“Cậu đang làm gì vậy?” Thẩm Quyết Tinh bị cô làm cho bối rối đến phát ngốc, quên mất mình vẫn đang nói chuyện điện thoại với mẹ.
“Mèo!” Cố Chiếu lớn tiếng kêu, giọng nói xuyên qua lớp thủy tinh trên cửa sổ, mơ mơ hồ hồ truyền truyền ra xa, “Mèo chạy mất rồi!”
“Làm sao vậy?” Tưởng Uyển ở đầu dây bên kia không biết đang xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nói, “Có chuyện gì sao?”
Mèo?
Thẩm Quyết Tinh cố gắng hết sức đọc khẩu hình miệng của Cố Chiếu, đột nhiên lấy lại tinh thần. Anh xoay người nhìn về sau lưng mình, quả nhiên, con mèo lớn màu vàng tên Điềm Điềm kia không biết trốn thoát như thế nào, lúc này đang bước đi trên bờ tường cao 1 mét ngoài sân thượng, bộ dáng rất ưu nhã.
“Mẹ, bên này con có việc, lát nữa con gọi lại sau.” Ánh mắt Thẩm Quyết Tinh không rời khỏi con mèo vàng béo, nói xong liền cúp điện thoại.
“Cẩn thận đừng dọa nó sợ!” Cố Chiếu kéo cửa sổ ra, cả người cô trực tiếp nhô ra từ trong nhà.
“Cẩn thận!”
Cuối cùng, không biết là do thân thủ cô thật sự không đủ nhanh nhạy hay là do vết thương đòi mạng ở chân lại phát tác, cơ hồ trong giây tiếp theo, cô vừa nhảy ra liền “Ai nha” một tiếng, trực tiếp bổ nhào trên mặt đất.
Thẩm Quyết Tinh thấy vậy còn hơi sức đâu lo lắng cho con mèo, anh vội đi đến đỡ cô ngồi dậy.
“Cửa lớn cậu không đi lại đi nhảy cửa sổ làm gì?”
Cố Chiếu mặc áo ngủ, cú ngã trực tiếp làm lòng bàn tay và đầu gối cô bị thương, cô đau đến phát run, nhưng vừa đứng lên thì quan tâm trước nhất không phải thương tích trên người mình mà là con mèo vàng trên đầu tường kia.
“Tôi không sao.” Cô cắn môi đẩy Thẩm Quyết Tinh sang một bên, phát hiện Điềm Điềm không hề bị dọa mà đang ngồi trên đầu tường tò mò nhìn chằm chằm hai người, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
“Điềm Điềm ngoan, đến đây với chị đi, chúng ta về nhà ăn đồ ăn ngon…” Cô từng chút đi lại gần con mèo vàng béo, vươn đôi tay còn dính bụi bẩn và máu ra.
Điềm Điềm cúi đầu nhẹ nhàng cử động chóp mũi, giống như nó không quá thích mùi máu trên người Cố Chiếu, đột nhiên nhảy khỏi bờ tường.
“Chờ đã…” Tim của Cố Chiếu sắp nhảy khỏi cổ họng, đang hét được một nửa thì thấy con mèo vàng chạy một mạch đến khe hở chưa đầy mười centimet trên cánh cửa sân thượng rồi chui vào đó.
Cố Chiếu kinh hãi nhìn cặp mông to lớn của Điềm Điềm biến mất sau khe cửa nhỏ hẹp, cuối cùng cô cũng biết nó trốn ra khỏi nhà bằng cách nào.
“Chắc lúc tôi nghe điện thoại đã quên không đóng cửa, xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Thẩm Quyết Tinh tiến tới nhìn chằm chằm vết nứt, cũng hơi kinh ngạc trước công phu súc cốt của Điềm Điềm.
Cố Chiếu lắc đầu, không nói gì cả lập tức khập khiễng quay lại cửa sổ nhà mình.
Thẩm Quyết Tinh còn tưởng cô muốn bò vào nhà theo đường cũ, tâm tình phức tạp mà kiến nghị: “Hay cậu đi cửa chính đi?”
Cố Chiếu đóng cửa sổ rồi quay sang nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”
Cửa sổ nhà cô không có gì quan trọng, cô chỉ sợ Điềm Điềm lại chạy ra ngoài theo đường này mà thôi.
“À.” Thẩm Quyết Tinh biết mình đã hiểu lầm, xấu hổ mà hắng giọng, vội nói sang chuyện khác: “Cậu tự đi được không? Thấy cậu ngã rất nặng.”
Cố Chiếu cúi đầu nhìn xuống đầu gối mình, cái bên trái chỉ hơi bầm xanh, nhưng đầu gối bên phải đã trầy xước da, máu chảy đầm đìa, trông rất dọa người.
“À, có thể.” Cô đỡ tường, thong thả đi về phía cửa.
Thẩm Quyết Tinh nhìn chằm chằm một đường máu mỏng chảy dài từ đầu gối đối phương, dẫu biết việc mình sắp làm có thể xem như cấm kỵ nhưng anh vẫn không thể thờ ơ.
Anh cau mày thật chặt, miệng chậc một tiếng rõ to, bước tới bế ngang Cố Chiếu lên, nhanh lẹ ôm cô vào trong nhà.
Thật nhẹ.
Anh vẫn biết Cố Chiếu nhỏ gầy nhưng khi chân chính ôm cô ở trong ngực mới kinh ngạc phát hiện đối phương nhẹ đến mức nào.
Lần này, anh cẩn thận kiểm tra cánh cửa, xác nhận đã đóng lại hết mới nhẹ nhàng đưa Cố Chiếu vẻ mặt mờ mịt ngồi lên sô pha.
“Có tủ thuốc ở nhà không?” Thẩm Quyết Tinh hỏi.
Tay chân Cố Chiếu run lẩy bẩy, cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau một màn vừa rồi.
“Rất đau à?” Thẩm Quyết Tinh hiểu lầm phản ứng của cô, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô kiểm tra, “Cử động một ngón tay đi, để tôi xem thử có bị gãy xương không.”
Cố Chiếu run còn lợi hại hơn, bàn tay vốn chỉ đau đến nóng rát, bây giờ lại có thêm một cảm giác khác, một loại cảm giác như có dòng điện chạy dọc theo mảnh da thịt bị Thẩm Quyết Tinh nắm lấy, một đường lẻn đến trên mặt cô, điện giật đến mức da mặt cô nóng bừng một mảnh.
“Không có gãy xương…” Cố Chiếu muốn xin tha, lại không biết nên xin tha ai bây giờ.
Cô chỉ theo bản năng thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, rất nguy hiểm, cô rất nguy hiểm. Cô không muốn Thẩm Quyết Tinh nhìn mình, chạm vào mình, xuất hiện ở trước mặt mình nữa…
“Rốt cuộc cậu có ăn cơm tử tế không vậy?” Thẩm Quyết Tinh nắm lấy cổ tay cô, không đầu không đuôi hỏi một câu.
Trong đầu Cố Chiếu còn đang suy nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình, căn bản không để ý Thẩm Quyết Tinh hỏi gì, chỉ theo bản năng mà “Ừm” một tiếng.
“Cổ tay này của cậu…” Thẩm Quyết Tinh chậm rãi siết năm ngón tay lại, lòng bàn tay anh rộng đến mức có thể dễ dàng bao bọc cổ tay mảnh khảnh của Cố Chiếu, “Mỏng đến mức tôi dùng lực một chút là có thể bẻ gãy.”
Anh ngước mắt lên nhìn Cố Chiếu.
Cố Chiếu ngơ ngẩn nhìn lại anh, phảng phất như bị đôi mắt đẹp đẽ ấy câu dẫn thần hồn, hoàn toàn không thể quay sang chỗ khác.
Tâm trí cô đầy những tiếng la hét, tiềm thức cô đang kêu cứu, kêu đến khàn cả giọng.
Nhưng biểu hiện của thân thể chỉ cuộn cuộn ngón tay, sau đó cô nói với Thẩm Quyết Tinh: “Hộp thuốc ở trên tủ bếp.”