Do chưa có mệnh lệnh của Ác Long nên những người khác trong Bang Hắc Long vẫn chưa ra tay, chỉ đơn thuần là bao vây nhóm Vũ hội Ác ma, trợn mắt với những cô gái đẹp của nhóm này.
Còn Ác Long đang làm gì?
Đối với tình hình trước mắt, Ác Long có chút hoang mang khó hiểu, bởi trong mắt hắn ta, Tiêu Phàm và vượn lớn Hắc Phong là như thế…
Vượn lớn Hắc Phong: “Ngao Ngao!”
Tiêu Phàm: “Ngao Ngao!”
Vượn lớn Hắc Phong: “Ngao Ngao!”
Tiêu Phàm: “Ngao! Ngao! Ngao!”
Bà mẹ nó, cái tình huống gì đây, lẽ nào thằng ranh này nói chuyện được với tinh tinh.
Kỳ thực đây chỉ là hiệu quả hài hòa của hệ thống, một mặt có thể bảo mật được thông tin trao đổi, mặt khác cuộc đối thoại của Tiêu Phàm và vượn lớn trong mắt người khác càng thêm phần hài hòa. Nếu không một người nói tiếng tây một người nói tiếng ta thì trao đổi kiểu gì.
“Đội trưởng biết tiếng tinh tinh sao?” Bán Trường Miên tò mò hỏi.
“Xời! Cô không biết sao, Phàm muội muội nhiều tài lẻ lắm, trước kia hắn, cừu núi và Goblin còn trao đổi được với nhau cơ, con khỉ này đã là cái thá gì!” Hổ Nữu tự hào nói.
Bán Trường Miên nghe Hổ Nữu tâng bốc xong, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm lại có thêm một khát khao mới.
“Vì sao? Vì sao mọi người lại không cùng nhau hợp tác mà luôn tự theo ý mình vậy? Chúng ta sẽ nhanh chóng bị hủy diệt thôi!” Tiêu Phàm cảm thấy hơi hoang mang, hắn không muốn bị out ở đây. Trước đó tất cả đều được thực hiện dựa theo kế hoạch mà bản thân hắn vạch ra. Nhưng chẳng hiểu vì sao khi đến đây lại xảy ra sự cố, con vượn lớn Hắc Phong này hiện tại giống như đang ở trong giai đoạn bất chấp đại cục, muốn phản loạn.
“Ngaooo!” Vượn lớn Hắc Phong kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
[Hệ thống phiên dịch: Vượn lớn quý tộc cao quý như ta khinh thường việc làm bạn cùng các ngươi. Ta quý tộc các ngươi hiểu không]
Vốn dĩ tất cả đều được thực hiện dựa theo kế hoạch hoàn hảo nhưng con tinh tinh đen kiêu ngạo này là như thế nào, phải mai mau nghĩ cách thôi. Nếu không thể dụ được vượn lớn Hắc Phong vào nhóm, thì bên mình sẽ lâm vào tình thế vô cùng khó khăn. Tìm biện pháp, đúng rồi, mình phải tìm biện pháp.
Tiêu Phàm lại xem lại thông tin tình báo về vượn lớn Hắc Phong mà hệ thống cung cấp, nhanh chóng lướt qua những thông tin này, khi nhìn đến đoạn “Đây là một loại sinh vật Smart!” Tiêu Phàm ngẩng đầu lên một cách không thể tin được, nhìn cách hóa trang của vượn lớn Hắc Phong…
Khuyên mũi thời thượng, bông tai kim loại màu xanh, đầu dựng như lông nhím, quấn jean rách vài chỗ, còn có những chiếc khuy màu xanh đồng…
Smart ngoài thông minh ra thì còn một ý nghĩa khác.
Tiêu Phàm nhìn bốn cô gái bị Bang Hắc Long vây quanh liền nhớ đến cảnh tượng Hổ Nữu và Xà Cơ ngã xuống trước mặt mình liền chau mày, cắn chặt răng, hạ quyết tâm…
“Hổ Nữu, phát sinh sự việc ngoài ý muốn rồi, tôi muốn mượn ít RMB”. Tiêu Phàm nói nhỏ với đại gia của team.
Hổ Nữu không chút đắn đo liền chuyển ngay lập tức 20000 RMB, dù sao thì đối với Hổ Nữu tiền cũng chẳng là gì cả, một người con gái không nhân tính.
Tiêu Phàm nhanh chóng mở ra khu vực kết giao của mình, sử dụng tốc độ gõ chuột bàn phim siêu nhanh…
Sau khi một luồng hào quang lướt qua…
Mái tóc màu highlight màu xanh nhạt, tóc mái che khuất hết một bên mặt, đôi bông tai màu trắng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ánh mắt u buồn, trên mặt vẽ thêm vài nét dữ dỗi, bộ đồ âu phục màu đỏ, quần trắng, vòng cổ đầu lâu xương chéo bằng sắt đen, dây lưng gắn đinh, một dây xích nặng đeo lủng lẳng một bên đùi.
Không sai, người này chính là Tiêu Phàm!
Tiêu Phàm quay đầ lại, nhìn vượn lớn Hắc Phong một cách đắm đuối: “Chẳng giấu gì ngươi, thực ra ta là
Hai mắt to như chuông đồng của Vượn lớn Hắc Phong bỗng sáng lên, nhìn về Tiêu Phàm một cách sùng bái…
Tiêu Phàm nhìn phản ứng của Hắc Phong liền biết rằng mình đã cược đúng rồi, Smart ở đây không có nghĩa là thông minh lanh lợi mà chính là tên của cái con vượn kia.
Kế hoạch tác chiến do Tiêu Phàm vạch ra cuối cùng cũng được thực hiện, nhưng “Bạo Liệt Băng Diễm – Thiên Sứ Phàm Trần” trong nháy mắt đã lặng lẽ rơi lệ…
PS: Tác giả của cuốn truyện này – Vân Chi Thiệu là người mới, mỗi ngày sẽ cố gắng dành ra chút thời gian viết cho mọi người vài ba trang mặc dù thật sự tốc độ đánh máy thật sự khó coi…
Cho nên có lúc thời gian cập nhật hơi hỗn loạn, mong mọi người thông cảm.
Sách mới đang trong gia đoạn khởi đầu, hi vọng mọi người có thể vote nhiều hơn, bởi tác giả hi vọng tác phẩm của mình sẽ có thêm nhiều độc giả. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người.
(*) Scene fashion: style đầu chỉa quần áo màu mè hoa lá hẹ kiểu HKT
“Ha ha ha… Bạo Liệt Băng Diễm – Thiên Sứ Hạ Phàm! Em gái, em làm chị đây cười bể bụng luôn rồi này!”
Hổ Nữu cười lăn cười bò ra đất, nước mắt chảy ròng ròng, run rẩy nhấc ngón tay lên chỉ vào Tiêu Phàm.
Mất một lúc lâu sau Hổ Nữu mới bình tĩnh lại được, nhưng khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, trông thấy mấy cọng lông gà đủ màu rực rỡ cắm trên đầu Tiêu Phàm thì không giữ nổi hình tượng của mình nữa, lại ôm bụng lăn ra đất cười ha ha.
“Phì…” Bán Trường Miên cũng bị lây tiếng cười của Hổ Nữu, bàn tay ngọc ngà rốt cuộc cũng không thể che hết nụ cười trên gương mặt cô.
Còn Xà Cơ thì vẫn không hiểu rõ tình hình hiện giờ, chỉ khiếp sợ nhìn chằm chằm nhân vật huyền thoại “Bạo Liệt Băng Diễm – Thiên Sứ Hạ Phàm” trước mắt mình.
Trong khi Miên Miên thì chỉ cảm thấy màu tóc này quá ư là đẹp…
Đám người của Bang Hắc Long lại nghệt mặt hết cả, trân trối nhìn một đội đột nhiên hùng hổ xông đến, nam thì mặc một bộ đồ đi ngược trào lưu thời trang trông vô cùng nực cười, còn nữ thì lăn ra đất cười sằng sặc, thật chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra nữa.
Ngay cả Nhện Độc cũng đờ đẫn đứng nhìn, cả người run run, vẻ mặt quái lạ.
Ác Long thấy đám Tiêu Phàm đầu tiên là cản mình giết Boss, sau đó lại học theo tiếng gọi của đười ươi, bây giờ lại còn tự biến mình thành một kẻ quái đản với style thời trang “độc lạ”, đầu óc của hắn ta cũng rối tung cả lên.
Mọe, đừng nói bọn chúng đến đây để diễn hài kịch đấy? Lẽ nào hắn cũng bị thần kinh giống tên Tiểu Sửu Hoàng kia?
Ác Long đột nhiên cảm thấy mình thua trong tay một kẻ ba trợn như Tiêu Phàm quả thật là quá mất mặt.
Trong khi đó, Tiêu Phàm lại đứng nhìn Hổ Nữu đang quằn quại trên đất, nghe tiếng cười sặc sụa kia sao mà chói tai đến thế! Gân xanh nổi đầy trên trán hắn, hai bàn tay cũng nắm lại thật chặt.
Tiêu Phàm hít vào thở ra rồi lại thở ra hít vào, hai mắt nhắm tịt lại, thầm lẩm nhẩm trong lòng. Mắt không thấy lòng không phiền, mắt không thấy lòng không phiền, mắt không thấy lòng không phiền…
Trong khi tất cả mọi người ở đây đều chê cười chế nhạo hành vi của Tiêu Phàm thì chỉ có duy nhất một người tỏ thái độ khác. Khụ khụ, nói một cách chính xác thì là “nó” chứ không phải “người”.
“Hú hú hú!” Hai mắt của vượn lớn Hắc Phong tỏa sáng, gương mặt trông cực kỳ hưng phấn.
[Hệ thống phiên dịch: Đại ca! Xì tai (style) của anh chất thật đấy! Mốt nhất trong các loại mốt luôn!]
Không thèm đợi Tiêu Phàm đáp lại, Hắc Phong đã phấn khích gào thêm một tiếng: “Hú hú hú!”
[Hệ thống phiên dịch: Bạo Liệt Băng Diễm – Thiên Sứ Hạ Phàm cool ngầu quá đi mà! Đại ca, anh nói thử xem em nên đổi sang tên gì cho oai đây?]
Tiêu Phàm lập tức bày ra dáng vẻ quyền uy của một người theo phong cách thời trang Scene, nhấc tay hất hất phần tóc mái lòa xòa che hết cả bên má trái, hành động này như đang nói với vượn lớn Hắc Phong rằng đây chính là tác phẩm của sư phụ Vương ở đầu thôn: “Thấy phong cách thời trang của em dùng màu đen làm chủ đạo thì cứ gọi tên là Tinh Không Bạo Liệt - Tội Ác Chi Phong đi.”
Tuy Tiêu Phàm nói xằng nói bậy không theo một thể chế nào nhưng vượn lớn Hắc Phong lại không nghĩ thế: “Hú hú hú!”
[Hệ thống phiên dịch: Đại ca, anh thật sự truất’s nhất quả đất luôn! Từ giờ tên em sẽ là Tinh Không Bạo Liệt - Tội Ác Chi Phong! Cảm ơn đại ca đã đặt tên giúp em!]
[Thái độ của vượn lớn Hắc Phong đối với ngài đã chuyển thành sùng kính. Tinh Không Bạo Liệt - Tội Ác Chi Phong (vượn lớn Hắc Phong) đã gia nhập vào đội của ngài.]