Hai người đàn ông, một người mặt dài, một người mặt chữ điền, đều có phản ứng như nhau, đều nhìn chằm chằm nàng ta, hô hấp cũng đều xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn, biểu hiện cho thấy trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Dưới ánh đèn mờ tối trong hành lang, hai nam một nữ dùng ánh mắt giằng co nhau.
Cuối cùng, người đàn ông lúc trước từng đặt câu hỏi, cũng chính là người mặt dài kia, gian nan mở miệng ra hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"
Lục Tinh Vân vẫn với dáng vẻ ôn nhu, hoàn toàn vô hại, cất lời: "Ta đang suy nghĩ, các ngươi đến tột cùng là vì sao giấu giếm không khai báo, là bởi vì biết rõ hiện trường xảy ra vụ án không có quan hệ gì với chúng ta, giấu giếm khai báo cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, hay là quy củ của Liệt Cốc sơn trang cực kỳ nghiêm khắc, khiến cho các ngươi sợ hãi bị trừng phạt nghiêm khắc? Nếu như là nguyên nhân phía sau, vậy thì các ngươi thật sự không nên giấu giếm, sai càng thêm sai, còn là liên tục giấu giếm, ta nghĩ hậu quả có lẽ thật sự sẽ rất nghiêm trọng."
Nhịp hô hấp của hai nam nhân càng lúc càng gấp gáp, trên thực tế, cả hai nguyên nhân mà đối phương nói đều có, loại chuyện sai lầm như vậy đã biết rõ còn cố phạm ở tại Liệt Cốc sơn trang thì quả thực sẽ phải nhận trừng phạt rất nghiêm khắc, lí do khác chính là cảm thấy giấu giếm không khai báo cũng không sao, dù sao sơn trang cũng không cho rằng những khách nhân này là hung thủ.
Lúc đó hai người chỉ cảm thấy mình mông lung mà ngủ gật, cảm giác như chỉ là mơ mơ hồ hồ tựa ở bên tường khép mắt, nếu như không phải nữ nhân này chạy tới nói như vậy, bọn họ thậm chí còn không biết đồng bạn cũng xuất hiện tình trạng giống như mình.
Nam nhân mặt chữ điền căng thẳng hai gò má, nam nhân mặt dài thì lần nữa truy vấn: "Đến tột cùng thì ngươi muốn làm gì?"
Lục Tinh Vân: "Ta đang suy nghĩ, có nên đem việc này nói cho Liệt Cốc sơn trang biết hay không, các ngươi cảm thấy sao chứ? Ta chờ ý kiến của các ngươi." Nói dứt lời thì cũng không có chờ bọn họ trả lời, rời khỏi vách tường, xoay người mà đi, cất bước chậm rãi khoan thai rời đi, thỉnh thoảng còn đưa tay chỉnh chỉnh đóa hoa trắng trên thái dương.
Hai nam nhân muốn nói lại thôi, cũng không dám lớn tiếng, rất sợ quấy nhiễu khiến cho những người xung quanh nghe thấy.
Nhìn theo Lục Tinh Vân trở về phòng, hai nam nhân chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng thì thầm.
Cuối cùng, hai người vẫn là quyết định đi tìm Lục Tinh Vân hỏi cho rõ ràng, nhưng mà không có khả năng cả hai người cùng lúc rời khỏi nơi đây, một khi bị người ở đầu bên kia phát hiện thấy bên này không có người, thì lập tức chính là đại phiền toái.
Hai người đùn qua đẩy lại một hồi, đều không dám đi đến đó, thực sự là danh tiếng của Tam Chi Hoa quá vang dội tại bên ngoài, tiến vào sợ thoát thân không được.
Cuối cùng, nam nhân mặt dài cắn răng kiên trì đi tới, một đường đi đó có thể nói là vừa đi vừa vô cùng lo sợ, tận lực làm như không có gì đi đến trước cửa vào căn phòng của Lục Tinh Vân, nhìn trước nhìn sau hai đầu hành lang rồi đột nhiên vận công mở ra cửa phòng đã khóa trái, nghiêng người lách vào trong cửa, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Lục Tinh Vân nhìn hình ảnh trong gương, quần áo nàng ta đã là nửa mở, cảnh xuân nửa lộ, hình ảnh trong gương càng thêm nổi bật. Nàng ta không có quay đầu lại, nhấc tay chậm rãi tháo xuống đồ trang sức trên đầu.
Nam nhân mặt dài không nghĩ tới vừa vào cửa liền trông thấy một màn như vậy, lập tức hoài nghi nữ nhân này định cùng mình làm loại chuyện kia.
Cho dù biết rõ nữ nhân này là loại mặt hàng gì, nhưng mà có chút cảnh tượng quả thực là vừa đẹp vừa ngon, khiến cho gã không nói nên lời, tim đập thình thịch.
"Còn cần ta ra mời ngươi tới đây sao?" Lục Tinh Vân nhìn chằm chằm vào trong gương dịu dàng nói.
Nam nhân mặt dài trong lòng cảnh giác, âm thầm nhắc nhở chính mình, phải có định lực, nhất định không thể bị vẻ đẹp của đối phương mê hoặc.
Sau khi tâm tình đã trầm ổn lại, mặt sa xầm di chuyển đi đến, dù cho nhìn thấy được cảnh xuân trong gương thì cũng làm như không có gì, hỏi: "Nếu như ngươi muốn lấy chuyện đó để kiềm chế chúng ta thì là chuyện không thể. Cùng lắm thì ta tự mình đi nhận tội."
Lục Tinh Vân: "Giữa ngươi và ta với nhau không quen không biết, có lời nói gì mà không thể chờ tới ban ngày rồi nói? Nếu như thực sự dám tự đi nhận tội thì cần gì phải ngay trong đêm tối xông vào gian phòng của ta."
Nam nhân mặt dài tức thì vẻ mặt phẫn nộ, đè thấp giọng hỏi: "Ngươi đến cùng muốn như thế nào?"
Lục Tinh Vân nhìn nam nhân ở phía sau mình hiện lên trong gương, một cánh tay trần giơ lên, tháo trâm gài tóc xuống, mái tóc dài đen tuyền rũ xuống như thác đổ, nhìn vào trong gương nói với nam nhân: "Người đã đặt tại trước mắt ngươi, còn cần chính ta cất lời xin cởi áo ra hay sao?"
Nam nhân mặt dài cắn cắn răng, xoay người liền đi, "Ta tự đi thỉnh tội!"
Một bộ thà chết cũng không lên người tiện nhân này vậy.
Lục Tinh Vân nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là một nữ nhân, một mình phòng trống, chỉ chờ người hữu tình. Nếu ngươi không tiến vào thì ta còn thật sự là không làm gì được ngươi. Nhưng nếu đã tiến vào rồi thì ngươi liền không còn đường lui nữa rồi.
Ngươi không ngại thử xem là tốc độ ngươi đi ra ngoài nhanh, hay là tốc độ ta gây ra động tĩnh nhanh hơn, không ngại suy đoán xem người ở gian phòng khác nghe được động tĩnh thì có thể nhìn thấy ngươi đi ra ngoài từ trong gian phòng của ta hay không, có nhìn thấy quần áo ta không chỉn chu hay không. Ngươi đoán thử xem khi Liệt Cốc sơn trang biết rõ ngươi vì nỗ lực giấu giếm sự thật mà chạy vào trong phòng của ta thì có cho ngươi đường sống hay không."
Nam nhân mặt dài tức thì giống như bị điểm huyệt vậy, dừng lại bất động, song quyền nắm chặt, khuôn mặt căng cứng và có vẻ dữ tợn.
Đợi đến khi gã chậm rãi xoay người lại, phát hiện thấy Lục Tinh Vân cũng đã đứng lên đối diện gã, đang cởi bỏ quần áo, xiêm y rầm rầm rơi tại dưới chân nàng ta, cảnh xuân vô hạn, làm cho hầu kết của gã vô ý thức mà rung động, thần sắc trên mặt càng thêm dữ tợn.
"Ta thì không giống, ta sẽ cho ngươi đường sống, ít nhất ta không có khả năng khai ra ngươi, sẽ không để cho Liệt Cốc sơn trang biết là ta ở sau lưng đang làm gì."
Cho dù đã gần như trần truồng, Lục Tinh Vân vẫn là dáng vẻ dịu dàng, giọng điệu ôn nhu, lại thỏ thẻ thì thào như câu hồn, nhấc tay tháo xuống đóa hoa trắng nhỏ bên tóc mai đã bị mái tóc dài rũ xuống che phủ, buông tay ra, đó hoa rơi xuống.
Nam nhân mặt dài cũng không biết có phải là bị lời nàng ta nói mê hoặc rồi hay không, hay là bị vẻ đẹp xuân xanh của tàng ta quyến rũ, nói chung là giống như là trả thù, xông đến xâm phạm, phát tiết...
Ở cuối hành lang bên ngoài, nam tử mặt chữ điền càng ngày càng nôn nóng, nhịn không được đi lui đi tới bồn chồn, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng Lục Tinh Vân, không biết đồng bạn như thế nào rồi, không phải là đi nói chuyện sao? Tại sao đi vào thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa đi ra.
Cho dù biết rõ Tam Chi Hoa rất biết cách dụ dỗ đàn ông, nhưng y tin tưởng tại trong loại thời điểm này, đồng bạn của mình hẳn sẽ là không bị trúng chiêu.
Đã bị nữ nhân kia mưu hại rồi sao?
Y có sự lo lắng về phương diện này, càng lo lắng hơn chính là người của sơn trang có đột nhiên xuất hiện hay không...
Ở bên trong phòng, nam nữ mây mưa một trận, trần truồng nằm ở bên nhau, nam nhân mặt dài đang thở hổn hển đột nhiên bộc phát tức giận, một tay bấm lấy cái cổ trắng nõn nà của Lục Tinh Vân, tựa như muốn trực tiếp bóp gãy giết chết nàng ta.
Lục Tinh Vân không có chống cự, còn nở nụ cười, giọng điệu lả lời nói, "Ngươi có thể giết ta diệt khẩu thử xem, đoán xem người ở phòng sát vách, đoán xem người của Hoa Mãn lâu ta có biết là ngươi đã tiến vào rồi hay không."
Nam nhân mặt dài với đôi mắt gần như đỏ hoe đột nhiên nhấc tay ném nàng ta ra, bốp! Hung hăng tự cho chính mình một cái bạt tai.
Lục Tinh Vân ho khan thở hổn hển, sau khi ổn định lại hô hấp thì dáng vẻ vẫn rất dịu dàng, nói: "Chúng ta ở trong phòng nán lại lâu như vậy, ngươi đoán xem đồng bạn của ngươi có biết ngươi và ta đã làm chuyện gì hay không? Giết ta diệt khẩu hay là giết đồng bạn của ngươi để diệt khẩu? Hoặc là kéo đồng bạn của ngươi nhập bọn?"
Nam nhân mặt dài lại cắn răng, nếu giết chết đồng bạn thì đó chính là càng lún càng sâu.
Trên thực tế, lúc này gã đã ý thức được mình không còn có đường rút lui, đã bị nữ tử nhìn dịu dàng xinh đẹp như hoa ở trước mắt này từng bước một dụ dỗ nhập vào vực sâu.
Nếu như ngay từ đầu không tiến vào trong căn phòng này, tích cực báo cáo với bên trên, có lẽ còn có thể quay đầu lại.
Mục đích của người ta chính là dụ gã tiến vào trong phòng, vừa tiến vào trong phòng thì đã khó thể quay đầu lại rồi.
Dù cho là như vậy, có lẽ còn có thể nói là bị người ta lừa gạt tiến vào, bây giờ thì sao chứ?
Bây giờ lại cùng người gia làm ra loại chuyện này, việc này cũng là bị lừa gạt sao? Đã triệt để không còn đường rút lui rồi, đã triệt để bị người ta trói chặt rồi.
Hiện tại tựa hồ chỉ còn lại có hai con đường, hoặc là kéo đồng bạn nhập bọn, hoặc là giết chết đồng bạn để diệt khẩu.
Giờ này khắc này, gã đã có nhận thức khắc sâu, nữ tử dịu dàng xinh đẹp như hoa này chính là một ác ma.
Trong lúc phẫn hận, gã lại đưa tay chụp lấy tóc nàng ta, "Hai đêm này căn bản không phải là chúng ta buồn ngủ, là do ngươi động tay động chân có phải hay không?"
Lục Tinh Vân tùy ý để cho gã ngược đãi, nét tươi cười y nguyên ôn nhu như cũ, "Hiện tại nói chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?"
Nét tươi cười dịu dàng này khiến nam nhân mặt dài ớn lạnh sởn cả da gà, không tránh khỏi túm tóc nàng ra day day, hung dữ hỏi: "Ngươi đến cùng muốn ta làm gì?"
Lục Tinh Vân tùy ý cho gã day tóc, chờ cho gã ngừng tay lại rồi, mới ôn nhu cười nói: "Không quản ngươi dùng thủ đoạn gì, ta cần một tờ bản đồ đường đi cà cấu trúc bên trong sơn thể này."
Nam nhân mặt dài kinh nghi, "Liệt Cốc sơn trang chúng ta cũng không phải là môn phái phú quý gì, các ngươi đến cùng muốn làm gì?"
Lục Tinh Vân: "Ngươi không cần phải biết quá nhiều, ngươi chỉ cần cầm tới thứ ta cần là được."
Nam nhân mặt dài buông tóc nàng ta ra, ngồi dậy, suy tư một hồi, lắc đầu nói: "Cấu trúc và đường đi bên trong Sơn trang, ngoại trừ ba vị trang chủ ra, hẳn là không người nào có thể toàn bộ nắm giữ. Nhân viên phía dưới Trang chủ, mỗi người có một khu vực riêng, bình thường rất ít khi đi lại các nơi, cũng không nói cho nhau biết về nơi đó. Yêu cầu của ngươi, ta thực sự không có cách nào làm được."
Lục Tinh Vân đứng dậy, quỳ xuống, tựa tại phía sau lưng gã, ôm lấy gã, dịu dàng nhỏ nhẹ thì thầm bên tai gã: "Vẽ lại cho ta đại khái những gì ngươi biết cũng được, ít nhất thì phương hướng nào hoặc khu vực nào có vẻ tương đối trọng yếu hẳn là ngươi ít nhiều có chút phát hiện đi? Cho ngươi thời gian một ngày, đêm mai đem những thông tin này đưa hết cho ta. Ngươi phải biết rằng, ta có kiên trì không muốn bức ngươi, không có nghĩa là người khác cũng có thể như vậy."
Nam nhân mặt dài chụp lấy cánh tay nàng ta, vẻ mặt không kiên nhẫn mà kéo vòng tay nàng ta ra, không tiếp tục hé răng, nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó rón ra rón rén đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn nhìn hai phía hành lang bên ngoài, rồi mới nhanh chóng luồn qua cửa đi ra ngoài.
ở trên giường, Lục Tinh Vân nhìn thấy vậy thì có thể nói là cười vui vẻ, vốn vẫn luôn dịu dàng đoan trang, lúc này nàng ta lại là thoải mái cất tiếng cười to, cười đến run rẩy cả người, tựa hồ rất thích cảm giác đem nam nhân đùa bỡn tại trong lòng bàn tay như thế này.
Nam nhân mặt dài mơ hồ nghe được tiếng cười bên trong phòng, cũng không còn tâm tình bận tâm đến, nào ngờ khi đi qua cửa phòng sát vách thì phát hiện cửa phòng này vậy mà lại đã mở ra, chỉ thấy Lâu Ngọc Thục đang ôm cánh tay trước ngực, tựa ở bên tường trong cửa, tự tiếu phi tiếu mà nhìn gã, tức thì khiến cho nỗi lòng gã lần nữa cảm thấy ớn lạnh, vội vã rời đi.
Trông thấy đồng bạn đã bình yên trở về, nam nhân mặt chữ điền chờ đợi tại cuối hành lang rốt cục như trút được gánh nặng.
Đợi cho đồng bạn đi đến trước mặt, không nói tới việc ngửi được mùi hương son phấn từ trên người đồng bạn, trọng điểm là trên mặt đồng bạn còn lưu lại dấu son môi, nam nhân mặt chữ điền không khỏi sắc mặt đại biến, chỉ vào mấy dấu son môi trên mặt gã, dáng vẻ khiếp sợ bộ, "Ngươi..."
Nam nhân mặt dài có phần chột dạ hỏi: "Gì vậy?"
Nam nhân mặt chữ điền lập tức đến gần gã, ghé sát vào lỗ tai gã thì thầm: "Trên mặt ngươi có đầy dấu son môi của nữ nhân, ngươi nghìn vạn lần đừng nói là tự ngươi hôn a, ngươi đã làm ra chuyện tốt gì thì chính ngươi rõ ràng đi, còn cần giả bộ hồ đồ với ta làm gì chứ!"
Nam nhân mặt dài tức thì luống cuống tay chân, nhanh chóng lau lau mặt, còn bảo đối phương hỗ trợ.
Nam nhân mặt chữ điền cũng là vội vội vàng vàng động tay động chân hỗ trợ, cũng đè thấp giọng chửi bới, "Ngươi điên rồi sao? Tam Chi Hoa là loại mặt hàng gì ngươi không rõ ràng sao? Loại nữ nhân này trốn cũng trốn không kịp, ngươi vậy mà lại còn dám ngủ với ả ta, ngươi là thấy sắc không muốn sống nữa sao? Ta thật không nghĩ tới ngươi vậy mà lại là loại người này."
Y có thể lý giải được việc nam nhân ưa thích sắc đẹp, nhưng cũng không đến mức như vậy đi, không nghĩ tới việc mà y cảm thấy không có khả năng xảy ra nhất vậy mà đã xảy ra rồi.
Ra sức lau xoa mặt, nam nhân mặt dài trong lòng cũng là từng trận rên rỉ, gã cũng không nghĩ tới, chính mình cũng không rõ ràng tại sao mình lại mơ mơ màng màng mà cởi sạch sẽ, quấn lấy kẻ trần truồng kia...
Bên trong thạch thất đèn đuốc sáng trưng, Đại trang chủ Ngô Đao đối diện với pho tượng trên điện thờ, dâng hương tế bái.
Đã làm xong việc, Ngô Tạ Sơn và Ngô Hòa Vận song song đi tới, cũng đều đứng ở dưới pho tượng, sắc mặt đều rất khó coi.
Cắm hương xong, Ngô Đao xoay người lại, hỏi: "Đã đốt cháy hết di thể chưa?"
Ngô Tạ Sơn gật đầu, "Rồi."
"Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ còn phải đốt nữa. Vừa xảy ra chuyện đêm nay, bọn họ lại không chịu đi nữa rồi..."
Ngô Hòa Vận đem chuyện đám người Ninh Triêu Ất quyết định lưu lại nói ra.
Sắc mặt Ngô Đao lập tức trở nên âm trầm, "Nói cách khác, việc sáng mai bọn họ rời đi đã trôi theo dòng nước rồi?"
Ngô Hòa Vận: "Đại trang chủ, ngươi còn không có nhìn ra được sao? Là chúng ta suy nghĩ quá ngây thơ rồi, bọn chúng hoàn toàn không muốn rời đi, căn bản là không phải xông tới đây vì rượu riếc gì. Không biết bọn chúng dùng thủ pháp gì, sự việc hai ngày nay, tám chín phần mười chính là do đám gia hỏa kia làm ra."
Ngô Tạ Sơn trầm giọng hỏi: "Bọn chút rốt cuộc muốn làm gì?"
Ngô Hòa Vận: "Liên tục hai lần đều là đánh vào đường cụt rồi bị phát hiện, đã nói rõ đối phương căn bản không quen thuộc đừng đi bên trong sơn trang. Hai nơi kia cũng không có thứ gì đáng giá mạo hiểm lớn như vậy, người biết rõ đường đi bên trong đương nhiên sẽ không chui đi vào nơi đó. Hiển nhiên, không phải là đang dò đường, chính là đang tìm thứ gì đó."
Tìm thứ gì đó? Ba vị trang chủ nhìn nhau.
Đại trang chủ Ngô Đao hít sâu một hơi, "Liệt Cốc sơn trang ta, cũng không phải là hào phú nhà giàu gì, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, ngoại trừ thủ lấy bí mật kia ra thì đại khái cũng không có thứ già khác đáng giá để ngoại nhân để tâm như thế. Hai ngày, liên tiếp hai đêm tại trong Liệt Cốc sơn trang ta làm như vào chỗ không người, tùy ý giết chóc! Nhị trang chủ, Tam trang chủ, xem ra chúng ta là không có cách nào tiếp tục lừa mình dối người, tâm tồn may mắn nữa rồi, việc chúng ta sợ nhất đại khái đã tới rồi!"
Ngô Hòa Vận trầm giọng hỏi: "Làm sao bây giờ? Trực tiếp trở mặt đuổi bọn chúng đi sao?"
Ngô Đao đi qua đi lại, vòng kim cô trên đầu phản chiếu ánh sáng rực rỡ, "Không cần thiết, vả lại, nếu chúng đã không kiêng nể gì cả như thế, ngươi cho rằng đuổi thì chúng sẽ đi sao? Thay vì đẩy bọn chúng vào trong tối, còn không bằng tiếp tục đặt bọn chúng tại ngoài chỗ sáng. Nếu đã bị đánh tới cửa rồi, vậy thì phụng bồi thôi! Nếu đã thích lén lút, vậy thì mở ra "Bạch cốt trủng", để cho bọn chúng tận hứng là được rồi."
Nhị trang chủ, Tam trang chủ nhìn nhau.
Ngô Hòa Vận chần chừ nói: "Bây giờ còn chưa làm rõ được bối cảnh của bọn chúng, người có thể xông tới vì bí mật kia e rằng không đơn giản, mạo muội hạ sát thủ toàn bộ, sợ rằng khiến cho bọn ta không còn đường lui!"
Ngô Đao xoay người ngước nhìn pho tượng, "Nhảy ra xông tại phía trước thông thường đều là tiểu nhân vật, nếu thực sự có chân thần gì đó hiện thân ra, đến lúc đó đánh hay là hòa hay là chạy thì bàn lại cũng không trễ. Chết mấy tên tiểu nhân vật dò đường không quyết định được cái gì, không đến mức không có đường lui. Chặn kín không bằng mở thưa, rút hết toàn bộ người giám thị trước mắt bọn chúng, chúng muốn đi nơi nào thì cứ tùy ý để bọn chúng đi đi."
Ngô Tạ Sơn, Ngô Hòa Vận suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
"Nhị vị, xốc tinh thần lên đi, gió nổi lên rồi, bí mật ngủ say mấy nghìn năm đã thức tỉnh rồi, sóng to gió lớn đã tới rồi!"