Lý Mạc đứng yên tại chỗ một hồi, mặt cậu ta hết chuyển xanh rồi lại chuyển tím, thân hình cao to như gấu thoạt nhìn có chút yếu ớt bất lực. Cuối cùng, cậu ta ngửa đầu uống cạn rượu trong ly như trút giận, rốt cuộc cũng không dám qua đó gây sự, xoay người trở về bàn của mình.
Cậu ta vẫn không hiểu.
Cố Chiếu cảm khái trong lòng. Không thích tức là không thích, Tống Giảo Mộng cũng sẽ không vì thiếu mất một Thẩm Quyết Tinh mà quay sang thích cậu ta. Liếm cẩu cũng phải có ý thức tự giác của liếm cẩu, không đi chọc giận là tiêu chí hàng đầu.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lý lão sư bọn họ đều về hết, chỉ còn lại khoảng mười người, Lục Kỳ đề nghị đi hát ở gần đó.
Cố Chiếu vốn dĩ không muốn đi, chỗ này xa nhà, cô sợ về trễ sẽ không tìm được xe. Nhưng bởi vì tính cách mềm yếu, từ trước đến nay cô không thể mở miệng từ chối người khác, lại có chút tâm lý đi theo đám đông, vậy là lúc Sở Viên Nguyên hỏi cô, cô ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
“Cậu cũng đi à?” Sở Viên Nguyên thấy cô gật đầu cũng rất ngạc nhiên, lúc nói chuyện thì liếc mắt nhìn sang Thẩm Quyết Tinh bên cạnh, tự mình hiểu ra bèn thở dài, “Được, vậy mình đi thôi.”
Đeo khẩu trang lên lần nữa, Cố Chiếu theo đám người đi thang máy xuống lầu, lúc nhìn ngắm khung cảnh lộng lẫy bên ngoài thang máy, cô rất có một loại xúc động muốn phá vỡ kính nhảy xuống.
Hối hận quá, thật sự hối hận quá.
Cố Chiếu hoàn toàn không ca hát, suốt thời gian đó cô chỉ mặc áo bông, mang khẩu trang ngồi trong góc như một sinh vật kỳ lạ. Ban đầu Sở Viên Nguyên còn đến tiếp chuyện với cô, nhưng sau đó cũng chơi vui vẻ không bận tâm đến cô, không còn ai đến quấy rầy cô nữa.
“Lên lên lên, Mua Không Rời Tay!”
Lục Kỳ là người thường xuyên lui tới các quán bar và KTV nên rất biết cách chơi. Lúc microphone bị người khác chiếm đoạt, anh ta liền đề nghị những người còn lại chơi xúc xắc, thua thì uống rượu, không uống rượu thì phải chơi ‘Thật hay Thách’.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về góc phòng: “Cố Hậu Linh, cậu cũng đến chơi đi, bằng không cậu đến đây làm gì?”
Cố Chiếu vốn dĩ đang lẳng lặng xem bọn họ chơi, đột nhiên bị Lục Kỳ gọi tên, thân thể cô còn dịch sang nhanh hơn đại não một bước.
“Cố Chiếu có biết chơi không?” Sở Viên Nguyên đưa cho cô mười thẻ chip rồi hỏi.
Cố Chiếu gật gật đầu. Vừa nãy cô cũng có nghe qua luật chơi, biết cách chơi.
Lục Kỳ nói: “Vậy thì được, tới đoán đi.”
“Đại.” Thẩm Quyết Tinh thả năm thẻ chip ở một bên đại.
“Tôi cũng chọn đại.” Tống Giảo Mộng theo sau anh.
“Tôi đặt tiểu.” Lý Mạc cắn răng, ném năm thẻ chip qua bên kia.
“Đều chơi lớn đến vậy à? Tôi chỉ đặt một cái thôi, tiểu.” Sở Viên Nguyên tặc lưỡi hai tiếng, muốn cẩn trọng hơn những người khác.
Đến phiên Cố Chiếu, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn đặt vào đại, cũng là năm thẻ chip.
“Ha, Cố Hậu Linh cậu dám sao, lá gan cũng lớn đó, học theo Thẩm Quyết Tinh à? Đặt xong hết rồi thì tôi mở đấy nhé.” Lục Kỳ quét mắt một vòng nhìn mọi người, một tay ấn lên cốc xúc xắc, trong nháy mắt mọi người căng thẳng đến cực điểm.
Anh ta mở nắp ra, lớn tiếng đọc điểm số: “Mở! Bốn một ba, tiểu!”
Lý Mạc lập tức cười thành tiếng: “Thắng!”
Tống Giảo Mộng chướng mắt dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này của cậu ta, nhướng nhướng mi mắt nói: “Thắng thua là chuyện thường tình của binh gia, mới chơi một bàn có thua cũng bình thường thôi mà.”
Thẩm Quyết Tinh vẻ mặt thờ ơ, thoạt nhìn cũng không để ý, ném thêm năm con chip lên bàn: “Vẫn đặt đại.”
Lý Mạc đương nhiên vẫn đi ngược lại với anh, đặt mười thẻ chip ở bên tiểu.
Cố Chiếu có hơi không tin vận khí hôm nay của Thẩm Quyết Tinh, nghĩ nghĩ một lát cô bèn đi theo Lý Mạc đặt tiểu. Mới vừa đặt hai thẻ chip xuống cô liền có cảm giác sởn gai ốc, ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Quyết Tinh đang cúi đầu nhìn xuống đống chip trong tay, rõ ràng anh không hề nhìn cô.
“Sáu sáu tám, đại!”
Nhưng mà lần này thần may mắn lại mỉm cười với bên Thẩm Quyết Tinh, Lý Mạc thảm bại, nháy mắt thua hơn phân nửa vốn, Cố Chiếu cũng chỉ còn lại ba thẻ chip cuối cùng.
Hai lần liên tiếp Cố Chiếu mỗi lần chỉ dám đặt một cái, nhưng không thành công lần nào. Chỉ còn một con chip cuối cùng, cơ hội của cô không nhiều lắm.
“Mọi người có phát hiện không? Cố Chiếu đặt bên nào là bên đó nhất định thua…” Sở Viên Nguyên như suy tư mà nhìn chăm chú vào Cố Chiếu, chậm chạp không đánh.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền nhớ lại, dường như thật sự là vậy, ánh mắt cả bọn nhìn Cố Chiếu liền trở nên vi diệu.
“Đặt bốn lần không thắng nổi lần nào, Cố Hậu Linh cậu cũng xui xẻo thật đó?” Lục Kỳ đè cốc xúc xắc lại, lần này anh ta để cho Cố Chiếu đặt trước, “Cậu muốn đặt bên nào?”
Cố Chiếu nhớ lại đủ loại trải nghiệm tối nay, cũng không thể không đồng ý với anh ta —— đêm nay cô thật sự quá xui xẻo.
“Đại đi.” Cố Chiếu đặt con chip đáng thương duy nhất còn lại lên bàn.
Sở Viên Nguyên bắt đầu, cả đám người Lý Mạc, Tống Giảo Mộng đều đặt tiểu, rõ ràng không muốn bị Thần Xui Xẻo Cố Chiếu này chăm sóc. Đến lượt Thẩm Quyết Tinh, ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ đặt “Tiểu”, bàn tay anh hơi dừng lại giữa không trung, di chuyển từ bên “Tiểu” qua bên “Đại”.
Anh không tin vào huyền học.
“Tôi cũng chọn đại.” Nói xong, anh thả lỏng người dựa lưng vào ghế sô pha, chờ Lục Kỳ mở cốc.
“Tới tới tới, xem vận khí của ai mạnh hơn, để cho chúng ta rửa mắt mong chờ!” Lục Kỳ nghiêm mặt đẩy bầu không khí vốn đã căng thẳng lên cao hơn nữa, Cố Chiếu bị anh ta lây nhiễm, đôi tay cô nắm chặt, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
“Mở!” Lục Kỳ nhấc nắp một hơi, “Một một ba, tiểu! Người thua đầu tiên trong vòng này đã xuất hiện, chúng ta hãy chúc mừng Cố Chiếu tiểu thư!”
Cố Chiếu sinh ra ảo giác, dường như cô thật sự trông thấy hai thiên thần nhỏ đang kéo tấm biểu ngữ trên đầu mình, kéo vang pháo mừng, chúc mừng sự ra đời của quỷ xui xẻo mới là cô đây.
Trong nháy mắt cô mất hết sức lực, suy sụp cong lưng lại.
Xong rồi, cô không chỉ tự mình xui xẻo mà còn liên lụy đến Thẩm Quyết Tinh.