“Ha! Ha! Ha! Chỉ dựa vào mày? Cùng xuống địa ngục với đồng đội của mày đi thôi.” Ác Long nhìn hai bàn tay “tàn phế” của Tiêu Phàm càn rỡ nở nụ cười, không nghĩ tới tên trước mắt này vẫn chưa nhận rõ tình hình thực tế.
Tiêu Phàm không trả lời, không hề để ý đến ánh mắt lạnh lùng và tiếng cười nhạo này, bởi vì câu nói vừa rồi chính là câu nói cuối cùng hắn nói với Ác Long, lúc này không phải mày chết thì chính là tao chết, hơn nữa hắn cũng không thể phát ra âm thanh lần nữa…
Tiêu Phàm khom người, nhìn cây Địa Tinh Tiểu Cốt Chủy đang nằm lẳng lặng trên mặt đất, há miệng ra, dịu dàng cắn lên, giống như hôn người yêu, sau một khắc, hắn lại “cầm” lên vũ khí chiến đấu của hắn.
Chuôi Địa Tinh Tiểu Cốt Chủy cột vải đay thô, phòng ngừa người sử dụng vì quá trơn mà tuột tay, vải đay có chút cũ nát ố vàng, nhìn qua có chút lôi thôi.
Tiêu Phàm cũng không không ngại những thứ này, lúc chuôi dao bị hai hàm răng Tiêu Phàm vững vàng cắn chặt, cắn ngang miệng, lưỡi dao sắc bén của Địa Tinh Tiểu cốt Chủy hiện ra, thứ vũ khí chỉ có phẩm chất rác rưởi lúc này lại mang đến một cảm giác vô cùng sắc bén.
“Mày nghĩ như này là có thể đánh bại tao?” Ác Long nhìn Tiêu Phàm đang cắn dao găm trong miệng, nói.
Ở trong mắt Ác Long, Tiêu Phàm chẳng khác gì một con chó nhỏ đang gặm xương, hoàn toàn không có tính uy hiếp.
Tiêu Phàm dùng cước bộ của hắn để trả lời Ác Long…
Xông lên! Xông lên! Xông lên!
Xông lên đem mọi thứ trước mắt đánh cho vỡ nát!
Bước chân Tiêu Phàm nặng nề đạp lên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm muộn, lưỡi dao găm theo bước chạy nước rút của Tiêu Phàm, thẳng tiến không lùi cắt ngang không khí.
Hai cánh tay không thể cử động của Tiêu Phàm không còn tùy ý lắc lư nữa, trong lúc chạy nhanh về phía trước, theo gió vung về phía sau, mang theo ý chí chiến đấu vinh quang và lòng tin báo thù xông về phía Ác Long.
Ác Long nhìn Tiêu Phàm đánh tới, lần nữa giơ lên nắm đấm sắt của hắn, bởi vì hắn vô cùng tự tin với nắm đấm của mình, những năm gần đây, không biết có bao nhiêu kẻ vô lại kiêu ngạo cuồng vọng phải ngã xuống trước nắm đấm sắt chính nghĩa của hắn.
Nhanh chóng đánh ra nắm đấm mang theo tiếng xé gió về phía Tiêu Phàm đang xông đến, đây là một đấm toàn lực của Ác Long, không một chút lưu tình, bởi vì hắn muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này.
Nhìn Tiêu Phàm vì tức giận mà đỏ bừng hai mắt, Ác Long biết tên này đã điên rồi, giống như những tên vô lại lúc trước bị hắn dồn vào đường cùng lúc phá án, sự điên cuồng lúc bị dồn vào đường cùng, chỉ mang đến những phiền toái không cần thiết cho “chính nghĩa” trong lòng hắn.
Nhanh! Nhanh hơn! Hắn phải nhanh hơn nữa!
Lúc này trong lòng Tiêu Phàm gào thét kêu gào.
Hắn muốn lần nữa nâng cao tốc độ tránh thoát nắm đấm hung ác của Ác Long, tơ máu trong mắt mang theo vô tận điên cuồng, hàm răng cắn chặt dao găm tựa hồ vì dùng sức quá lớn mà tràn ra một chút tơ máu.
Bây giờ có thể sử dụng [Điệu Waltz Phong Vũ] thì tốt rồi, vì sao phải tiêu hao giá trị mị lực chứ, hoạt động cho hắn! [Điệu Waltz Phong Vũ]!
Bóng người đan xen, Tiêu Phàm hai chân nhanh chóng chạy trốn trong nháy mắt cùng Ác Long giao thủ như có gió xẹt qua.
Một đấm toàn lực của Ác Long lại đánh vào không khí, không làm nổi lên dù một tia rung động…
Không trúng? Lần này ra tay, hắn ta vậy mà lại đánh hụt?
Ác Long nhìn nắm đấm đánh vào không khí của hắn, cảm thấy hết sức khó tin. Ác Long không biết có phải ảo giác của hắn không mà vào lúc nháy mắt sẽ bị hắn ta đánh trúng, đối phương hình như nhanh hơn một chút.
Đây là đánh nhau trực diện, lúc nãy Tiêu Phàm cũng phải toàn lực tránh né, cho nên vì vậy Ác Long mới cảm thấy một đấm này hụt một cách quỷ dị.
Ác Long giơ tay phải lên, nhẹ nhàng lau má trái một chút, nhìn màu đỏ tươi trên lòng bàn tay, trong lòng không hề bình tĩnh như vậy.
[Ngươi bị người chơi công kích (vì người chơi phòng vệ chính đáng, không hiển thị id), lượng HP còn lại: 48%]
Vì sao, vì sao lại như vậy?
Ác Long cảm thấy vô cùng nghi hoặc đối với vết dao nhàn nhạt trên mặt mình.
Tốt! Rất tốt!
Tiêu Phàm cũng không quan tâm trong lòng Ác Long suy tính cái gì, ở khoảnh khắc mũi dao lướt qua mặt Ác Long, Tiêu Phàm cảm thấy hắn vô cùng hung phấn, một phần hưng phấn vì dâng lên niềm tin có thể báo thù cho đồng đội, phần vì lòng tin có thể đánh thắng Ác Long, mà hết thảy tất cả cuối cùng hóa thành sự điên cuồng…
Đến! Lại đến! Tiếp tục! Lại tiếp tục! Cứ như vậy, hắn có thể đánh thắng hắn ta!
Tiêu Phàm biết lần này cũng không thể tạo thành vết thương chí mạng gì đối với Ác Long nhưng hắn vẫn không ngừng lặp lại, không hề mệt mỏi tích tiểu thành đại, hắn muốn đem Ác Long từng dao từng dao giết chết, thiên đao vạn quả đến khi máu chảy hết mới thôi…
Tiêu Phàm kích động ngậm dao găm quay lại hướng về phía Ác Long chạy nhanh tới, lưỡi dao nhanh chóng chuyển động theo cử động của Tiêu Phàm, như một cao thủ thích khách quơ cánh tay linh hoạt mà ám sát kẻ địch trước mặt.
Ác Long bị hành động chạy lui chạy tới bên cạnh hắn của Tiêu Phàm làm cho tâm thần bất ổn.
Quá nhanh, thật sự là quá nhanh!
Ác Long không biết vì sao tên điên này có thể bỗng nhiên có tốc độ di chuyển nhanh như vậy, vượt xa tốc độ mà bộ đồ Linh Xà có thể tăng thêm, rốt cuộc chuyện này là sao.
Ánh dao chiết xạ lúc sáng lúc tối bên người Ác Long, lưỡi dao vẫn vẽ ra những vòng tròn bên cạnh hắn, một giây trước nhìn thấy chỗ này nhưng một giây sau lại không biết ở nơi nào.
Một dao, hai dao, ba dao…
Từng vết thương nhàn nhạt không ngừng xuất hiện trên người Ác Long, một loạt biến cố xảy ra này khiến trong lòng Ác Long bắt đầu trở nên khẩn trương, không còn giữ nổi bộ dáng bình tĩnh của người đứng đầu trận doanh Ác ma nữa, có lẽ, bây giờ hắn ta đã quên mất hắn là cao thủ đứng đầu trận doanh Ác ma rồi.
Làm sao có thể?
Cảm thụ được nắm đấm lại đánh vào khoảng không, trong lòng Ác Long bắt đầu trở nên ngổn ngang không chịu nổi, cảm thụ được cơn gió lướt qua người, một lưỡi dao từng nhát cắt lên người hắn, Ác Long không nói nên lời…
Võ công trong thiên hạ, quá nhanh không thể phá.
Nhưng hắn không muốn nghĩ đến những lời này, bởi vì người khiến hắn nói ra câu nói này lại là một tên hai tay không thể cử động “tàn phế”, một tên “tàn phế” mà hắn vẫn xem thường, nếu đem lời nói đó dùng trên người tên trước mặt, vậy hắn ở trước mặt hắn ta tính là cái gì? Sự kiêu ngạo của Ác Long không cho phép hắn bị cái tên “tàn phế” Tiêu Phàm này hạ nhục.
Lượng HP vẫn giảm dần theo từng vết dao “dịu dàng” vuốt ve của thanh dao găm tầm thường này, nếu vẫn tiếp tục như vậy, HP của Ác Long cũng sẽ cạn đáy.
Không! Kết cục như vậy hắn không chấp nhận được! Hắn mới chính là chính nghĩa! Người đàn ông đại diện chân chính của trận doanh này!
Ác Long không còn thong dong như trước nữa, nội tâm bắt đầu tức giận hét lên.
Trở tay rút ra kiếm dài màu đen vẫn đeo sau lưng, chém về thân ảnh nhanh như gió trước mặt.
Hắn không biết vào lúc hắn rút kiếm ra, tình thế đã bắt đầu thay đổi, bởi vì khi một cao thủ bỏ đi phương pháp chiến đấu mà hắn thường sử dụng nhất, chuyển qua một phương pháp chiến đấu mà hắn chưa quen thuộc, đại biểu cho việc hắn đã mất đi lòng tin chiến đấu.
Giữa hai người đang chiến đấu kịch liệt đã không còn ai giữ nổi bình tĩnh thường ngày nữa mà tùy ý bày ra bản năng chiến đấu, nhưng vào lúc này vẫn có một người chơi đang quan sát vô cùng rõ ràng cục diện trận chiến…
Hai tay bị phế, hai người bạn gái bị giết, những chuyện người chơi nam này gặp phải, Tiểu Khuyển Du Lục Hoa đều nhìn thấy cả.
Cô không biết tại sao trong lòng lại hướng về phía của người chơi xa lạ này, là bởi vì thương hại hắn sao? Hay là bởi vì đối thủ của hắn là một người chơi chữ đỏ đáng ghét? Cô thực sự không biết.
Nhưng bây giờ cô đối với hết thẩy mọi thứ lại nhìn đến ngây người…
Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Thật sự là quá tốt đẹp, quá cao nhã, quá đẹp trai!