Chuyện cho tới bây giờ, cữu cữu cũng bỏ thể diện, mắng mỏ:
-Tỷ phu ngươi nghĩ kỹ đi, Lão Triều là một kẻ ác, tương truyền lão lấy tim gan của người sống nhắm rượu, ở trong thành Liễu Hồ này, đó là nhân vật một không hai, nếu hắn đã theo dõi Thập Nhị Liên Hoàn Ổ này xem như của mình, ngày hôm nay từ chối hắn, sợ rằng không tới ba ngày, hắn sẽ trực tiếp dẫn người tới đoạt...
Phương gia lão gia đã mặt như màu đất, kéo cánh tay Phương Thốn, không ngừng nói:
-Đúng vậy, đúng vậy!
-Không nhọc cữu cữu tốn tâm!
Nhưng Phương Thốn lơ đễnh, chỉ khoát tay để hộ viện tránh ra một con đường, sau đó nói:
-Nếu ngươi trở về, người của Lão Triều bên kia qua đây hỏi thì làm phiền ngươi nói cho hắn, không cần biết mấy ngày, Thập Nhị Liên Hoàn Ổ này, hắn công toi rồi!
-Ngươi...
Cữu cữu nghe được lời này thì bối rối.
Tay ăn chơi Phương lão nhị này có sức mạnh lớn như vậy tới từ đâu mà dám thách thức Lão Triều?
Thật sự coi đại ca ngươi còn sống à?
Nhưng Phương Thốn đã hạ quyết tâm, không tiếp tục dong dài với hắn nữa, trực tiếp phất tay nói:
-Đưa đi!
Lại nói với cữu cữu:
-Về sau một nhà các ngươi không cần tới cửa, đỡ cho sau này Phương gia ta chiếm lợi từ vị tiểu luyện khí sĩ này của nhà các ngươi!
...
Cả nhà cữu cữu như được đại xá, vội vàng đỡ biểu huynh Tào Xương đang vừa sùi bọt mép vừa nhìn động tĩnh xung quanh, mặt xám ngắt mà chạy ra ngoài, trong lòng mắng thầm người Phương gia, trụ cột chết rồi mà vẫn ác như thế, sớm muộn gì cũng chết hết.
Khó xử nhất chính là những chưởng quỹ này, bọn họ xem trò hề của cả nhà cữu cữu mà không dám hé răng nửa lời.
Lúc này, cả nhà cữu cữu đã đi, bọn họ lại giống như bị núi đè lên vai, không dám nói gì.
Rõ ràng cảm thấy khó chịu vì khát, nhưng không dám đưa tay lấy cốc trà bên cạnh.
-Chư vị chưởng quỹ, chắc hẳn muốn nói nhiều lắm?
Cũng tại lúc này, rốt cuộc ánh mắt của Phương Thốn cũng nhìn về phía bọn họ, làm cho bọn họ ai cũng run run. Đáng giận là, vị Phương nhị công tử này vẫn không để hộ viện đang cầm nỏ trong tay rút đi mà cứ đứng ở đại sảnh.
-Không có… không có…
Cuối cùng một ông chủ lớn tuổi gan lớn run giọng mở miệng:
-Chúng ta tới đây… chỉ vì vội về chịu tang đại công tử...
Những người khác liên tục gật đầu:
-Đúng đúng, chỉ vì vội về chịu tang...
-Đã không có lời gì để nói, vì sao bạc Phương gia ta muốn không có một nhà nào giao đủ số tới? - Phương Thốn bình tĩnh hỏi.
Nhóm chưởng quỹ cùng các ông chủ này nhất thời trở nên hơi lúng túng.
Trong chốc lát họ tâm loạn như ma, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
-Kỳ thực có mấy lời, các ngươi không cần phải nói ta cũng hiểu rõ!
Phương Thốn bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng, thản nhiên nói:
-Các ngươi cùng nhà ta làm ăn qua lại, có không ít là chủ động đầu tư, Phương gia ta giống như là không vốn vạn lời, nhưng cũng phải nói rõ, nếu không có Phương gia ta che chở, thì bạc của các ngươi kiếm cũng không an toàn, bây giờ nếu trong các ngươi có người muốn lui đi, vậy xin cứ tự nhiên, chỉ là cảnh cáo cũng nên nói trước, cửa Phương gia ta không cao lắm...
Hắn nói đến đây, hơi dừng lại một chút, nói:
-Cũng không phải ai muốn ra thì ra, muốn vào thì vào!
Chúng chưởng quỹ cùng các ông chủ hai mặt nhìn nhau, sau một hồi lâu, bỗng nhiên liên tục gật đầu.
Lúc đầu có người chuẩn bị nói cái gì, muốn nói một chút, nhưng bây giờ lại sống chết không biết nên nói như thế nào. Cũng có người vốn mượn cơ hội này để nói cho rõ ràng, nhưng Phương nhị công tử lại đột nhiên nói ra những lời này, làm cho trái tim hắn hơi lưỡng lự, nhìn Phương gia có niềm tin như thế, chẳng lẽ nói, mặc dù rằng đại công tử đã chết, nhưng còn có chỗ dựa vững chắc khác sao?
Như vậy cũng không kỳ quái, dù sao Phương đại công tử lợi hại như vậy, ai biết còn có bạn thân lợi hại gì đó hay không?
...
-Được rồi, đều là giao tình nhiều năm, không cần phải nói rõ ràng như vậy, chư vị cứ tùy tiện!
Phương Thốn nhẹ nhàng bưng trà lên, chậm rãi nói:
-Gần đây Phương gia muốn lo việc tang ma, chư vị có việc thì trực tiếp tìm quản gia thương lượng là tốt rồi!
-Vâng... vâng, vậy cáo từ...
-Phương lão gia nén bi thương, chúng ta đi...
Một đám chưởng quỹ cùng các ông chủ như được đại xá, thối lui ra khỏi đại sảnh giữa ánh sáng lấp lóa của mũi nỏ, rồi xoa mồ hôi lạnh.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại Phương lão gia cùng Phương Thốn, họ im lặng.
Mà đám nha hoàn nô bộc bên ngoài cũng không ai dám thở mạnh, lặng lẽ vào dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
-Ai da, sứ men xanh của ta...
Phương gia lão gia đau lòng nhìn mảnh sứ vỡ trên đất, bỗng nhiên ý thức được đây không phải là thời điểm tiếc trà, vội vàng cúi người về phía trước, kéo ống tay áo Phương Thốn rồi hạ giọng nói:
-Hài nhi của ta, lời vừa nãy nói với những người này...
Phương Thốn hơi bất đắc dĩ, nói:
-Dọa bọn họ mà thôi, giữ mặt mũi!
Phương gia lão gia hơi ngẩn ngơ:
-Hù chết ta rồi...
Phương Thốn rất bất đắc dĩ nhìn lão gia nhà mình, cảm thấy mệt mỏi.
Phương gia lão gia phản ứng lại, vội vàng nói:
-Hữu dụng không?
Phương Thốn chậm rãi lắc đầu, nói:
-Người ta không phải người ngu, hiện tại chỉ dùng dư uy của huynh trưởng kéo lại mới để bọn họ không dám giơ chân. Chờ thêm mấy ngày, tự nhiên sẽ có người thông minh phân biệt rõ tương lai. Nhất là Lão Triều đã theo dõi chúng ta, bọn họ chỉ cần chờ là tốt rồi, giả sử Lão Triều đắc thủ, thì những người này tự nhiên sẽ cân nhắc, lúc ra tay lần nữa sợ là không ai ngăn được rồi!
-Cái này...
Gương mặt Phương lão gia hơi khổ sở, một hồi lâu sau mới thở dài nói:
-Thốn Nhi, cha biết con sĩ diện trước mặt người khác mới nói hai câu độc ác, nhưng nếu Lão Triều đánh chủ ý lên nhà của chúng ta, vẫn là của đi thay người, để lại cho hắn...
-Cũng không chỉ là dọa...
Phương Thốn nhìn phụ thân nhà mình, xoa xoa mặt chậm rãi nói:
-Ca ca không còn, lang sói tìm tới cửa là việc trong dự liệu, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy mà thôi, làm ăn ở bên ngoài nên buông tha, nhưng cửa hàng trong thành này phải bảo vệ, để làm chi phí tương lai cho cha mẹ lúc về già, con đi tu hành cũng cần tiêu phí, làm sao có thể tiêu phí hết một lúc được?