Giao quần áo lại cho Lưu lão đại đứng ở ngoài cổng lớn, đối phương liên tục nói cảm ơn. Giám đốc Vương giới thiệu Cố Chiếu với anh ta, nói đêm đó ít nhiều cũng nhờ cô gái nhỏ này và bạn trai hợp sức, bằng không chỉ dựa vào một mình Lý a bà nhất định không cứu được ông lão.
“Tôi đã nghe mẹ mình nói, thật sự cảm ơn, thật cám ơn mọi người.” Lưu lão đại tay xách quần áo, cách một trạm dừng xe vẫn cúi đầu chào Cố Chiếu.
Cố Chiếu cũng chỉ làm việc mình nên làm, thật sự không dám kể công, vội xua xua tay lui về sau một bước: “Không cần không cần…”
“Chờ tiểu khu gỡ phong tỏa, tôi xin mời cô và bạn trai đến ăn một bữa cơm, muốn cảm ơn hai người cho tử tế!” Lưu lão đại nói.
Cố Chiếu càng nói “không cần” gấp gáp hơn, hai tay quơ đến mức hiện ra hư ảnh.
Lưu lão đại chỉ nghĩ là cô khách khí: “Được được.”
Người bên kia phải vội đến bệnh viện, nói thêm vài câu liền muốn rời đi, lúc đi còn để lại chìa khóa cho giám đốc Vương, nói mẹ mình còn một con mèo già không ai chiếu cố, muốn nhờ giám đốc Vương cách hai ngày đến xem nó, thêm chút đồ ăn và nước uống.
“A, tôi đã ẵm Điềm Điềm đi rồi.” Cố Chiếu nói, “Tôi không biết khi nào a bà mới trở về nên hôm qua liền ôm Điềm Điềm về nhà mình.”
Lưu lão đại lúc trước luôn nghe mẹ mình nhắc đến cô gái nhỏ sống ở đối diện, nói đối phương mệnh khổ nhưng là người rất tốt, thiện tâm lại ít nói. Khi đó anh ta không để ở trong lòng, chỉ nghĩ là mẹ mình thân thiết với cô, hiện tại vừa thấy thật sự cảm thấy cô gái này đúng như mẹ mình nói, không hề khuếch đại.
Anh ta lại cảm ơn thêm một trận nữa, đi được một đoạn còn quay đầu lại nói: “Bữa cơm này nhất định phải mời, chờ tôi, nhớ chờ đó!”
Cố Chiếu và giám đốc Vương tạm biệt nhau ở cổng lớn rồi một người đi thẳng về nhà, một người đi đến phòng quản lý.
Cố Chiếu về đến nhà, Thẩm Quyết Tinh đang làm việc ở trên sô pha, trên bàn vẫn bày đồ ăn đã nấu xong nhưng chỉ có một bộ chén đũa. Thẩm Quyết Tinh đã ăn cơm rồi.
Thói quen thật đáng sợ. Rõ ràng cô đã ăn cơm một mình hơn một ngàn ngày đêm, nhưng lại vì mấy ngày gần đây ăn vài bữa cơm với Thẩm Quyết Tinh mà chuyện này liền trở nên khó chịu đựng nổi.
Đối mặt với thức ăn nguội lạnh, Cố Chiếu có hơi nuốt không trôi. Không phải đồ ăn nguội khó ăn mà là do thời tiết quá nóng làm cô không có tâm trạng ăn uống.
Cô tùy ý ăn một chút rồi đứng dậy thu dọn chén đũa.
Suy xét đã ở bên ngoài lâu như vậy, tiếp xúc với nhiều người như vậy thì dù có mặc đồ bảo hộ, sau khi ăn cơm Cố Chiếu vẫn tắm rửa kỹ lưỡng từ đầu đến chân.
Sau khi tắm xong, cô đi vào phòng mình, kết quả vừa đúng lúc Thẩm Quyết Tinh đang gọi điện thoại với người khác. Không phải là cô cố ý nghe lén nhưng cửa nhà cô cách âm rất kém, Thẩm Quyết Tinh lại ở gần như vậy, những lời đó tự nhiên lọt vào tai cô.
Tưởng Uyển đã không liên lạc với con trai mình vài ngày, nghĩ đến cảnh con trai khởi nghiệp vất vả, buổi chiều bà ấy nấu một ít canh đưa sang, kết quả là gọi điện thoại một cái, đối phương nói mình căn bản đang không có ở thành phố S.
“Sao đột nhiên đi lại công tác, lúc trước không nghe con nói qua?”
“Có việc đột xuất.” Thẩm Quyết Tinh không muốn làm đối phương lo lắng, cố ý che giấu tình hình thực tế.
“Vậy thứ bảy tuần sau con có về được không? Sắp tới sinh nhật ba con rồi, Toàn Chương nói đã sắp xếp xong hết, hẹn thứ bảy cả nhà cùng nhau tụ tập lại, ông bà nội con cũng tới.”
“Anh con?”
“Ừ, anh con nói.”
Trước đây Tưởng Uyển là một nữ diễn viên kinh kịch nổi tiếng, hơn ba mươi mới quen biết người chồng hiện tại, tuổi cao sinh được Thẩm Quyết Tinh, cũng chỉ sinh mỗi mình Thẩm Quyết Tinh.
Thẩm Toàn Chương là con trai của ba Thẩm Quyết Tinh và vợ trước, lúc Thẩm Quyết Tinh ra đời đối phương đã mười mấy tuổi. Mặc dù hai người có khoảng cách tuổi tác rất lớn, không chơi thân với nhau nhưng bởi vì Thẩm Liêm và vợ trước xem như chia tay trong hoà bình, quan hệ hai nhà vẫn luôn không tồi, thường xuyên qua lại với nhau, Thẩm Quyết Tinh trước giờ vẫn rất tôn tọng Thẩm Toàn Chương.
“Có thể con sẽ không kịp trở về, mọi người cứ việc ăn đi, con đi mua quà một mình.” Cách ly vẫn còn đến tám ngày, cho dù có dỡ bỏ phong tỏa cũng phải đợi đến thứ hai tuần sau.
“Không thể dẹp công việc sang một bên sao?” Tính cách Tưởng Uyển vẫn luôn ôn hòa, vậy mà lúc này ngữ khí cũng mang theo chút trách cứ, “Sinh nhật ba con mỗi năm chỉ có một lần, ông ấy đã ngoài 60 rồi, đời này còn có thể đón được mấy cái sinh nhật nữa? Toàn Chương người ta công việc bận rộn như vậy vẫn dành thời gian ra tổ chức sinh nhật cho ba, đến phiên con thì lại nói mình đi công tác không về kịp, con nghĩ lại xem mọi người sẽ thấy thế nào?”
Di động trong tay Thẩm Quyết Tinh bất giác bị siết chặt. Từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành, ít nhiều ai cũng sẽ có một “Con nhà người ta” trong đời mình, anh cũng không ngoại lệ.
Mà Thẩm Toàn Chương chính là “Con nhà người ta” đó của anh.
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Uyển sẽ luôn so sánh Thẩm Quyết Tinh với Thẩm Toàn Chương. Cái gì mà "Ngày xưa khi bằng tuổi con, anh con đã học nhảy lớp tốt nghiệp xong rồi”; cái gì mà “Con đó, phải học tập anh con cho tốt, đừng cả ngày chỉ biết đi chơi, đến mức không thi nổi đại học”; còn có cái gì mà “Anh con chưa đến bốn mươi tuổi đã thăng tới chức phó tổng, mẹ tự hỏi liệu đến bốn mươi tuổi con có làm nên trò trống gì không đây”… Mọi việc cứ tiếp diễn như thế, anh không thắng nổi chuyện gì.
Thẩm Toàn Chương là anh lớn nhưng lại càng giống một cây roi, không biết bao giờ sẽ quất lên sống lưng anh, khiến anh không dám nghỉ ngơi, càng không dám phóng túng.
Cố Chiếu cảm thấy anh không phải “người bình thường”, cho rằng anh lợi hại là vì cô chưa từng gặp qua thiên tài chân chính như Thẩm Toàn Chương. Gặp qua rồi cô sẽ lập tức hiểu được chênh lệch giữa bọn họ lớn đến mức nào. Mà những nỗ lực trước giờ của anh bất quá chỉ khiến cho khoảng cách đó không quá khoa trương mà thôi.
“Con thật sự không về được, mẹ giúp con xin lỗi mọi người đi.” Thẩm Quyết Tinh bực bội chà xát đầu ngón tay, lại thèm hút thuốc.
“Con đó, lúc trước mẹ bảo con gia nhập công ty của anh con con lại không chịu, nhất định muốn tự gây dựng sự nghiệp, con phải biết khởi nghiệp nào có dễ dàng như vậy…”
Thẩm Quyết Tinh không nói lời nào, để mặc cho bà ấy quở trách.
Những lời này Tưởng Uyển đã nói qua không biết bao nhiêu lần, một người đóng mãi một vai cũng không thú vị, bà ấy chỉ nhắc vài câu rồi thở dài: “Thôi bỏ đi, mẹ không nói nữa, mắc công con lại chê mẹ phiền. Chờ khi nào con về, ba người chúng ta đi ăn một bữa cơm.”
“Được…”
Lời còn chưa dứt, bức màn cửa bên cạnh Thẩm Quyết Tinh bị kéo roẹt ra, Cố Chiếu mở cửa sổ trong phòng anh đang đứng, mặt cô lộ vẻ hoảng sợ.