Tôi tớ xung quanh hung hãn tiến lên một bước, cung tên thẳng tắp nhắm vào đầu bọn họ.
Giả sử những hộ viện này là Phương lão gia gọi đến, bọn họ còn có thể sẽ không sợ, chắc chắn Phương lão gia không thể nào để người ta xuống tay, nhưng hôm nay nói lời này lại là Phương nhị công tử từ trước đến nay nổi danh là tay ăn chơi, ai biết con hàng này có thể điên lên hạ thủ thật không, trong lòng cuối cùng vẫn e ngại, đầu óc cũng rỗng tuếch, rốt cuộc vẫn là cữu nương mở miệng:
-Đừng… đừng cách gần như thế, lỡ như trượt tay…
-Ta nói cho ngươi… người đó chính là… là… là lão Triều của Thôn Hải Bang…
-Thôn Hải Bang?
Nghe được tên này, Phương Thốn nhíu mày.
Đám người chưởng quỷ và người nhà những ông chủ nhỏ trong sảnh tỏ ra sợ hãi.
Ngay cả sắc mặt Phương gia lão gia cũng lộ vẻ sầu thảm:
-Vậy mà… lại là... đám người hung ác kia.
…
…
Thế đạo này, rồng có đầm rồng, chuột có đường chuột, có triều đình thì có giang hồ.
Triều đình vương triều Đại Hạ chính là Tiên Điện, là quận phủ Thần cung, là thư viện, là thành phủ, là giang hồ, là Thôn Hải Bang.
Thôn Hải Bang mà cữu nương nhắc tới này thật ra chính là đám người hung ác thanh danh rất vang dội ở thành Liễu Hồ, mà lão Triều kia chính là bang chủ Thôn Hải Bang mọi người đều biết, nghe nói người này xuất thân tán tu, tu được tà pháp, vô tung vô ảnh, giết người như ngóe, chuyên làm chuyện hại người bắt cóc tống tiền, hoành hành một phương, không biết làm bao nhiêu chuyện ác ở Thành Liễu Hồ này, ngay cả thành thủ cũng không làm gì được hắn.
Đối với dân chúng bình thường hoặc là tiểu thế gia mà nói, lão Triều này chính là ôn thần ai cũng không dám trêu chọc.
Nhà họ Phương trước kia đương nhiên không sợ hắn ta.
Thôn Hải Bang cũng luôn lượn lờ trước mặt bọn hắn, ai ngờ đến bây giờ đại công tử mới vừa mất, đám hung ác Thôn Hải Bang thế mà đánh chủ ý tới Thập Nhị Liên Hoàn Ổ ngoài thành nhà họ Phương, vậy làm thế nào cho tốt?
Lá gan Phương nhị công tử ngươi không nhỏ, cầm cung tên chỉ vào học sinh thư viện, nhưng ngươi nhắm vào lão Triều thử xem?
Ngày cả lão sư trong thư viện e là cũng không dám trêu chọc đến hắn ta đâu!
…
…
-Thì ra là hắn.
Phương Thốn âm thầm gật đầu, thành Liễu Hồ gần hồ sát nước, đủ loại buôn bán trong nước.
Tay nắm bến tàu, bạc sẽ ào ào vào trong miệng, một năm không biết kiếm mấy chục vạn lượng.
Kiếm bộn không lỗ, một phần là kiếm tiền mua bán, bị người để mắt tới cũng không kỳ lạ.
-Hài nhi, hài nhi…
Phương lão gia lập tức phản ứng lại, đưa tay kéo cánh tay Phương Thốn nói:
-Nghe cha, nếu người kia nhìn trúng, chúng ta chớ tranh cùng hắn, không phải mấy bến tàu thôi sao, ta cho hắn là được, người này cũng không dễ sống chung…
Thân làm phú quý nhàn nhân trong Liễu Hồ này, Phương lão gia sợ chính là loại người chuyên gây phiền phức cho người ta như lão Triều, nhất là ngày bình thường nghe nhiều lời đồn nguy hiểm liên quan đến người này, nghe nói hắn nổi điên lên, ngay cả nhóm thế gia trong thành còn không sợ, đã từng có tiểu công tử Tần gia bị người bắt đi, đòi mười vạn lượng bạc, Tần gia đưa bạc cho, nhưng hôm sau đổi lại chỉ là cái đầu.
Phương lão gia không muốn nhìn thấy đầu của Phương Thốn, đầu của hài tử mình vẫn giữ lại để ăn cơm thôi…
Mà ánh mắt chư vị chưởng quỹ trong sảnh này cũng không khỏi trở nên phức tạp, hơi hơi đổi sắc, trái tim cũng thấp thỏm.
Thì ra thật sự có hơi tham lam, nhanh như vậy đã nhìn chằm chằm chuyện làm ăn của nhà họ Phương…
Trước đây trong lòng bọn họ vẫn chỉ lo lắng, nhưng giờ ngay cả người như Thôn Hải Bang cũng bắt đầu ta tay với nhà họ Phương, những người này có phải cũng sớm nên chuẩn bị không? Dù sao bọn họ đều hiểu, cây ngã phòng sập, núi lở nước tuôn, có lẽ chỉ là chuyện thoáng chốc. Danh tiếng Thôn Hải Bang để đây, nếu bọn họ thật sự ra tay thì nhà họ Phương bây giờ nào có sức ngăn cản nửa phần?
Ngay khi cái tên lão Triều của Thôn Hải Bang vừa nói ra, không khí trong phòng có vẻ hơi bị đè nén.
Các chưởng quỹ có suy nghĩ riêng của họ, mặt Phương lão gia như màu đất, ngay cả Phương Thốn lúc này cũng nhíu mày, đang suy nghĩ cái gì.
...
-Tỷ phu, ngươi hãy nghe ta nói...
Vị Tào cữu cữu kia thấy danh tiếng của Lão Triều đã khiến Phương lão gia sợ thành bộ dáng như vậy thì lá gan cũng lớn hơn chút, mở miệng nói:
-Bây giờ thực sự không tốt hơn trước đây, toàn bộ trong thành đều đang đồn đại công tử của Phương gia đã mất, trước khi chết lại đắc tội với một đại nhân vật ở bên ngoài, không biết khi nào sẽ ra tay với cả Phương gia. Bây giờ không còn ai sợ chúng ta nữa, lão kia đang để mắt tới việc làm ăn của Phương gia, việc làm ăn này đối Phương gia mà nói chính là gây họa, tuyệt đối không thể giữ lại, còn không bằng giao cho hắn, để giải quyết vấn đề...
Nghe được lời ấy, Phương lão gia gật đầu theo bản năng, ngay cả chưởng quỹ cùng các ông chủ tuy im lặng không lên tiếng nhưng cũng thầm đồng tình với câu trả lời này. Bọn họ là người bình thường mà bị hung thần này để mắt tới thì đó chính là trời giáng tai kiếp, trực tiếp giao công việc kinh doanh ra không phải mất mặt, nếu đấu cứng cùng người ta, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan thì mới đúng là ngu xuẩn...
Trong sự ngột ngạt, Phương Thốn bỗng nhiên cắt ngang lời lời cữu cữu nói, cười tủm tỉm nói:
-Lão Triều cho cữu cữu bao nhiêu thứ tốt?
Nhất thời sắc mặt cữu cữu hơi xấu hổ, ngượng ngùng không nói.
Cữu nương lại tranh nói:
-Chúng ta cũng là suy nghĩ thay Phương gia, nào có chỗ tốt gì...
Phương Thốn nhíu mày, nhận lấy một cái cung nỏ từ trong tay hộ viện, vuốt vuốt nó ở trong tay, phương hướng như chỉ vào Tào Xương.
-Cũng không có chỗ tốt gì, là Lão Triều nói, để ta giao cho hắn khế ước của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ, về sau cái Thập Nhị Liên Hoàn Ổ này chính là của hắn, thế nhưng hắn… hắn hứa hẹn phân cho ta ba cái...
-Các ngươi một bên chín, một bên ba, duy chỉ có nhà ta cái gì cũng không có?
Phương Thốn cười lạnh, trả lại cung nỏ trong tay cho hộ viện, nói: