiêu Phàm không nghe lọt lời nói phách lối của Ác Long, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn những đoạn chuyện nhỏ hằng ngày…



“Tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc anh biến thái chỗ nào?”

“Anh đó, Phàm muội muội thích đàn ông, id của chị đây chính là Hổ Nữu, anh kêu tôi chị Hổ là được, sau này lúc bị bắt nạt cứ nói tên của chị ra, chị đây sẽ bảo vệ anh!”

“Anh chính là em gái của tôi mà! Phàm muội muội chính là một cô gái đáng yêu!”

“Gọi chị đi, em gái, chị biết em thích chị mà, đừng xấu hổ ~”



“Ha ha, ha ha…” Nước mắt trên mặt Tiêu Phàm đã khô từ lâu, chỉ để lại dấu vết mờ mờ, phát ra tiếng cười có chút lạnh lẽo, có chút chậm, có chút không rõ hàm ý.

[Vũ hội Ác ma] cũng chỉ còn một mình Tiêu Phàm hắn, cô độc đứng đây giằng co với Ác Long.



Tiểu Khuyển Du Lục Hoa trốn phía sau tảng nham thạch đã chứng kiến từ đầu đến cuối nghe được ý bi thương vô tận trong tiếng cười này, một người ảo tưởng sức mạnh như cô lại hiếm thấy không hề lẩm bẩm những từ ngữ không rõ ý nghĩa, cô thậm chí có xúc động muốn xông lên cứu Tiêu Phàm, nhưng cô không dám làm thế, cô biết Ác Long quá mạnh, cô đánh không lại…

Đột nhiên, từng tiếng cười lạnh hóa thành một tràng tiếng cười to điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha…”

Tiêu Phàm ngẩng đầu, tùy ý lay động hai cánh tay bị phế, mặc dù trên thân vẫn là áo đuôi tôm cao nhã nhưng kết hợp với nửa đầu tóc đen bởi vì đánh nhau mà tán loạn, nhìn lại cực kỳ giống người điên.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Tiếng cười của Tiêu Phàm chuyển thành tiếng tức giận mắng, liên tiếp ba tiếng khốn kiếp, tiếng mắng vang vang hùng hồn.

Tiếng khốn kiếp thứ nhất, mắng tên khốn đã giết bạn bè của hắn Ác Long này;

Tiếng khốn kiếp thứ hai, mắng hai người Hổ Nữu và Xà Cơ, các cô không nên chết trước mặt hắn khiến hắn rơi xuống những giọt nước mắt mềm yếu;

Tiếng khốn kiếp thứ ba, chính là mắng chính hắn tên đại khốn kiếp này, ngay cả Ác Long cũng đánh không lại, lẽ nào không khốn kiếp! Một đội trưởng ngay cả thành viên trong đội cũng đều không bảo vệ được, lẽ nào không khốn kiếp!

Tiêu Phàm lại nhìn về phía Ác Long, ngoẹo đầu, vẻ mặt méo mó mà chậm rãi nói ra bốn chữ: “Tao! Muốn! Mày! Chết!”

Ác Long nhìn Tiêu Phàm đang đứng trước mặt, hai cánh tay bị chính hắn phế đang tùy ý “lắc lư”, bởi vì tức giận mà vẻ mặt méo mó, không biết trời cao đất dày mà nói xằng nói bậy.

Ác Long thầm nghĩ, lúc hai tay mày có thể cử động linh hoạt còn chả làm gì được tao, hiện nay hai tay bị phế, lẽ nào mày có thể dùng chân đạp chết tao hả, thật sự là buồn cười.

Nhưng khi nhìn về đôi mắt tà mị thỉnh thoảng phát ra ánh sáng đỏ như máu của Tiêu Phàm, không hiểu sao Ác Long lại cảm thấy tim đập nhanh mấy nhịp…

Thật tệ hại, tại sao lại biến thành như bây giờ…

5 năm trước lúc ở “Thịnh Thế”, bang Ngạo Thiên dốc toàn lực lượng, người đông thế mạnh, khói lửa chiến tranh liên miên…

Ánh đao bóng kiếm, bom đạn khói lửa liên tiếp mấy ngày, bản thân hắn vẫn vô cùng khinh cuồng như cũ.

Hôm nay ở “Tân Sinh” lại có thể rơi vào tình cảnh để hai cô gái phải đổi mạng hắn mới có thể tạm nghỉ thở dốc một hơi.

Là tại hắn già rồi sao? Là tại hắn kiêu ngạo quá rồi sao? Hay là tại hắn quá lơ là bất cẩn?

Nhìn [Hắc Long Tiên Tửu] vẫn nằm lẳng lặng ở túi đeo lưng, Tiêu Phàm thật muốn cười nhạo sự ích kỷ của hắn, lúc trước nghĩ rằng đạo cụ này rất quý không muốn sử dụng, kết quả bởi vì sự ích kỷ này mà khiến hai thành viên trong đội ngã xuống trước mặt hắn.

Quan hệ giữa người với người đúng là không thể chỉ dựa vào số liệu trong trò chơi để cân đo đóng đếm được, dù [Hắc Long Tiên Tửu] có quý giá thế nào đi nữa, nếu như có thể đổi Xà Cơ và Hổ Nữu quay lại, Tiêu Phàm cũng thấy đáng giá.

Hiện tại mất đi “hai tay”, cũng không cầm nổi chén rượu, làm sao thỏa sức uống rượu đây, cơ hội dùng [Hắc Long Tiên Tửu] để tăng thuộc tính, đánh bại Ác Long cứ như vậy bị hắn bỏ lỡ.

Trong nháy mắt Tiêu Phàm suy nghĩ, Ác Long đã hướng Tiêu Phàm đánh tới.

Tiêu Phàm rất hận, rất hận tên đàn ông đang quơ nắm đấm trước mặt này, chính là hắn ta, là hắn ta cướp đi mạng sống của hai người đồng đội vui tươi của hắn.

Tiêu Phàm di động hai chân tránh né, nắm đấm sắt hung mãnh cảu Ác Long không đánh trúng mục tiêu dễ dàng như trước, toàn bộ rơi vào khoảng không!

“Ấy? Di chuyển của mày hình như nhanh hơn, theo cảm giác của tao, chắc là bộ đồ Linh Xà phải nhỉ.” Ác Long cũng không thèm để ý đến tránh né của Tiêu Phàm, thoải mái nói ra phán đoán của hắn.

Không hổ là người đàn ông đứng đầu một bang, chỉ dựa vào trực giác chiến đấu, mà có thể đoán được mức độ tăng tốc độ di chuyển của kẻ địch, cùng với việc trước mắt không có nhiều trang bị, đoán được thứ duy nhất có thể khiến tốc độ di chuyển của Tiêu Phàm tăng lên chính là bộ đồ Linh Xà có hiêu quả tăng 10% tốc độ di chuyển.

Không sai, bộ đồ Linh Xà này chính là thứ Xà Cơ yêu cầu giao dịch với Tiêu Phàm trước khi ngã xuống, thứ gửi gắm lòng tin của Xà Cơ đối với Tiêu Phàm.

Nhắc đến bộ đồ phòng ngự này, Tiêu Phàm lại nhớ đến Xà Cơ, trái tim lại lần nữa đau đớn như bị kim châm.

“Sao chúng mày làm được? Tao vậy mà phải điều động toàn bộ thành viên bang hội đi quét phó bản Thung lũng rắn cát, khó khăn lắm mới ghép đủ được một bộ, lẽ nào chúng mày đã vượt qua độ khó luyện ngục? Không thể nào, hiện tại ngay cả tao cũng không đánh nổi độ khó luyện ngục.” Ác Long thật tò mò đối với việc một đội ngũ nhỏ lại có một bộ đồ phòng ngự hiếm có như vậy, tự biên tự diễn nói ra phán đoán của hắn.

Tiêu Phàm cũng không quan tâm đến những lời nói lung tung của Ác Long, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ác Long, nói một câu: “Tao chỉ muốn mày chết.”

Không mang theo một chút tình cảm, lạnh như băng.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch