Nhiều người trong làng giải trí thường quan niệm rằng thà đầu gà còn hơn đuôi phượng.
Bởi vì mọi công ty đều có tài nguyên hạn chế, nếu không phải là người được công ty ủng hộ mạnh mẽ, thì sẽ không bao giờ có được những nguồn tài nguyên tốt nhất.
Năm đó Tống Úc đồng ý ký kết hợp đồng với Điện ảnh và Truyền hình Đông Nhạc còn không phải vì nguyên nhân này sao?
Người đại diện thấy sắc mặt của hắn phai nhạt xuống, lại nói tiếp: "Tôi không có chỗ đứng cao trong ban lãnh đạo công ty, thực lòng mà nói, tôi không muốn các ngôi sao của Điện ảnh và Truyền hình Đông Nhạc vụt sáng, tôi chỉ mong nghệ sĩ của mình sống tốt hơn."
Nói xong, chiếc xe đã đến bãi đậu xe của khách sạn.
Người đại diện dừng xe, quay đầu nói với Tống Úc: "Nếu như hắn đến, tôi dự định sẽ mang cậu đi.
"Một núi không thể chứa hai hổ, nếu công ty này có Hứa Chân thì cậu vĩnh viễn không có ngày nổi danh."
Tống Úc nghe xong lời này, nhịn không được mà cãi lại: "Tôi không nghĩ mình so với hắn…”
"Chuyện này cậu đừng cãi tôi," Người đại diện ngắt lời, "Nó không có ý nghĩa.
"Hai người là tình huống như thế nào, trong lòng cậu đều biết."
Tống Úc bị cô nói như vậy liền á khẩu, nghẹn mà không thể đáp lại được.
Đúng vậy, hắn thật sự biết.
Điều kiện ngoại hình của Hứa Chân tốt hơn hắn, đánh võ cũng đẹp hơn hắn, tuổi tác còn trẻ hơn…
Bản thân tuy đã đóng nam chính của mấy bộ phim, nhưng đó hoàn toàn là nhờ sự hậu thuẫn của Truyền hình Điện ảnh Đông Nhạc.
Nếu như rời khỏi công ty này, hắn chỉ là Tống Úc, còn lại không là gì cả?
Một lúc lâu sau, Tống Úc mới miễn cưỡng hòa hoãn: "Vậy chị muốn như thế nào? Tìm công ty khác?”
Người đại diện nói: "Chuyện tìm công ty khác tôi sẽ lo, còn nhiệm vụ của cậu…”
Nói tới đây, cô hơi dừng một chút, nhìn chằm chằm Tống Úc rồi mới mở miệng: "Trên phim trường, với tư cách là một diễn viên, hãy đánh bại cậu ta một cách trực diện!"
Đánh bại hắn. . .
Những lời này như một nhát búa nặng nề giáng vào lồng ngực của Tống Úc, khiến cho trái tim của hắn đập nhanh hơn, nhiệt huyết không ngừng sôi trào.
Tống Úc đã có một trải nghiệm vô cùng chói sáng khi còn là sinh viên.
Hắn là sinh viên của trường hý kịch lớn nhất trong nước, hơn nữa mọi người lúc đó đều công nhận hắn là giáo thảo, được chọn làm vai nam chính trong buổi tốt nghiệp khoa diễn xuất bộ phim truyền hình.
Lúc đó hắn rất thích cạnh tranh, làm gì cũng phải tranh giành vị trí đầu tiên, phải đạp lên mọi người thì hắn mới thấy thoải mái.
Tình cách như vậy đã theo hắn đến khi xuất đạo.
Thế nhưng, khi tiếp nhận bộ phim đầu tiên trong đời, Tống Úc liền đột nhiên tỉnh ngộ: Xã hội không phải là sân trường, tranh cường háo thắng cũng không đạt được lợi ích gì. Dù thắng hay thua ai, điều đó cũng không mang lại lợi ích gì, mà chỉ làm mất lòng người khác.
Tống Úc thậm chí còn không biết mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, hắn đột ngột thay đổi từ một người nóng tính, tàn nhẫn trở thành một người hài hước và nói nhiều.
Nhưng mà, giờ này khắc này, lại có người tới nói với hắn: Hãy sử dụng sức lực của mình để đánh bại đối thủ.
Ngay lập tức, gen hiếu chiến trong xương máu hắn bị kích hoạt trở lại, Tống Úc thoáng một cái liền bùng cháy.
Tốt!
Đánh bại!
Mẹ nó lại có người dám ngấp nghé vị trí cao nhất của lão tử ở Đông Nhạc, nhất định phải dùng thực lực bóp chết hắn!
Người đại diện ngồi trên ghế nhìn xung quanh, thấy bên trong gara không có ai, cô quay lại nói nhỏ với Tống Úc: "Tôi biết được tin này thông qua con đường khá tin cậy, buổi sáng ngày mai, Thái tổng muốn tới phim trường để kiểm tra…
"Trùng hợp là tới cảnh cậu và Hứa Chân đối võ.
"Tiểu tử, tôi nói trước, cậu phải lấy hết thực lực ra để chiến!”
Sắc mặt của người đại diện vô cùng nghiêm túc: "Cuộc đời này rất dài, nhưng mấu chốt chỉ có hai ba bước.
"Nhất định phải nắm chắc, nghe chưa!"
Vẻ mặt của Tống Úc trịnh trọng hơn: "Đã biết!”
A, xin lỗi bạn học Tiểu Hứa, ngày mai tôi không thể nhường cậu được!
Cứ để chung ta đường đường chính chính quyết đấu một trận đi, tôi nhất định khiến cậu thua tâm phục khẩu phục!
. . .
Sáng sớm hôm sau, rạng sáng 3 giờ 10 phút.
Hứa Trăn đến phim trường từ sớm, ăn bữa sáng mà Chu Hiểu Mạn chuẩn bị cho hắn, đồng thời xem lại kịch bản.
"Hứa ca, tôi vừa mang cà phê tới đây. Anh có muốn uống một tách không?” Một người viết kịch đi ngang qua hắn, trên tay cầm một tách cà phê bốc khói nghi ngút, hỏi.
Hứa Trăn do dự một chút, tiếp nhận cà phê, cười nói: "Được, cảm ơn cậu.”
Một lúc sau, một nam diễn viên khác lặng lẽ rút lò sưởi điện từ phòng tiện ích và đẩy nó đến gần ghế của Hứa Trăn.
Hứa Trăn hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhưng không có lên tiếng. Hắn phát hiện, trong thời gian gần đây, người giúp mình xử lý mấy việc vặt vãnh hình như càng ngày càng nhiều.
Hứa Trăn không có đắc chí, cũng không có cảm thấy phiền chán.
Hắn có thể hiểu những gì những người này nghĩ.
Không quan trọng, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Buổi quay nhóm đầu tiên đã kết thúc vào đêm qua, phần tiếp theo sẽ được quay theo nhóm mới.
Hứa Trăn lần này được xếp vào nhóm A, do đích thân đạo diễn Sở Kiêu Hùng tự mình dẫn đội. Thành viên là tam giác trung tâm Tiểu Ngư Nhi, Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Lan, có thể nói đây là một nhóm hội tụ của nhân vật chính.
Cảnh đầu tiên được quay trong ngày hôm nay là cuộc đối đầu giữa Hoa Vô Khuyết và Tiểu Ngư Nhi.