“Đầu bù tóc rối xù lông gà” há to vòm miệng trông như một chậu máu rồi cắn phập lên cổ Nhện Độc.
Khi chạm đến cổ của Nhện Độc, Tiêu Phàm bất ngờ vì nó không hề thô ráp như mình tưởng mà ngược lại còn có cảm giác trơn mềm.
Sau khi “Răng Nanh” đâm vào, máu tươi lập tức chảy ra. Cột HP của Nhện Độc HP tụt dần, vậy là trận đấu này đã có kết quả.
Hơi nóng, lại có vị mằn mặn... Tiêu Phàm lặng lẽ cảm nhận vị máu trong miệng mình, cuối cùng không nhịn được mà liếm cổ cô ota một cái...
Không ngờ cái liếm này lại gây ra sự cố!
“Răng Nanh Khát Máu” bị mất tác dụng, bởi vì Tiêu Phàm không tài nào cắn nổi nữa. Hay nói chính xác hơn là hắn đột nhiên chẳng còn đủ sức cán người.
“A... A...” Cùng với cái liếm của Tiêu Phàm, một tiếng rên rỉ đột ngột vang lên. Giọng Nhện Độc nghe nũng nịu vô cùng chứ chẳng hề khàn khàn như trước.
Tiếng rên bất ngờ này làm cả người Tiêu Phàm cũng mềm nhũn.
[Nhện Độc: HP còn 3%]
Mạng sống của cô ta tựa ngàn cân treo sợi tóc...
“Cô, cô, cô...” Tiêu Phàm nói liên tiếp ba chữ cô mà chẳng thể nào hoàn thành nổi câu nói của mình.
“Cô là ai?” Cuối cùng, Tiêu Phàm lại sốt ruột đến nỗi bật ra một câu hỏi ngu ngốc như thế.
Nhưng Nhện Độc lại không cười, vì cô ta biết ý của Tiêu Phàm là gì.
“Tao là Nhện Độc.” Một câu trả lời cực kỳ chuẩn xác mà cũng hết sức thừa thãi.
Nhưng Tiêu Phàm chẳng hề để tâm đến ý nghĩa của câu nói ấy, sự chú ý của hắn đã dồn hết lên giọng nói kia. Giọng Nhện Độc không còn khản đặc khó nghe nữa mà êm dịu như chim hoàng anh, hoàn toàn chẳng hợp với nụ cười nham hiểm của cô ta chút nào.
Nhện Độc nhìn dáng vẻ giật mình nói không nên lời của hắn: “Hì hì, thôi, không trêu anh nữa.”
Dưới vầng sáng chói lòa, một cô nữ sinh với vẻ đẹp ngọt ngào trong sáng xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm. Vẫn là đôi mắt một mí ấy nhưng chẳng còn quầng thâm đen sì nữa, ánh mắt có vẻ lanh lợi hơn nhiều. Trên bờ môi mỏng dính không còn màu son đen thẫm nữa mà bóng hồng mọng nước, còn làn da thì trắng nõn non mịn chứ chẳng khô cằn tai tái như trước.
Nhện Độc nghịch ngợm nháy mắt với Tiêu Phàm: “Sao, thấy tôi xinh không?”
Tiêu Phàm chỉ còn biết trân trối nhìn màn ảo thuật biến người xấu thành người đẹp trước mắt mình.
Hắn ngây ngốc nói một câu: “Yêu nghiệt phương nào?”
“Xì...” Nhện Độc nhìn tên đầu xù ngu ngốc trước mặt mình, bật cười thật lớn.
“Hồi trước là do phong cách mặc đồ và trang điểm của tôi hơi bị nặng quá thôi. Không phải bây giờ đầu tóc anh cũng rối bù đấy à? Mau mau đổi lại thành trang phục ban đầu đi, nhìn như thế thuận mắt hơn nhiều.” Nhện Độc mỉm cười nói với Tiêu Phàm.
Mặc dù Tiêu Phàm vẫn còn khá choáng váng nhưng lúc này Hắc Phong Cự Viên không ở cạnh, đổi về trang phục quản lý cũng không sao.
Lúc này Tiêu Phàm đã tỉnh táo lại phần nào. Hắn nhìn nữ sinh hoạt bát lanh lợi trước mắt mình, cũng hiểu được phần nào rằng mình đã gặp phải một trong mấy nữ sinh được mệnh danh là “Tứ đại tà thuật của châu Á”.
“Thuật biến đổi giới tính của Thái Lan, thuật chỉnh dung tức giải phẫu thẩm mỹ của Hàn Quốc, thuật trang điểm của Nhật Bản và thuật PS của Trung Quốc”. Vừa rồi Nhện Độc đã sử dụng “Thuật trang điểm của Nhật Bản”!
Đây chính là tà thuật có thể dùng những thứ bên ngoài để biến đổi hình dạng của một người!
“Vậy bây giờ chúng ta đấu tiếp nhé?” Tiêu Phàm cảnh giác nhìn Nhện Độc đã đổi trang phục khác. Dù gì hắn cũng đã thấy Bán Trường Miên biến thân rồi nên cũng xem như là có kinh nghiệm. Mặc dù kỹ năng biến thân của Nhện Độc còn cao siêu hơn cả Bán Trường Miên, trước và sau khi biến thân hoàn toàn khác hẳn nhưng cũng chỉ là đổi quần áo và cách trang điểm thôi mà, đổi qua đổi lại thì cũng vẫn là kẻ địch của mình thôi nên vẫn phải đánh chứ!
“Anh mới hôn tôi đây mà bây giờ lại muốn đánh tôi à.” Nhện Độc bắt đầu giả bộ đáng thương trước mặt Tiêu Phàm.
Cái gì cơ? Hôn á? Tiêu Phàm nhớ lại cảnh lúc mình cắn lên cổ đối phương... Hèn chi lại mịn như vậy mềm như vậy...
Đệt! Tỉnh lại ngay! Nghĩ cái vẹo gì thế! “Nhưng ngươi là người của Bang Hắc Long, chúng ta vẫn phải đấu thôi!”
“Thôi khỏi đi.” Nhện Độc chẳng hề để ý đến cái lý do “Bang Hắc Long” của hắn: “Ngoài đời tôi là tác giả truyện kinh dị nên hồi trước trang phục của tôi mới đen tối âm hiểm như vậy, chẳng qua là vì muốn trải nghiệm để nhận được linh cảm viết truyện thôi. Còn lý do tôi tham gia vào Bang Hắc Long chủ yếu là muốn hành hạ đám thành viên trong bang này một chút, để lấy tài liệu cho tiểu thuyết của tôi ấy mà! Hì hì...”
Tiêu Phàm cảm thấy tiếng cười của Nhện Độc lúc này mới thật sự phát ra từ trong thâm tâm, cực kỳ hợp với cách mặc đồ u ám lúc trước.
“Mấy chuyện chém chém giết giết thế này, có nữ sinh nào thích đâu cơ chứ!” Nhện Độc chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói.
Tiêu Phàm thầm gào lên trong lòng, cô tưởng tôi tin cô hả? Lúc nãy cô cầm tơ thép cắt vào người tôi vui vẻ lắm cơ mà!
“Lão đại Ác Long của cô chắc chắn sẽ không cho phép cô ngừng chiến với tôi.” Tiêu Phàm vẫn cảnh giác Nhện Độc.
Nhện Độc chẳng thèm để ý đến vẻ xù lông đề phòng của hắn: “Hắn ta còn khó giữ nổi mạng mình thì còn hơi sức đâu mà đi lo chuyện bao đồng! Mà các anh có vẻ lợi hại nhỉ, Bang Hắc Long sắp bị diệt sạch rồi kìa.”
Tiêu Phàm nhìn theo ánh mắt của Nhện Độc, vừa vặn thấy được đám người của Bang Hắc Long đã bị đập cho tơi tả chỉ còn sót lại vài tên, còn đa số thì đang được Bán Trường Miên điều trị cho. Lực sát thương của Hắc Phong Cự Viên đối với Bang Hắc Long quả thực quá lớn.
“Grào grào!” Hắc Phong Cự Viên vui sướng chạy nhảy tung tăng tàn sát khắp sân, vung một quyền lên đập nát một em trai của Bang Hắc Long.
Lúc này Ác Long trông vô cùng chật vật, vừa thở phì phò vừa chạy trốn khắp nơi.
Xui thế không biết! Sao đám Vũ Hội Ác Ma đáng ghét này lại đến chỗ mình quậy tung lên thế? Mà sao con tinh tinh khổng lồ kia toàn rượt mình không vậy?
Ngay khi Ác Long đang thoáng dừng lại nghỉ ngơi, chỉ một giây xuất thần là đã...
“Grào!”
Lưu Tinh Quyền!
Ở chân trời chợt lướt qua một đường sao băng, có lẽ ở một nơi nào đó trong trận doanh Ác Ma sẽ có một anh chàng mặc áo giáp đen đột nhiên rơi từ trên trời xuống.
“Mày nhớ đấy! Tao sẽ trở lại!” Giọng của Ác Long vẫn vang vọng mãi trên bầu trời của trận doanh Ác Ma...
“Chạy mau! Lão đại bị hạ rồi!” Sau tiếng hét đầy hốt hoảng ấy, đám lít nhít còn sót lại trong Bang Hắc Long vội vàng bỏ chạy tứ tung.
...
“Đấy, tôi nói rồi mà! Thế này thì còn đánh làm gì nữa, chán lắm!” Nhện Độc nhàn nhã nói với Tiêu Phàm, giống như Bang Hắc Long bị diệt sạch cũng chẳng liên quan gì đến cô ta.
“Được! Cô không xông lên nữa thì tôi cũng không việc gì đứng đây dây dưa với cô, tôi cũng không có khuynh hướng bạo lực.” Tiêu Phàm vẫy vẫy tay.
“Gì mà không dây dưa nữa chứ! Hừ!” Nhện Độc phồng má lên: “Nè! Cho anh nè! Tôi phải nhanh chóng quay về ngắm nhìn bộ dạng ủ rũ chán nản của bọn họ đây! À mà mấy người trong Bang Hắc Long không biết dung mạo này của tôi đâu, anh phải giữ bí mật đấy nhé! Hì hì...”
Tiêu Phàm nhìn nhìn vẻ tươi cười trên mặt Nhện Độc, trong lòng đột nhiên cảm thấy thú vị không ngờ. Trong công hội của mình lại có một cô gái xấu tính như vậy, Ác Long, mày làm hội trưởng cũng cực thật đấy!
Sau đó hắn nhìn xuống thứ mà Nhện Độc vừa đưa cho mình, trông nó giống như một phong thư, ở giữa còn có một trái tim màu đỏ nho nhỏ đính trên đó, trông rất đáng yêu. Trái tim Tiêu Phàm đột nhiên đập bình bịch, thật là đáng xấu hổ.
Không thể nào! Thư tình! Chúng ta mới gặp chưa được bao lâu mà! Mặc dù từng có một đoạn thời gian da thịt cận kề nhưng... Nhưng... Nhưng cũng không đến mức độ này chứ!
Từ nhỏ đến giờ Tiêu Phàm chưa từng nhận được món đồ nào lãng mạn đầy ý thơ như thế, vì vậy lòng bàn tay đã mướt mồ hôi.
Nhện Độc quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tiêu Phàm: “Nhớ viết thư hồi âm cho người ta đó nha cục cưng...”