Cố Chiếu đang kéo khóa của bộ đồ bảo hộ, nghe vậy liền nhìn về Trương Nhã vừa đặt câu hỏi, gật đầu nói: “Là lầu bọn em, ông lão Lưu ở đối diện.”
Chủ nhiệm Thạch đã lanh lẹ mặc xong đồ bảo hộ, biên điều chỉnh xuống tay bộ biên nói: “Tôi biết bọn họ, là một đôi vợ chồng già. Ông cụ trước đây bị trúng gió một lần, chân không được tốt lắm, mấy năm nay đầu óc cũng hồ đồ, bà cụ chăm sóc rất cực khổ. Nếu lần này ông cụ lại chuyển biến xấu hơn, phỏng chừng một mình bà cụ không lo xuể, chắc phải thuê người chăm sóc.”
Trương Nhã: “Bây giờ thuê người chắc cũng phải tốn bốn năm ngàn nhỉ?”
Chủ nhiệm Thạch: “Không đủ không đủ, nếu tự đi lại được thì còn có giá bốn năm ngàn, còn người bị tê liệt không đi được thì kiểu gì cũng phải sáu ngàn trở lên.”
Trương Nhã líu lưỡi: “Đắt như vậy à, gửi vào viện dưỡng lão chắc sẽ tốt hơn.”
Chủ nhiệm Thạch cười: “Cô tưởng viện dưỡng lão bây giờ rẻ tiền lắm sao? Tiểu Cố, viện dưỡng lão chỗ cháu một giường là bao nhiêu tiền?”
Công việc của Cố Chiếu cũng đúng lúc ở phương diện này, nhớ lại bèn nói: “Chúng cháu có phòng bảy người và phòng ba người. Phòng bảy người là 1.800 một tháng, phòng ba người là 2.000 một tháng. Tùy theo tình trạng tàn tật và sa sút trí tuệ thì thu phí hộ lý khác nhau, nếu là bại liệt cộng với lẫn trí thì phí hộ lý là 100 tệ một ngày, phòng hai người ở khu suy giảm trí tuệ là 2500 một tháng. Tiền cơm đều thống nhất là 30 tệ một ngày. Ngoài ra, cần phải gửi thêm một khoản dự trữ 6000 tệ dùng để khám bệnh khẩn cấp hoặc trả hóa đơn gì đó.”
Trương Nhã tính lại: “Một tháng ba mươi ngày, phí hộ lý phí là 3000, thêm phí giường ngủ và tiền cơm là… sáu ngàn bốn.”
Tính như vậy hóa ra cũng không khác giá thuê bảo mẫu là bao.
Chủ nhiệm Thạch có chút ngạc nhiên: “Vậy thì viện dưỡng lão chỗ Tiểu Cố còn khá rẻ, tôi có một người bạn học cũ dự tính mấy năm nữa sẽ vào viện dưỡng lão sống, hỏi thăm một chút, chỗ tương tự như vậy thì đắt đến mức vô lý, hoặc là dạng không có giường ngủ. Viện dưỡng lão của cháu tên là gì vậy? Bác sẽ về kêu bạn học mình đi xem thử.”
“Tên là “Thiện Từ Gia Viên’, cũng ở cùng khu phố chúng ta, bác lên mạng tra một cái là thấy ngay.” Cố Chiếu nói.
Ba người họ thay quần áo xong thì thực hiện nhiệm vụ theo quy trình trước đó, ngay ngắn trật tự mà khai triển công tác kiểm tra dịch tễ. Rất nhanh đã đến phiên lầu số 3 kiểm tra.
Thẩm Quyết Tinh lần này vẫn ở phía sau, đứng cách người phía trước ba mét, chờ những người khác đi hết mới chậm rãi tiến lên. Anh không dừng lại trước mặt Cố Chiếu, thậm chí không nói chuyện với đối phương, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
Khi anh đi qua trước mặt cô, lông mi Cố Chiếu run rẩy, sau đó mấp máy môi đánh dấu bên cạnh tên Thẩm Quyết Tinh trên bảng biểu.
Trương Nhã đến gần, thu hết mọi thứ vào trong mắt, tranh thủ lúc không có người phía sau, đi đến bên cạnh Cố Chiếu nhỏ giọng nói: “Sao vậy, tiểu tình lữ cãi nhau à?”
Cố Chiếu cười cười, không nói gì.
“Ở với nhau cả ngày cũng không tót đâu, chị và chồng mình cũng như thế. Lúc trước chị đi ra ngoài làm việc, anh ấy ở nhà chăm con, công việc của chị rất bận rộn, suốt ngày đi sớm về trễ, còn cảm thấy mình nợ anh ấy rất nhiều, kết quả mấy ngày nay mỗi ngày 24 giờ đều dính chung một chỗ, anh ấy nhìn chị thấy phiền, chị nhìn anh ấy càng thấy phiền hơn.” Trương Nhã tiếp tục nói, “Nhưng dù cãi cọ ồn ào thế nào, bọn chị vẫn đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, qua một đêm là không giận nữa. Có chuyện gì cứ nói ra là được, đừng buồn trong lòng, lâu ngày sẽ tổn thương tình cảm.”
Nhưng đây là cô nói ra hết mới biến thành như vậy.
Cố Chiếu thầm than trong lòng, ngoài miệng đáp ứng: “Vâng, em biết rồi chị Tiểu Nhã.”
Nhanh chóng đến giữa trưa, giám đốc Vương đi từ một điểm kiểm tra dịch tễ khác sang bên đây, nói con cái của Lý a bà đến, đang ở bên ngoài tiểu khu, đưa chìa khóa nhà cho ông ấy nhờ hỗ trợ gói ghém quần áo trong nhà.
“Vậy bác đợi một lát, chúng ta cùng nhau đi.” Cố Chiếu bên này đã đến mấy người cuối cùng, sau khi đăng ký xong cô vội vàng đi vào phòng thay quần áo cởi đồ bảo hộ ra, lấy di động, cùng giám đốc Vương đi thẳng lên nhà Lý a bà.
Mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng nóng, hai người lấy mấy bộ quần áo mùa hè cất vào trong chiếc túi bảo vệ môi trường lớn, ước chừng chất hết ba túi.
“Hiện tại chỉ có một người nhà được đi vào khu nội trú của bệnh viện, vào rồi sẽ không thể đổi người, ông lão đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, hai đứa con vốn dĩ dự định để anh cả đi vào chăm ba, kết quả là bà Lý không chịu, muốn tự mình chiếu cố ông lão.” Giám đốc Vương nói tới đây, lắc lắc đầu, “Bác nghe giọng điệu của người con lớn, sợ là ông lão không ổn lắm.”
Trong tay Giám đốc Vương xách hai cái túi, Cố Chiếu xách theo một cái, hai người một trước một sau đi trên cầu thang.
“Chắc là a bà cũng sợ… sợ không được nhìn mặt ông ấy lần cuối.” Cố Chiếu nói, lại nhớ tới ông nội mình.
Dây thừng luôn đứt ở nơi mảnh, vận rủi chỉ tìm người mệnh khổ. Khi Cố Chiếu đang học sơ trung, ông nội cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tiền liệt, sau khi biết tiến trình phát triển và phí trị liệu của căn bệnh, ông không chịu làm phẫu thuật mà là lựa chọn trị liệu duy trì.
Ông đã nói, ông sống đến từng tuổi này rồi, thật sự không muốn lăn lộn thêm nữa, hao tài tốn của. Hết thảy đều là số mệnh. Ông trời khiến ông trung niên mất con trai, lão niên bị ung thư, đây đều là mệnh.
“Haizz, vạn sự đều là mệnh, nửa điểm cũng tránh không khỏi.”
Khi đó Cố Chiếu còn nhỏ tuổi, ông bà nội đi khám bệnh về đều lừa gạt cô, lúc đó bọn họ cũng không nói với cô quá cặn kẽ, chuyện xảy ra sau đó là bà nội cô kể lại. Những lời nói của bà đều trở nên mơ hồ, chỉ duy nhất câu nói ấy, giọng điệu bất đắc dĩ khi ấy, vẻ mặt chấp nhận số phận ấy, đến nay vẫn khắc sâu trong lòng Cố Chiếu.
Lúc ông nội cô qua đời, Cố Chiếu đang ở lớp học, chủ nhiệm lớp là Lý lão sư gọi cô ra ngoài một chút, trong lòng cô liền có dự cảm không lành, kết quả vừa ra khỏi lớp học cô liền nhìn thấy bà nội mình vành mắt đỏ hoe đứng trên hành lang.
“Tiểu Chiếu, ông nội đi rồi.” Bà nội cố nén nước mắt, nắm lấy tay Cố Chiếu thật chặt.
Hai ngày trước, ông nội vốn luôn ăn uống không vào đột nhiên có tinh thần hơn hẳn. Cố Chiếu nhớ rõ buổi sáng khi ra khỏi nhà, ông nội còn nói sắp tới sinh nhật ông rồi, dặn Cố Chiếu tan học về nhà nếu đi ngang qua tiệm bánh ngọt, hãy mua cho ông một miếng bánh nhỏ, ông muốn nếm thử một miếng, phần còn lại sẽ để cho Cố Chiếu ăn.
Mặc dù Cố Chiếu cười nhạo ông nội tham ăn nhưng trong lòng liền hạ quyết tâm,sau khi tan học sẽ mua một chiếc bánh sinh nhật thật to với rất nhiều trái cây phía trên. Cô phải thắp nến sinh nhật cho ông nội, hát một bài chúc mừng, sau đó cắt một miếng bánh lớn cho ông ăn.
Chỉ còn vài tiếng nữa là tan học nhưng cuối cùng ông nội cô lại không thể ăn bánh sinh nhật cô mua. Đây là tiếc nuối cả đời của Cố Chiếu, nếu có thể, cô sẵn sàng dùng mọi thứ đổi lấy một cơ hội được quay lại ngày hôm đó.