Không biết là người nào trong Bang Hắc Long sực nhớ ra một vài ký ức não tàn kinh khủng mà sợ hãi kêu lên: “Cái kiểu đánh mãi không chết này… Cái tư thế đi đường này… Zombie! Là zombie đó! Chắc chắn là zombie rồi!”
Tuy mặt hắn ta tái nhợt không còn chút máu nhưng khi thấy Xà Cơ chập chững lại gần mình, hắn ta vẫn dồn hết can đảm giơ vũ khí đập mạnh vào người cô.
Lúc này Xà Cơ đã tiến vào thế giới tinh thần nho nhỏ của mình, cô đang bận dạo chơi trong cảm giác sung sướng nên đâu còn tâm trí nào mà cầm tấm khiên lên đỡ đòn, cứ để mặc cho hắn ta đánh vào người mình.
Nhưng trong mắt đám người Bang Hắc Long thì khung cảnh này lại càng quái dị hơn. Trong khi người chơi của Bang Hắc Long kia vẫn ra sức tấn công thì Xà Cơ chỉ co giật người theo tần suất của những cú đánh ấy, chứ chẳng hề có vẻ gì là sắp bị đánh bại cả. Thậm chí thi thoảng cô còn cất giọng cười ha ha trông khá vui sướng.
Hình ảnh này quả thật kỳ cmn quái, kinh cmn khủng luôn.
Cái loại cảm giác không bình thường này làm cho đám người Bang Hắc Long ở đó chẳng còn ai dám xông lên đánh Xà Cơ nữa. Cuối cùng, sau một hồi tổng tấn công, bọn họ đều cảm thấy e sợ cô gái có tên Xà Cơ này.
Vì phải dốc sức tấn công nên thể lực bị hao dần, người chơi của Bang Hắc Long vẫn đang đánh Xà Cơ nãy giờ bắt đầu mỏi mệt tạm ngừng một chút, nuốt nước miếng một cái. Nào ngờ Xà Cơ đang lâm vào trạng thái mơ hồ đột nhiên nhận ra cảm giác kích thích liên tục trên người mình bất chợt ngừng lại, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà giơ cao cây búa trong tay rồi nện thẳng lên đầu tên kia. Một vòng nhang muỗi lại xuất hiện lần nữa…
Trông thấy hình ảnh hết sức quen thuộc ấy, bóng ma trong lòng Biều Đại Đại lại càng bành trướng hơn, lan rộng ra khắp toàn thân. Gã bỗng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên mềm nhũn, không tài nào đứng nổi nữa bèn ngồi bệt luôn trên đất, vươn bàn tay đang run cầm cập lau mấy giọt mồ hôi trên trán.
Vì chẳng còn ai tấn công nên niềm khoái cảm khi bị ngược cũng dần dần biến mất, Xà Cơ đang ngơ ngẩn dạo chơi trong thế giới tinh thần của mình bắt đầu tỉnh táo lại. Ngay khi ấy, cô thấy được trước mắt mình là một người chơi của Bang Hắc Long với một vòng “nhang muỗi” trên đầu, chẳng tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa: “Ơ? Sao lại thế này?”
Thôi thôi, kệ nó đi. Xà Cơ bèn giơ cao cây búa lên rồi vụng về đập lên đầu người chơi đáng thương đang bị ngất xỉu kia.
Có lẽ Xà Cơ quả thật là con gái ruột của hệ thống trò chơi, đòn đánh ngất vô hạn của Xà Cơ lại bắt đầu. Tên kia bị cô đánh cho bất tỉnh cứ thế “đội” vòng nhang trên đầu một lúc thật lâu.
Hình ảnh quá đỗi quen thuộc này làm cho sắc mặt của Biều Đại Đại càng tái hơn.
Rốt cuộc, khi tên oắt con đáng thương bị Xà Cơ đánh ngất xỉu kia có cơ hội tỉnh lại lần đầu thì hắn ta cũng hành động giống hệt với Biều Đại Đại khi trước, nước mắt đầm đìa gào lên: “Cứu tôi với!”
Nhìn đoạn “phim chiếu lại” giống hệt như trong ký ức mình, rốt cuộc “Heo Nướng” cũng không chịu nổi nữa…
“A! Đừng qua đây!” Biều Đại Đại ba chân bốn cẳng bò đi thật xa.
Thấy kẻ đứng đầu trong ba người Biều Phong Đặc hùng mạnh nhất mà cũng hoảng sợ chạy trối chết như thế, nỗi sợ trong lòng đám đàn em còn lại cũng càng lúc càng lớn dần. Đồng thời, một con quỷ hung ác trong lòng họ cũng bắt đầu sinh ra, từ từ lớn lên…
“A!” Người chơi của Bang Hắc Long đang tấn công Xà Cơ đều vứt hết vũ khí bỏ chạy như điên.
“Ơ kìa?” Xà Cơ thật sự chẳng hiểu mô tê gì cả, có điều xưa nay cô cũng không hiểu rõ mấy thứ trong game lắm nên thôi cứ kệ họ, họ bỏ chạy thì mình đuổi theo thôi!
Vì vậy, trên chiến trường hiện giờ có một em gái nhìn mặt ngốc ngốc cầm búa rượt theo một đám trai tráng khỏe mạnh hung ác, thi thoảng còn cất giọng dịu dàng gọi họ: “Chờ tôi với…”
Còn những người đang bị cô rượt thì lại: “Á! Cứu tôi với!”
“A! Đừng qua đây mà!”
“Éc! Mẹ ơi mẹ đâu rồi, cục cưng sợ!”
…
Đặc biệt là tên mập ú kia, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng ướt nhẹp.
Chạy tung tăng dưới trời chiều trong trận doanh Ác Ma, tôi đang ôn lại nỗi sợ khủng khiếp năm nào – Ký tên: Biều Đại Đại.
…
Bên phía Hổ Nữu thì bình thường hơn một chút. À, đương nhiên chỉ là một chút.
“Ha ha ha, muah ha ha ha…” Hổ Nữu đã giết nhiều đến mức hai mắt đỏ ngầu, gương mặt vô cùng phấn khởi. Cô vung vẩy roi thép làm phát ra những tia lửa lép bép, tiếng cười ma quái biến thái vang vọng, bản chất lộ ra hết chẳng sót lại tí gì.
Bởi vì roi thép vốn là vũ khí có lực công kích với phạm vi khá rộng, cho nên đại đa số đám người Bang Hắc Long còn chưa tới gần cô thì đã bị roi quất cho tơi bời. Thêm vào đó, cây roi này còn được bổ sung thêm [Thống Khổ Tiên Sách] nên cảm giác đau đớn do nó gây ra còn tăng lên gấp mấy lần, thế là Phong Lang cùng đồng bọn bị quất đến mức kêu la eng éc.
Nghe được tiếng hét đau đớn thê thảm ấy, khoái cảm biến thái trong người Hổ Nữu lại càng bị kích thích, cường độ và tốc độ vung roi càng lúc càng mạnh và nhanh, thậm chí ở trước người cô đã xuất hiện cả một lưới roi kín mít không có kẽ hở.
Vì trong Bang Hắc Long không có người chơi nào có đòn tấn công từ xa giống như Tịch Dương, nên họ đành phải xông thẳng vào lưới roi kinh khủng ấy. Kết quả không cần nói cũng biết, từng tiếng hét thê lương vang lên, nghe thảm thiết không khác gì bầy heo bị làm thịt: “Á! Éc! Ứ!”
Hình ảnh này kinh dị đến mức mấy người Bang Hắc Long khác chưa đến gần Hổ Nữu cũng dợm chân lùi bước…
Thấy bãi chiến trường trước mắt, Ác Long rầu đến thúi cả ruột. Chẳng lẽ bọn chúng thật sự mạnh đến vậy à? Thế tại sao lần trước lúc mình PK thấy chúng yếu lắm mà? Bây giờ người đông thế mạnh, vậy mà tình hình lại bị đảo lộn một cách quái dị như thế. Hắn ta rất muốn xông lên chỉ huy đám đàn em ngu xuẩn kia nhưng quả thật là lực bất tòng tâm…
“Grào grào!” Vượn lớn Hắc Phong rất tập trung vào nhiệm vụ, chỉ chăm chú rượt theo gã mặc áo giáp đen khoác áo choàng đỏ chói trước mắt mình. Ngồi trên vai nó là một cô gái mặc áo trắng trông khá là căng thẳng, nhìn cảnh này làm ai cũng nhớ đến mấy chữ “Người đẹp và quái vật”…
May mắn thay, trong Bang Hắc Long vẫn còn một anh chàng dành hết tâm huyết cho nhiệm vụ chiến đấu của mình. Dù hoàn cảnh bên ngoài có tàn khốc thế nào, gã cũng vẫn thờ ơ không màng tới. Vũ khí yêu dấu trong tay gã cứ tấn công hết đợt này đến đợt khác, mang theo ý chí kiên quyết không lùi và lòng kiên trì vô bờ bến.
Có điều, nếu mỗi một đòn tấn công của gã đều tạo ra được một chút hiệu quả thì tốt hơn rất nhiều…
Miên Miên đứng trong khối băng, bất đắc dĩ nhìn A Đặc quơ đao mổ heo chém tới tấp ở bên ngoài, trong bụng nghĩ thầm: “Bộ tên này không biết mệt hả?”
Tiêu Phàm nhìn cục diện hỗn loạn kia, trong lòng cũng dâng lên cảm giác quái lạ khó tả. Kế hoạch tác chiến của hắn đâu phải là như thế…
Đáng ra, trong lúc hắn giữ chân tên thích khách quái nhân nguy hiểm của Bang Hắc Long này thì Xà Cơ sẽ là phòng thủ chính, Hắc Phong chủ công đồng thời giúp cô phòng ngự, còn Hổ Nữu thì kiềm chế mấy người cung cấp và chuyển vận, Bán Trường Miên sẽ tìm một nơi hẻo lánh để tự bảo vệ mình đồng thời dùng skill chữa trị của mình giúp đỡ họ, và Miên Miên thì cứ tìm đại một góc nào đó nghịch đất là được. Đó chính là đội quân tác chiến ăn ý hoàn mỹ trong mắt hắn, chống lại thế tấn công của Bang Hắc Long, từng bước đánh tan một chút lực lượng còn sót lại của Bang Hắc Long, cuối cùng tiêu diệt sạch bọn họ.
Kế hoạch tác chiến này hoàn hảo nhường nào, thế mà tình hình hiện tại lại đi trật đường ray hết cả rồi…
Đam mê biến thái của Hổ Nữu hình như vừa bị kích thích trong cuộc chiến này, hiện giờ cô đang điên cuồng ngược đãi đám bạn nhỏ đáng yêu của Bang Hắc Long.
Tiêu Phàm bảo Hắc Phong bảo vệ Bán Trường Miên nhưng cũng không phải là bảo vệ theo cách này: “Trói” luôn em gái nhỏ nhà người ta lên trên vai mình. Hơn nữa, hắn chỉ bảo nó chú ý “chăm sóc” Ác Long thôi, nào ngờ nó mặc kệ luôn mọi sự vật sự việc khác, chỉ cắm đầu cắm cổ rượt theo mỗi mình Ác Long.