Nếu chơi thua thì con trai phải uống hết một ly rượu Whiskey, con gái chỉ cần uống một phần ba ly là được. Nhưng đối với Cố Chiếu chưa bao giờ uống rượu mà nói, non nửa ly cũng đủ làm cô đỏ mặt ngay lập tức.
“Thẩm Quyết Tinh, Cố Chiếu là nữ mà cũng uống rồi, nếu cậu lại lấy cớ lái xe thì tôi cũng coi thường cậu!” Lý Mạc cười lạnh nói.
Lục Kỳ không biết chuyện ầm ĩ giữa hai người bọn họ, còn châm dầu vào lửa muốn rót thêm rượu cho Thẩm Quyết Tinh: “Đúng đó đúng đó, lão Thẩm, lát nữa tôi gọi tài xế cho cậu, cậu cứ uống đi!”
Thẩm Quyết Tinh có chút do dự, lúc này, trên bàn có một cái ly run run rẩy rẩy bị đẩy lên.
“Tôi… Để tôi uống cho cậu ấy.”
Cố Chiếu vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Năm đó Thẩm Quyết Tinh học tập tốt lại còn đẹp trai, nữ sinh yêu mến anh cũng không ít, hôm nay Tống Giảo Mộng thật sự quá bắt mắt, mọi người đều dồn mắt vào cô ấy mà quên mất ở đây vẫn còn một người khác yêu thầm Thẩm giáo thảo. À không, phải nói là yêu công khai mới đúng.
Năm đó bởi vì phần si tâm vọng tưởng này mà Cố Chiếu bị rất nhiều người giễu cợt.
“Ồ!” Có người bắt đầu ồn ào, “Đây là đau lòng nha.”
Sở Viên Nguyên thầm thở dài, yên lặng uống rượu, không định quản chuyện này.
“Cái đó…”
Lục Kỳ đang định rót rượu cho Cố Chiếu thì cánh tay bị một bàn tay khác nắm lấy. Bàn tay khớp xương rõ ràng, năm ngón thon dài, không cần dùng chút lực nào đã kéo tay Lục Kỳ ra.
“Không cần thay tôi, tôi tự chơi Thật hay Thách.” Thẩm Quyết Tinh nói xong thì liếc nhìn Cố Chiếu, giống như đang trách cô xen vào việc người khác.
Cố Chiếu rũ mắt thu tay lại, lui về góc tưởng âm u của mình.
Đúng rồi, nếu Lý Mạc đứng ra chắn rượu giúp Tống Giảo Mộng, phỏng chừng Tống Giảo Mộng cũng phản ứng thế này. Đối với người mình mến mộ, chắn rượu chính là ái muội lôi kéo, đối với liếm cẩu phiền phức, đây là chuyện chỉ có một bên tình nguyện, khiến người ta cảm thấy gánh nặng.
Mọi người la ó một hồi, chỉ có Tống Giảo Mộng nói đỡ cho Thẩm Quyết Tinh: “Uống rượu không tốt cho sức khỏe, uống ít một chút, mọi người chơi miễn vui vẻ là được.”
“Lão Thẩm, cậu thật là không hiểu phong tình.” Lục Kỳ nói vậy nhưng rốt cuộc cũng không khiến Thẩm Quyết Tinh khó xử. Dưới sự chỉ đạo của cậu ta, hình phạt Thật hay Thách liền được quyết định—— hai mươi cái hít đất.
Thẩm Quyết Tinh cởi tây trang ra, xắn tay áo sơ mi, không hề cò kè mặc cả, lưu loát mà đến chỗ trống trong phòng bao, dùng tư thế tiêu chuẩn thực hiện hai mươi cái hít đất từ đầu đến cuối, không ăn gian dù chỉ một phân.
Sau khi phạt xong trò chơi lại tiếp tục, nhưng lần này vì để thi đấu công bằng, Cố Chiếu được yêu cầu phải đặt cuối cùng.
Thẩm Quyết Tinh đặt bên nào cô liền đặt bên còn lại, dần dà mọi người lần mò ra quy luật, ai cũng chạy theo đặt giống Thẩm Quyết Tinh. Không biết có phải do thật sự có chút huyền học trong này hay không, vòng thứ hai, vòng thứ ba, vòng thứ tư, người thua cuối cùng đều là Cố Chiếu.
Cô uống từng từng ly từng ly một, vẫn luôn tuân thủ quy tắc trò chơi, không bao giờ xin tha.
“Chơi xong ván này không chơi nữa, không thú vị.” Đến vòng thứ năm, mắt thấy trong tay Cố Chiếu chỉ còn lại hai thẻ chip, Thẩm Quyết Tinh mở miệng nói.
“Chơi cái khác đi, thật sự không vui gì hết.” Chơi một trò chơi biết trước kết quả liền kém thú vị, mấy cô gái khác và Tống Giảo Mộng cũng muốn bàn bạc lại.
Lý Mạc ném thẻ chip đi một hơi, cầm lấy chai Whiskey trên bàn quơ quơ nói: “Còn chơi cái gì nữa, nhất định ván này cũng là Cố Hậu Linh thua, vẫn còn thừa một ít này cậu dứt khoát uống cho hết luôn đi.” Cậu ta đưa chai rượu về hướng Cố Chiếu.
“À, được…” Cố Chiếu không một chút nghi ngờ ý đối phương, cô loạng choạng đứng lên, đi vòng qua bàn với lấy chai rượu trong tay Lý Mạc.
Trên ghế sô pha hình chữ L, Thẩm Quyết Tinh và cô mỗi người ngồi một đầu, hai người vốn dĩ rất xa nhau nhưng vì cô vòng về phía bên này nên đã tới bên cạnh Thẩm Quyết Tinh.
“Vậy thì… tôi sẽ uống hết.” Cô đứng ở trước bàn, nắm chai rượu nhấp thử một ngụm, sau đó cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại ngửa đầu rót rượu vào trong miệng.
Không biết là ai đã chọn hát bài “Aurora”, hát đến mức lạc điệu. Dưới nhạc nền “Tình yêu là một vệt sáng, mỹ diệu như thế…”, đầu lưỡi Cố Chiếu bị rượu mạnh thiêu đốt đến mất cảm giác. Men say dâng lên, những thức ăn trong dạ dày không tiêu được.
Muốn nôn quá.
Đối với người không thích uống rượu thì rượu chẳng khác nào một loại thuốc độc ngấm vào ruột gan, uống trọn một hơi thì không sao, nhưng nếu đợi hương vị của nó lan tràn trong miệng thì quả thật mỗi phút mỗi giây đều như dày vò.
Đúng lúc Cố Chiếu không thể nhịn nổi sắp nôn ra, chai rượu bỗng nhiên bị người khác lấy mất. Rượu trào ra chảy xuống cằm Cố Chiếu.
Cô mờ mịt nhìn lòng bàn tay trống không, sau đó nhìn theo chai rượu bị cướp đi, nhìn về phía đối diện, nhìn đến khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm.
Thẩm Quyết Tinh đặt chai rượu lên bàn, nhàn nhạt nói: “Đừng đi quá xa, rượu này nồng độ không thấp đâu.”
Mọi người thấy anh đứng lên đều tưởng anh đi đặt bài hát hoặc đi WC, không ai ngờ anh lại đi cản rượu cho Cố Chiếu. Hơn nữa ý tứ trong lời của anh không phải đang nói bọn họ chơi quá đáng đi bắt nạt Cố Chiếu sao?
Nhất thời, mọi người đều hơi xấu hổ.
“Vậy… Hay là đổi sang chơi Thật hay Thách đi?” Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Lục Kỳ vì muốn làm dịu không khí bèn đề nghị.
“Giả vờ cái gì, thật mất hứng.” Lý Mạc nâng ly rượu để bên môi, dùng âm thanh không lớn không nhỏ cười khẩy nói. Người bên cạnh khẽ đụng nhẹ một cái muốn cậu ta thu liễm bớt đi, ngược lại càng kích thích cậu ta hơn.
Lý Mạc cầm ly rượu chỉ vào Thẩm Quyết Tinh: “Cố Hậu Linh, nếu cậu dám hôn Thẩm Quyết Tinh một cái tôi lập tức kính cậu ly này…” Bàn tay còn lại của cậu ta giơ ngón cái lên.
Quá đáng thật, hình phạt này là cho Cố Chiếu hay là cho Thẩm Quyết Tinh đây?
Sở Viên Nguyên hoài nghi liệu có phải Lý Mạc đã uống nhiều quá hay không, cô ấy muốn nhặt uy tín của lớp trưởng lên, đứng ra chủ trì công đạo, ai ngờ chưa kịp nói câu nào thì lần lượt nghe thấy mọi người xung quanh hít vào một hơi.
Cô ấy vội quay sang nhìn Cố Chiếu, thấy đối phương đang nhón mũi chân, ngón tay mảnh khảnh thò ra từ cổ tay áo khoác nhéo lấy ống tay áo Thẩm Quyết Tinh, cúi người… hôn lên.
Thẩm Quyết Tinh âm trầm nhìn chằm chằm Lý Mạc, đang do dự không biết có nên trở mặt hay không, trở mặt đến mức độ nào thì được, bỗng nhiên gò má anh có thứ gì đó mềm mại mát lạnh khẽ chạm vào.
Chỉ mất vài giây ngắn ngủi để đi từ thắc mắc đến sáng tỏ đó rốt cuộc là thứ gì.
Thẩm Quyết Tinh khiếp sợ mà quay đầu, dưới ánh sáng tối tăm vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen lay láy của Cố Chiếu. Tròng mắt đối phương rung động, đầu tiên là mê mang, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của anh dần tỉnh táo lại, lộ ra vẻ mặt còn khiếp sợ hơn cả anh, giống như bản thân cũng không dám tin mình có thể làm ra chuyện như vậy.
Cố Chiếu thực sự sợ chết khiếp, cô chậm rãi hạ mũi chân, mặt dại ra: “Tôi…”
“Ha ha ha ha!” Lý Mạc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “Tôi bảo cậu hôn cậu ta một cái, nhưng cũng không nói là hôn mặt, sao cậu không hôn tay cậu ta đi? Thẩm soái ca, lần này nhọc cho cậu nhưng lại ăn lớn.”
Cố Chiếu chỉ cảm thấy trong người có hai luồng khí đang chạy, một luồng nóng như lửa đốt, một luồng lạnh như băng, hai luồng luân phiên khiến mặt cô nóng lên, tay chân lại đông cứng không có chút hơi ấm nào.
Mấy ý nghĩ đan xen trong đầu cô, chốc lát thì là “Thôi xong rồi, mình làm sai rồi”, chốc lát lại là “Bia rượu là ma quỷ, mình chóng mặt quá”, chốc lát nữa lại là “Mùi hương trên người Thẩm Quyết Tinh thơm quá”.
“Thấy vui không?” Thẩm Quyết Tinh nhìn sang Lý Mạc, ánh mắt lạnh lùng hơn.
Lý Mạc chẳng hề để ý: “Người như cậu chơi không vui nổi.”