Ba ngày sau, tất cả các cảnh quay của Nga Mi Sơn đều đã hoàn tất. Tổ kịch phân ra hai nhóm A và B, chia nhau để quay các cảnh tách biệt.
Trong đó, nhóm A lấy Tiểu Ngư Nhi làm trung tâm, chủ yếu quay kịch bản ở Mộ Dung sơn, bao quát cả Thiết Tâm Lan, tiểu tiên nữ Trương Tinh và Mộ Dung Cửu muội.
Tổ B lấy Hoa Vô Khuyết làm trung tâm, chủ yếu quay kịch bản ở Di Hoa cung cùng với một số cảnh rải rác khác, mặt khác cùng các nhân vật bao gồm Yêu Nguyệt, Yêu Tinh cung chủ, trùm phản diện Giang Biệt Hạc.
Sau khi nhiệm vụ quay của hai nhóm đều hoàn thành, đoàn sẽ tiến hành điều phối một lần nữa, sau đó tiếp tục phân tổ quay chụp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai nhóm thành viên đã bắt đầu nhiệm vụ quay phim của riêng mình.
Tuy nhiên, chỉ sau một tuần, đoàn phim Tuyệt Đại Song Kiêu đã xảy ra mâu thuẫn lớn đầu tiên kể từ khi thành lập.
Đó chính là, tiến độ quay phim của hai nhóm A và B không đồng đều. Dựa theo kế hoạch đã định, thời gian quay của mỗi nhóm là 20 ngày.
Lúc này thời gian đã trôi qua một phần ba, nhóm A, cũng chính là tổ của Tiểu Ngư Nhi mới chỉ hoàn thành hai mươi phần trăm số cảnh quay. Mà nhóm B cùng với tiến độ quay phim hiện tại thì nhiều nhất chỉ mất một tuần lễ nữa là hoàn thành tất cả các cảnh quay.
Tiến độ của hai nhóm chênh lệch nhau tới ba phần. Đối với chuyện này, nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ vô cùng ngạc nhiên.
Chênh lệch nhiều như vậy?
Chuyện này làm sao có thể?
Hơn nữa còn là tiến độ của nhóm Hoa Vô Khuyết nhanh hơn?
Cô vội vàng đến xem lịch quay của nhóm B, lướt qua một lượt, sau đó nhanh chóng phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.
Cảnh quay đánh võ của Hoa Vô Khuyết được hoàn thành rất nhanh gọn.
Tuyệt Đại Song Kiêu là một bộ phim võ hiệp truyền thống, bên trong có rất nhiều cảnh quay đánh võ. Thế nhưng, thời gian mà Hứa Trăn thực hiện các phân cảnh quay lại nhanh hơn dự đoán.
Chỉ cần xem qua một lần đã có thể diễn, đánh một lần liền có thể qua, hiệu suất cao đến mức khiến người ta không tin nỗi.
Ngoài ra, đám người Yêu Nguyệt, Giang Biệt Hạc và những người khác trong cảnh quay với hắn đều là những diễn viên đàn anh dày dặn kinh nghiệm, không có ai cản trở, vì vậy tiến độ quay phim tự nhiên nhanh như chẻ tre, vô cùng gọn gàng.
Lâm Huệ Mỹ bị sốc bởi hiệu suất làm việc của Hứa Trăn, đồng thời cảm thấy có chút đau đầu.
Không thể tiếp tục như thế này!
Các kế hoạch quay sau đó đều theo quy định, nếu thay đổi phân nhóm ở đây thì tất cả các kế hoạch đều phải thay đổi cho phù hợp, không có thời gian điều chỉnh trang thiết bị và nhân sự.
Đồng thời, nhân viên bên nhóm B mỗi ngày đều có thể sớm hoàn thành cảnh quay, chưa từng thức đêm. Mà nhân viên bên nhóm A thì mỗi ngày làm việc liên tục không nghỉ, một nắng hai sương, tâm lực lao lực quá độ.
Nếu sự việc cứ tiếp diễn như vậy, các nhân viên của nhóm A chắc chắn sẽ có ý kiến.
Bản chất con người là không chịu thiếu thốn và bất bình đẳng.
Trong thực tế, nó là sự thật.
Tổ quay phim, âm thanh, ánh sáng bên nhóm A đã sớm âm thầm oán than đến dậy đất.
"Ai, người kia là Tống Úc đúng không, ai cũng nói hắn có hiệu suất quay phim rất cao, kêu cái gì mà “Tống một cảnh”, tôi không nghĩ hắn chỉ cần một cảnh là qua đâu.”
"Dù sao cũng là người của Đông Nhạc truyền hình điện ảnh, cho nên luôn được người ta tăng bốc.”
"Với tiến độ như thế này thật sự là ép buộc người khác? Cậu xem bên nhóm B, người ta mỗi ngày đều giải tán rất sớm, còn chúng ta làm việc lao lực như vậy cũng không thấy tăng thêm mấy đồng!”
". . ."
Đủ loại tin đồn đầy trời thỉnh thoảng truyền vào tai của Tống Úc.
Hắn nén giận, thực sự bị đè nén, nhưng lại không chỗ phát tiết.
Phiền nhất chính là loại này.
Ban đầu có một học tra sống ở bên cạnh, cha mẹ mỗi ngày nhìn mình thật thuận mắt. Kết quả vào ngày mưa gió thất thường, tên học tra đột nhiên dọn đi rồi, đổi lại một tên học bá, người trong nhà bắt đầu sôi sục, dùng tên học bá bóp chết tôi. Ai cũng cao giọng nói, chỉ cần bản thân đi học lại thì nhất định có thể đỗ Thanh Hoa. Quả nhiên, nói dễ hơn là làm.
“Gần đây những người trong đoàn phim nói cái gì? Cậu đều nghe hết rồi đúng không?” Ngày hôm nay, sau khi kết thúc cảnh quay, người đại diện vừa lái xe vừa hỏi thăm Tống Úc.
“Ừm, tôi có nghe, " Tống Úc bĩu môi, đáp: "Cứ kệ bọn họ, tôi tự mình làm tốt công việc kà được.
"Tôi đã xem qua cảnh quay của Hứa Chân, quả thật không tệ, nhưng vẫn còn kém một chút nhiệt, nên chưa phải là đối thủ của tôi."
Sắc mặt của người đại diện rất lãnh đạm, nói: "Cậu nghĩ như vậy là rất tốt. Nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu một chuyện. . ."
Nói xong, cô nhìn vào kính chiếu hậu, sử dụng mặt kính để nói chuyện với Tống Úc đang ngồi ở hàng ghế sau: "Lâm tỷ muốn diễn viên đóng vai Hoa Vô Khuyết tới Đông Nhạc."
Vừa nghe xong câu này, Tống Úc đang mơ mơ màng màng nhất thời giật mình một cái. Hắn lập tức ngồi ngay ngắn, hỏi: "Hứa Chân? Hắn không phải là người của Tinh Quang giải trí sao?
"Nếu đang êm đềm ở công ty lớn, thì làm sao có thể để ý đến tòa miếu nhỏ này của chúng ta?"
Người đại diện nói: "Hắn chỉ là một con tốt nhở ở Tinh Quang giải trí, nhưng nếu như đến chỗ này, Đông Nhạc truyền hình điện ảnh sẽ coi hắn là lão đại mà phủng.