Chương 83: Scene Fashion (*) Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn: Truyện YY**
Cùng lúc đó, con Boss vốn có tên vượn lớn Hắc Phong trong mắt đám Ác Long bỗng đùng một phát đổi sang một danh hiệu chất lừ - “Tinh Không Bạo Liệt - Tội Ác Chi Phong”.
Sự việc này khiến cho đám người của Bang Hắc Long càng khẩn trương hơn. Chắc do bọn Tiêu Phàm đã tiếp xúc với vượn lớn Hắc Phong nên nó mới tiến hóa theo kiểu khác thường đến thế?
Mặc dù nhìn bên ngoài thì Hắc Phong cũng không có thay đổi gì, nhưng bình thường những Boss có tên tương tự như thế đều khó đánh kinh khủng!
Vì vậy, Ác Long rốt cuộc cũng chẳng để yên được nữa. Thằng khỉ này đến đây làm hỏng bao nhiêu chuyện, nhỡ hắn cứ theo cái đà này tiến hóa luôn thành “Tề Thiên Đại Thánh” thì chắc chết. Thôi cứ đánh nhanh thắng nhanh, mất công đêm dài lắm mộng.
“Bang Hắc Long nghe lệnh, quyết tử xông lên tiêu diệt những kẻ ngoại lai kia và Hắc… Ặc, Tinh Không Bạo Liệt - Tội Ác Chi Phong. Tốc chiến tốc thắng!” Ác Long nghiêm túc thông báo với những thành viên thưa thớt còn sót lại trong công hội.
Mặc dù thành viên công hội chỉ còn có hơn mười người, nhưng họ vẫn sống được đến lúc này, chứng tỏ họ đều là những thành viên tinh anh trong công hội. Nhện Độc, Phong Lang, A Đặc và Biều Đại Đại đều còn sống cả…
Nghe được lệnh của Ác Long, A Đặc lập tức xung phong vác đao mổ heo xông lên, vẻ hưng phấn biệt tích bấy lâu lại tràn đầy trong mắt.
“Binh binh bang bang! Binh binh bang bang!” A Đặc múa may quay cuồng, trông cũng khá giống một lão đầu bếp róc thịt trâu vô cùng điệu nghệ. Đáng tiếc, xen lẫn giữa những đường đao tuyệt vời ấy, khối băng cứng ngắc trước mặt gã vẫn cứ vững như bàn thạch, vừa cao quý vừa lạnh lùng.
Bên kia, Biều Đại Đại và Phong Lang nhìn chằm chằm vào hai cô gái là Xà Cơ và Bán Trường Miên, dù chưa bắt đầu đấu mà hai gã cũng đã đổ mồ hôi ròng ròng. Những thành viên còn lại trong Bang Hắc Long lại không kiêng dè quá nhiều, vừa nghe được lệnh của đại ca là lập tức cầm vũ khí xông pha chiến đấu.
“Trường Miên, bơm HP cho Tinh Không Bạo Liệt - Tội Ác Chi Phong đi.” Tiêu Phàm lập tức bắt đầu chỉ huy tác chiến, trong lòng lại thầm chửi sao cái miệng này của mình ba hoa thế, tự dưng lại đi đặt cho con hắc tinh tinh kia một cái tên vừa dài vừa khó đọc, làm bây giờ muốn trao đổi cũng khó.
“Tinh Không Bạo Liệt - Tội Ác Chi Phong, anh tạm gọi em là Tiểu Hắc nhé. Bây giờ đang chiến đấu, tên dài quá không tiện chỉ huy.” Tiêu Phàm cẩn thận nói với vượn lớn Hắc Phong, chỉ sợ nó đang trong thời kỳ nổi loạn lại nổi tính bướng bỉnh thì khổ.
“Hú hú!” Vượn lớn Hắc Phong ưỡn ngực lên đáp lại lời của Tiêu Phàm.
[Okay luôn đại ca.]
Sao trước đó em không chịu vâng lời như thế hả? Nếu hồi trước em cũng ngoan như vậy thì anh đâu cần phải chịu đựng cái style sặc sỡ này!
Nhưng thật may là cuối cùng vượn lớn Hắc Phong vẫn gia nhập vào đội của hắn. Nếu Vũ Hội Ác Ma và vượn lớn Hắc Phong đấu riêng với Bang Hắc Long, không có sự giúp đỡ hùng hậu từ Hắc Phong thì Vũ Hội Ác Ma khó mà chống cự nổi. Bởi vì dù có tàn tạ đến thế nào đi chăng nữa thì Bang Hắc Long vẫn là công hội đứng đầu trong trận doanh Ác Ma.
“Tiểu Hắc, nhớ bảo vệ Thần ân Nữ tế tự Thường Miễn của Hiệp Hội Bảo Vệ Tự Nhiên của chúng ta nhé, cô ấy sẽ chữa trị giúp cho em đấy! Sau đó, em chủ yếu tập trung tấn công đại ca của bọn họ, chính là cái gã mặc áo giáp đen khoác áo choàng đỏ chói kia kìa! Xà Cơ thì cứ đi cạnh che chắn cho Tiểu Hắc, còn Hổ Nữu thì cứ bám theo nó đánh sạch những chướng ngại xung quanh nó. Về phần anh, anh sẽ đi “chăm sóc” cho nhân vật khá nguy hiểm kia vậy.”
Tiêu Phàm đưa ra một loạt chỉ thị rồi cầm cây dao găm bằng xương nho nhỏ còn sót lại trên tay trái, tay phải thì cầm kiếm Ảm Long Minh Viêm, xông lên đứng chắn trước mặt một thành viên công hội của Bang Hắc Long.
Nhện Độc ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Phàm trong bộ trang phục đủ màu sặc sỡ với mái tóc chỉa lung tung kia, sau đó lè lưỡi liếm bờ môi tô son đen sì của mình, cười khẽ bằng chất giọng khản đặc: “Hì hì, thú vị thật.”
Tiêu Phàm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Nhện Độc đang bò rạp trên đất. Hắn biết rõ, trong trận chiến này thì người đáng chú ý nhất trong Bang Hắc Long không phải là Hội trưởng Ác Long có sức chiến đấu mạnh khủng khiếp, mà là cô gái trước mặt hắn đây.
Nguyên nhân thứ nhất là vì sau trận pk lần trước, thực lực của Ác Long đã bị giảm đi rất nhiều. Mặt khác, trong một trận chiến có quy mô lớn như thế này thì kiểu chiến sĩ cậy mạnh lao đầu xông lên như Ác Long chẳng thể gây phiền phức quá lớn cho mấy người Hổ Nữu, chưa kể đến bây giờ bên cạnh hắn ta còn có một con hắc tinh tinh to xác kìm kẹp.
Nhưng Nhện Độc thì lại khác, cô ta có phương thức chiến đấu giống như một thích khách, vũ khí thần bí khó lường, lại có thể băng qua chiến trường một cách rất kỳ bí mà không gặp trở ngại gì. Đồng thời với năng lực quan sát khá tinh tường của mình, cô ta có thể canh đúng thời cơ để tặng cho con mồi một đòn chí mạng. Nếu Tiêu Phàm không tập trung đề phòng Nhện Độc thì có khi chỉ trong một giây bất cẩn, hắn sẽ bị cô ta âm thầm đánh lén rồi từng bước xơi tái lực chiến đấu của đội mình, từ từ đẩy Vũ Hội Ác Ma đến bờ vực diệt vong.
Lúc vượn lớn Hắc Phong chạy trốn đã bị cô ta cản lại suýt thì mất mạng, đây chính là một bài học tốt nhất.
Nhện Độc nhìn đám đàn em đang vây quanh Tiêu Phàm, cười cợt nói: “Mấy em qua bên kia đánh con hắc tinh tinh đó đi, ở đây cứ để chị giải quyết. Hì hì…”
Khi giọng nói khàn khàn ấy cất lên, mấy thành viên của Bang Hắc Long vốn đang vây quanh Tiêu Phàm lập tức chạy qua chiến trường bên kia giúp đỡ Ác Long, ở đây chẳng sót lại một mống nào.
Không một ai dám chống lại lệnh của Nhện Độc, cũng không ai quan tâm đến việc cô ta có cần giúp đỡ hay không. Bởi vì trong Bang Hắc Long, ai cũng tin tưởng rằng một nhân vật hung tàn như Nhện Độc chắc chắn sẽ thắng trong trận đấu một chọi một…
“A! A!” Mấy em trai của Bang Hắc Long quơ đao quơ gậy trong tay, chen nhau xông đến chỗ mấy người Hổ Nữu. Không biết có phải vì đối thủ toàn là những cô gái chân yếu tay mềm hay không mà cặp mắt sói của mấy em trai này cứ tỏa sáng hừng hực, tranh nhau chen ra đằng trước…
Lách mình! Cản đường! Giơ khiên đỡ!
Mấy chiêu liên hoàn này đã được Xà Cơ sử dụng nhuần nhuyễn vô cùng. “Keng keng keng!” Đủ các loại vũ khí từ cao cấp đến hạ cấp đập vào tấm khiên gỗ, chấn động đến mức lòng bàn tay cầm khiên của Xà Cơ run run, trên mặt lộ vẻ đau đớn.
Vậy mà đám thú vật Bang Hắc Long lại chẳng thương cảm một tẹo nào, thấy biểu cảm của Xà Cơ thì càng đập vũ khí mạnh hơn.
Nhưng bọn họ cũng chẳng để ý thấy vẻ mặt của Xà Cơ càng lúc càng quái lạ, chỉ có Biều Đại Đại là trông thấy sự biến đổi ấy. Lòng bàn tay gã bắt đầu đổ mồ hôi, nỗi sợ hãi chôn sâu trong lòng lại lặng lẽ sống dậy từ vực sâu thăm thẳm.
Ánh mắt của Xà Cơ bắt đầu mơ màng, gương mặt càng lúc càng hưng phấn, khuôn miệng nhỏ nhắn hơi hé mở trông khá đờ đẫn, một vài giọt nước miếng trong suốt từ từ chảy ra từ khóe miệng.
“Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha…” Cùng với tiếng cười quái dị ấy, cơ thể của Xà Cơ bắt đầu hơi hơi co giật. Lúc bấy giờ rốt cuộc cũng có người trong Bang Hắc Long nhận ra sự khác thường của cô, bởi bọn họ đã tấn công cô gái cầm tấm khiên chắn này khá lâu rồi, dù là một người chơi có sức phòng thủ cao đến cỡ nào thì lúc này cũng phải bị đập nát bét rồi chứ? Huống chi đây chỉ là một cô gái gầy yếu?
Thời gian tíc tắc trôi qua, từng người chơi thuộc Bang Hắc Long lần lượt nhận ra điều kỳ dị này, đồng loạt dừng tấn công. Ngay khi họ còn đang nghi ngờ không biết vì sao cô gái trước mắt còn chưa bị hạ gục thì đột nhiên phát hiện cô đã đến gần mình tự lúc nào…
“Ha ha ha…” Xà Cơ vừa cười quái dị vừa co giật bước đi, cơ thể hơi lắc lư lảo đảo của cô gợi lên một cảm giác quen thuộc…