Lần cuối cùng Thẩm Quyết Tinh nuôi thú cưng là khi anh nuôi tằm lúc học mẫu giáo.
Mấy con tằm béo trắng đáng yêu đã hao phí rất nhiều tinh lực và kiên nhẫn của anh, vậy nên khi chúng nó hóa kén thành bướm, trong nháy mắt anh mở hộp giày chúng ra liền lao về phía anh đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn.
Từ sau lần đó anh đã không nuôi thú cưng nữa.
Cố Chiếu muốn cho mèo vàng béo ở nhờ nhà mình, theo lý thuyết thì anh không có tư cách lên tiếng, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, cô vẫn muốn hỏi ý kiến anh …
Cố Chiếu cảm thấy vừa rồi tâm trạng Thẩm Quyết Tinh rất vui vẻ, cô còn tưởng đối phương cũng thích Điềm Điềm nên thẹn thùng cười rộ lên.
“Có được không?” Cô lại hỏi lần nữa.
Thẩm Quyết Tinh nhấc tay lên, bàn tay do dự dừng giữa không trung rồi sờ sờ đầu mèo vàng béo.
“Đương nhiên là được.”
Có lẽ Điềm Điềm trời sinh không sợ người lạ, hoặc do đã quen với Cố Chiếu, đến ở chỗ mới cũng không sợ hãi, nó đi dạo hết tất cả các phòng, cuối cùng lựa chọn ở chỗ quen thuộc nhất của mình, leo lên trên nóc tủ lạnh.
Buổi tối Cố Chiếu không ăn chút gì, lại trải qua một phen lao lực, hơn nữa còn đang trong kỳ kinh nguyệt, sau khi sắp xếp cho Điềm Điềm xong liền nói mình phải về phòng ngủ, sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Cậu đợi một lát, tôi hâm lại cơm, cậu ăn rồi ngủ tiếp.” Thẩm Quyết Tinh giữ chặt cô, bắt cô ngồi vào bàn ăn.
Động tác anh rất nhanh, chỉ trong mấy phút, tất cả món ăn cho Cố Chiếu đều được hâm nóng.
Kỳ thực Cố Chiếu đã mệt đến độ không thiết ăn uống gì nữa, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn, lại nhìn thấy ánh mắt của "giám thị" của Thẩm Quyết Tinh ở đối diện, cô vẫn cầm lấy đôi đũa.
“Ngày mai cậu có định đi làm tình nguyện nữa không?” Buổi tối nhóm chat gửi đến thông báo, sáng mai tiến hành kiểm tra dịch tễ lần thứ hai.
“Thông báo kiểm tra dịch tễ?”
“Ừ.”
“Vậy hẳn là phải đi.”
Thẩm Quyết Tinh chống cằm, nhìn Cố Chiếu nhai nuốt cơm chậm rì rì, càng lúc càng thấy đối phương giống một con thỏ.
“Tôi đi thay cậu.”
Cố Chiếu ngẩn ra, giây tiếp theo liền bị canh sặc, ho đến kinh thiên động địa.
Cơn ho giảm dần, cổ họng vẫn còn hơi khó chịu, Cố Chiếu ăn càng chậm hơn, gần như đang nhét từng hạt cơm vào miệng.
Thẩm Quyết Tinh không phải đồ ngốc, lập tức phát hiện vấn đề.
“Có chuyện gì sao?”
Cố Chiếu nhìn chằm chằm vào nửa phần cơm trắng còn lại trong chén, cô dừng đũa ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Quyết Tinh, sau đó lại cụp mắt xuống, biểu cảm nho nhỏ trên mặt đã biến mất không dấu vết.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thẩm Quyết Tinh đối mặt với người khác luôn có thể khách khách khí khí, duy trì vẻ ngoài bình thản, nhưng không biết vì sao, đối với Cố Chiếu bên này, mỗi lần nhìn cô ấp a ấp úng, anh lại thấy rất bực bội, giống như phụ huynh đang dạy con làm bài tập về nhà, dạy một lần không hiểu, đến lần thứ hai thì giọng điệu bắt đầu khó chịu..
“Tôi biết…” Dưới sự áp bức của Thẩm Quyết Tinh, Cố Chiếu cuối cùng cũng mở miệng, “Tôi biết cậu không hề đối xử đặc biệt với tôi, với ai cậu cũng cư xử như vậy. Cho nên nếu tôi yêu cầu cậu đừng đối tốt với tôi nữa, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy rất kỳ quái.”
Con chó hoang từ nhỏ đã bị bỏ đói, chỉ cần có người mang thức ăn thừa trong nhà ra bố thí cho nó, nó cũng sẽ cảm động rơi nước mắt, điên cuồng vẫy đuôi quanh chân người đó, nhận người này là chủ nhân của nó.
Đối với Thẩm Quyết Tinh, anh chỉ đang làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối Cố Chiếu mà nói, phần thiện ý này đã làm bạn cùng cô suốt tuổi thanh xuân u ám, là hơi ấm giúp cô vượt qua hai năm gian nan nhất. Thẩm Quyết Tinh không biết lòng tốt giằng co suốt mười năm qua quan trọng với cô đến nhường nào, vĩ đại đến cỡ nào. Nó to lớn đến nỗi khi bất chợt nhìn lại, Cố Chiếu còn tự thấy khiếp sợ vì nó đã có thể bành trướng khổng lồ đến mức này.
Khi con người được sinh ra trên thế gian này, họ sẽ không ngừng quan tâm đủ mọi chuyện, đồng thời cũng sẽ bị vướng bận đủ mọi chuyện.
Trong lòng Cố Chiếu từng vướng bận ba quả khinh khí cầu.
Một cái là ông nội, khi cô học năm hai cao trung, đối phương vì bệnh mà ly thế, quả khinh khí cầu liền bay đi. Một cái là bà nội, khi cô học năm cuối đại học, bà ngoài ý muốn mà rời xa cô, quả khinh khí cầu ấy cũng bay mất.
Bây giờ trong lòng cô chỉ còn lại một khinh khí cầu tên là “Thẩm Quyết Tinh”. Cô từng cho rằng nó đã khô quắt lại, giống như con mèo thoạt nhìn thì béo ú, sau khi ướt nước mới phát hiện chỉ là béo giả, tình cảm ấy giống như giả vờ tấn công cô rồi trốn đi, chẳng khác nào cố tình đùa giỡn…
Nhưng sau khi gặp lại Thẩm Quyết Tinh, khinh khí cầu ấy phồng lên với tốc độ kinh người, giờ đây không chỉ bốc cháy từ đống tro tàn mà còn móc lấy da thịt cô, kéo trái tim cô lên cao, làm cô luôn sợ hãi trái tim mình sẽ bay ra khỏi lồng ngực, bay đến nơi mình không kiểm soát được nữa.
Giọng nói Cố Chiếu mang theo nỗi buồn sâu thẳm: “Lần này không có lão sư ở đây nhờ vả cậu nữa, cậu đừng thương hại tôi nữa có được không, có thể nào … đối xử tệ với tôi một chút không?”
Thẩm Quyết Tinh ngẩn ngơ mà buông cánh tay, nhìn chằm chằm Cố Chiếu ở đối diện.
Cố Chiếu: “Cây kéo trong tay cậu, mau chọc thủng khinh khí cầu đi.”
Thẩm Quyết Tinh không biết khinh khí cầu trong lòng Cố Chiếu là gì, nhưng anh đại khái có thể đoán được ý tứ trong đó.
Anh trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ những gì đối phương vừa nói.
Kể từ khi dọn vào ngôi nhà này, anh đã cố gắng hết sức để làm cho mình trông giống như một “vị khách” đủ tư cách ở lại, nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến Cố Chiếu thoải mái hơn, nhưng dường như đã phản tác dụng.
Thay vì cô gắng không mang phiền phức đến cho chủ nhà, bây giờ anh nên thực hiện “giữ khoảng cách” thì tốt hơn.
“Xin lỗi, là tôi suy xét không chu toàn.”
Cố Chiếu lắc đầu, trong lòng thở dài mà suy nghĩ: Đột nhiên bắt Thẩm Quyết Tinh làm người xấu thật khó cho anh quá, người xấu sẽ không ôm hết lỗi lầm về mình.
“Cậu đi tắm đi, ở đây để tôi dọn dẹp là được.” Cố Chiếu cố ý đổi chủ đề.
Thẩm Quyết Tinh cảm giác được nhưng không nói gì, đứng dậy rời đi.
Đối diện với chiếc ghế trống ở trước mặt, Cố Chiếu không còn tâm trạng ăn cơm, cô đổ hết phần thức ăn còn lại vào một chỗ rồi bỏ vào thùng rác.
Con mèo vàng béo nhìn thấy hết thảy, liếm liếm móng vuốt của mình.
Sáng sớm hôm sau, tuy cả người Cố Chiếu vẫn còn đau nhức nhưng cô vẫn là cứng rắn bò dậy, truóc lúc ra cửa còn đổ thêm một ít thức ăn mèo cho Điềm Điềm cũng dậy sớm giống như mình.
Không biết Thẩm Quyết Tinh có bị cô đánh thức hay không, nhưng mãi đến khi cô đi ra ngoài đối phương vẫn rất an tĩnh, trông có vẻ vẫn đang ngủ say.
Khu chung cư cũ như láng giềng ở quê, bất cứ tin tức gì cũng truyền đi rất nhanh. Chuyện xe cứu thương tiến vào tiểu khu ngày hôm qua đã bị cư dân truyền tai nhau từ sáng sớm tinh mơ.
“Tiểu Cố, là lầu của em đúng không? Ngày hôm qua chị nhìn từ ban công sang thì thấy giám đốc Vương giúp đỡ nâng một người đi xuống lầu.”