Ánh chiều tà rực rỡ phía chân trời dần dần kết thúc, những vì sao chầm chậm lấp lánh tràn ngập màn đêm, lại một ngày trôi qua.
Có một số việc, người nào chưa có trải qua thì vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài, không biết cảm nhận thực sự trong đó.
Trên giường, nam nhân mặt chữ điền đẩy tứ chi trần truồng của Lâu Ngọc Thục đang quấn quanh người mình ra, vội vã xuống đất, tay chân luống cuống mặc quần áo vào, lặng lẽ mở cửa nhìn nhìn dò xét bên ngoài, để lại Lâu Ngọc Thục nằm trên giường đang cười quyến rũ, nhanh chóng rời đi.
Trên đường, nét mặt y có vẻ hối hận.
Lúc làm chuyện quan hệ bất chính thì chẳng quan tâm gì nữa, sau việc, y liền hối hận.
Lúc trước, đối với đồng bạn, y còn là tiếc rèn sắt không thành thép, làm sao lại có thể đụng tới loại nữ nhân Tam Chi Hoa đó chứ? Người hơi có chút lý trí thì sẽ không có khả năng trúng chiêu của các ả, người bình thường không có khả năng ngay cả một chút ý chí đó cũng không có đi, kết quả hiện tại thì chính bản thân cũng đã cảm nhận được cái gì gọi là mơ mơ màng màng nhất thời xung động.
Kết hợp với những gì đồng bạn trải qua, hiện tại y đại khái đã minh bạch được một chút, điểm lợi hại nhất của Tam Chi Hoa kỳ thực không nằm tại vẻ đẹp cá nhân, mà là nằm trong những lời nói, chỉ vài ba câu liền có thể dao động lòng đề phòng và ý chí của ngươi, lại thêm các thân thể các ả đặt ngay tại trước mắt, dễ dàng có thể khiến cho ngươi buông thả bản thân mình.
Vì sao đã biết rõ danh tiếng của Tam Chi Hoa không tốt nhưng vẫn không ngừng có nam nhân bị lừa, y đại khái hiểu được, có lẽ đó là thứ gọi là thuật mị hoặc.
Đi xuống lầu, y đi thẳng đến một chỗ hầm rượu, gặp mặt đồng bạn chờ sẵn ở đó đã lâu.
Nam nhân mặt dài vừa nhìn thấy dáng vẻ của y liền nhịn không được cảm thấy vui vẻ, đã biết đối phương cũng bị kéo xuống nước rồi.
Đem vị đồng bạn này cũng kéo xuống nước là quyết định của gã, là gã bày mưu đặt kế cho phía bên Tam Chi Hoa.
Không còn cách nào, sai lầm của đồng bạn chỉ dừng lại tại việc buồn ngủ rồi ngủ gật nhưng giấu giếm không báo cáo, vẫn có khả năng quay đầu nhận sai với sơn trang, mà đồng bạn thì lại biết rõ việc của gã, vạn nhất đồng bạn muốn lập công chuộc tội thì làm sao bây giờ? Cho nên gã không hi vọng đồng bạn còn có thể có cơ hội quay đầu.
Gã cũng từng cân nhắc tới việc đem đồng bạn diệt khẩu, nhưng mà chuyện như thế rất không dễ dàng thực hiện, không quản đồng bạn bị chết hay là biến mất, gã vốn là người cùng một chỗ, người đầu tiên mà sơn trang bắt tay vào điều tra sẽ chính là gã.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách cùng kéo đồng bạn xuống nước mới là thích hợp nhất. Vì vậy gã tìm đến phía bên Tam Chi Hoa, sau đó lại bảo đồng bạn đi đưa bản đồ và mấy thứ khác đến cho Lục Tinh Vân, xem như là cùng với Tam Chi Hoa nội ứng ngoại hợp để triệt để kéo đồng bạn cùng xuống nước.
Hiện tại cuối cùng gã đã yên tâm rồi, không cần sợ đồng bạn sẽ tố cáo gã với sơn trang nữa, hai người đều đã trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, đều triệt để không thể quay đầu lại rồi...
Lâu Ngọc Thục đã trang điểm lại, thay đổi hoàn toàn mới đi ra cửa, gõ mở cửa phòng con gái sát vách, bà ta tiến vào trong phòng của nữ nhi, Lục Tinh Vân thì đi ra cửa tới gõ cửa phòng Ninh Triêu Ất, kêu gọi Trầm Khuynh Thành quay về phòng.
Ba thế hệ đóng cửa lại ở lại bên trong một thời gian rất lâu, sau đó Lâu Ngọc Thục đi ra khỏi phòng, nhưng không có đi về phòng của mình mà là đi tới trước phòng Dữu Khánh, gõ vang cửa phòng.
Dữu Khánh mở cửa ra nhìn, ít nhiều có phần sửng sốt, không biết nữ nhân này chạy tới đây làm gì, không lẽ cũng muốn dụ dỗ lão tử hay sao? Cảnh giác hỏi: "Có việc gì?"
Lâu Ngọc Thục cười nói: "Thái độ này của Lâm huynh đệ, giống như có thành kiến đối với ta."
Bà ta vừa mở miệng, thân ảnh Kiều Thư Nhi lập tức giống như lò xo đột nhiên xuất hiện rồi, rất nhanh liền đến bên cạnh Dữu Khánh, cảnh giác nhìn đối phương.
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, cũng làm ra khuôn mặt tươi cười, nói "Nào có thành kiến gì chứ, là bởi vì Lâu đại tỷ diễm danh đồn xa, tâm trí ta không kiên định, rất sợ mình không kiềm chế được mà làm trò cười cho thiên hạ."
Hắn không có mặt dày được như Nam Trúc, cứ vậy mà xưng hô "Muội tử", đương nhiên, với vẻ ngoài của Nam Trúc thì thoạt nhìn quả thực cũng lớn tuổi hơn hẳn người ta.
Lâu Ngọc Thục tức thì che miệng cười khanh khách, cười xong thì thở dài một tiếng, "Cái gì mà diễm danh chứ, xú danh còn là có chút danh tiếng, cũng chẳng phải là người địa vị cao siêu gì, đều chỉ là vì để sống sót, một số suy nghĩ xấu xa sau lưng và một ít chuyện đã trải qua chưa hẳn là vinh quang, nếu cứ muốn cảm thấy mình có thể là người trong sạch để nhìn người khác, vậy thì cũng không còn cách nào." Ánh mắt như có như không liếc liếc nhìn Kiều Thư Nhi với vẻ mặt đầy địch ý.
Dữu Khánh nhấc tay đình chỉ, "Lâu đại tỷ, đêm đã tối ngươi tới gõ cửa chỉ vì nói những lời này sao?"
Lâu Ngọc Thục nhìn ra được đôi vợ chồng người ta không có ý định để cho mình vào phòng nói chuyện, bà ta cũng có thể lý giải, đã quen rồi nên cũng chẳng quan trọng, nói tới chính sự, "Có phát hiện thấy hay không, hình như những người được bố trí canh gác bảo vệ ở khắp nơi trong sơn thể này không còn thấy nữa."
Dữu Khánh ừ một tiếng, suy nghĩ một chút đáp: "Lúc ban ngày đã phát hiện thấy rồi."
Lâu Ngọc Thục: "Khi các ngươi gặp phải người ở bên trong sơn trang, bọn họ thấy các ngươi đi lại khắp nơi thì có ngăn cản các ngươi lại hay không?"
Dữu Khánh lắc đầu: "Không có, còn rất khách khí, đều sẽ cất lời chào."
Lâu Ngọc Thục a một tiếng, vẻ mặt trầm ngâm, như đang suy nghĩ gì đó.
Dữu Khánh kỳ thực cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng tại lúc ban ngày nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hành vi của Liệt Cốc sơn trang có phần khác thường, lúc trước nhóm người hắn cũng có âm thầm thảo luận việc này, lúc này hỏi ngược lại: "Lâu đại tỷ cảm thấy có vấn đề gì hay sao?"
Lâu Ngọc Thục nói: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi các ngươi một chút, để thử xem chúng ta có phải là đều được đối xử giống nhau hay không, nếu đã là đối xử bình đẳng, vậy thì không quấy rầy nhị vị nghỉ ngơi nữa rồi." Hơi gật đầu liền cáo từ rời đi.
Bà ta quả thực là tới hỏi xem để xác định một chút, lúc trước khi quấn quít với tên nam tử mặt chữ điền kia thì cũng từng có hỏi thăm, thế nhưng mà tên đó cũng không biết Liệt Cốc sơn trang đang làm trò quỷ gì, cho nên muốn tới đây xác nhận xem phía bên mình có phải là bị nhằm vào rồi hay không.
Đóng cửa lại, Dữu Khánh nói với Kiều Thư Nhi: "Xem ra, phía bên các nàng ta cũng bị làm cho không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Kiều Thư Nhi hơi gật đầu, "Hành vi của Liệt Cốc sơn trang quả thực quá khác thường, muốn không cảnh giác cũng khó."
Tại hành lang bên ngoài, Lâu Ngọc Thục lại trở về căn phòng của nữ nhi Lục Tinh Vân.
Bên trong phòng, Lục Tinh Vân và Trầm Khuynh Thành đang vây quanh xem xét tấm bản đồ đơn giản mà nam tử mặt chữ điền đưa tới, Lâu Ngọc Thục đóng kỹ cửa rồi cũng đi tới gia nhập vào.
Bản đồ cũng không hoàn chỉnh, chỉ vẽ ra những gì bên trong sơn thể mà tên nam tử mặt dài kia đã biết mà thôi.
"Đồ vật sẽ được giấu ở đâu chứ?"
Nhìn chằm chằm bản đồ suy nghĩ một hồi, Trầm Khuynh Thành đặt câu hỏi.
Lâu Ngọc Thục đưa tay chỉ vào vị trí tương đối chính giữa bên trong sơn thể, "Lúc trước tên nam tử mặt chữ điền kia đã nói rồi, ngoại trừ bên trong đền miếu cung phụng tổ tiên kia nếu chưa được cho phép thì không được tự tiện xông vào ra, còn lại thì cũng chỉ có cái nhập khẩu này rồi, đây là địa điểm đặc thù nhất trong toàn bộ sơn trang, nơi đây không biết vì nguyên nhân gì, nói chung không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào, cũng không người nào biết rõ tình hình bên trong là như thế nào. Nếu thực sự là như vậy thì có nghĩa là nơi đây quả thực có tồn tại bí mật gì đó, có khả năng tồn giữ thứ mà chúng ta muốn tìm kiếm."
Trầm Khuynh Thành: "Để ta đi dò xét xem sao."
Lâu Ngọc Thục nhấc tay, "Còn là ta thôi đi, thực lực ta mạnh hơn một chút. Phản ứng của Liệt Cốc sơn trang rất không bình thường, một khi có biến, ta ứng đối cũng có thể ung dung hơn chút. Các ngươi lưu lại trao đổi trước với những người khác, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng." Dứt lời liền định xoay người rời đi.
Lục Tinh Vân giữ cánh tay bà ta lại, "Mẹ, đừng gấp gáp nhất thời, đêm nay chờ nhìn xem đã, không ngại thì trước tiên thảo luận cùng những người khác một chút. Hai lần tra xét trước, bởi vì chúng ta nhiều người, nói là chúng ta bị thiếu một người cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện, nói như vậy còn có thể chấp nhận, nhưng tình huống hiện tại đã có chút không thích hợp, không có lí do gì vẫn là chúng ta xông tại phía trước. Ta cảm thấy để ngày mai, mọi người cùng nhau hành động càng tốt hơn."
Trầm Khuynh Thành nghe xong liên tục gật đầu, "Bà ngoại, ta cảm thấy lời mẹ ta nói có lý."
Lâu Ngọc Thục hơi trầm ngâm, đằng hắng nói: "Được, các ngươi đi gọi người của hai nhà khác tới đây cùng thương lượng."
Vì vậy Trầm Khuynh Thành đi ra cửa, trước tiên đi gõ mở cửa phòng phu phụ Tặc uyên ương, sau đó mới đi mời Ninh Triêu Ất. Không bao lâu một nhóm người tụ tập lại với nhau trong cùng một căn phòng, không có mời đám người Dữu Khánh...
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Dữu Khánh lại bị người gõ vang.
Đi ra mở cửa, Dữu Khánh lại sửng sốt, người gõ cửa vậy mà lại là phu phụ Nhiếp Phẩm Lan, không khỏi hỏi: "Nhiếp đại tỷ có việc gì?"
Nhiếp Phẩm Lan hỏi: "Từ sáng sớm ngày hôm qua cho tới sáng sớm ngày hôm nay, có người nào kêu gọi các ngươi đi ăn uống không?"
Còn không phải nói, nếu không được nhắc nhở về việc này, Dữu Khánh thật đúng là không có nghĩ tới chuyện đó, người có tu vi phá Huyền đối với việc ăn uống, bình thường cũng không phải là bữa ăn nào không bỏ sót, nhưng mà Liệt Cốc sơn trang là sẽ không quên đạo đãi khách, nghĩ lại, quả thực là cả ngày cũng không có người nào kêu gọi đi ăn.
Suy nghĩ một chút, hắn lắc đầu nói: "Không có."
Lúc này, Nhiếp Phẩm Lan quay đầu lại nói: "Còn là đi tìm vị Tam trang chủ kia hỏi một chút đi." Dứt lời, phu phụ hai người liền rời đi.
Dữu Khánh đang muốn nhìn xem là bà ta vừa nói với ai, kết quả liền nhìn thấy Ninh Triêu Ất và Tam Chi Hoa đi ngang qua cửa, Lâu Ngọc Thục còn quay đầu lại nở nụ cười quyến rũ với hắn.
Một nhóm người mới đi qua, bị làm cho kinh động, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lại tiến đến ngoài cửa phòng.
Bốn người nhìn nhau, ngay lập tức cũng cùng đi theo.
Vì chút ăn uống, một đám người tụ tập mà đi, bốn người bọn họ cũng muốn đi nhìn xem những kẻ này muốn làm gì...
Dưới ánh nắng mặt trời, bên ngoài sơn thể dừng một hàng xe ngựa, từng thùng từng thùng rượu đang được chất lên xe, Tam trang chủ Ngô Hòa Vận đang dặn dò gì đó với nhân viên.
Một người từ bên trong chạy đi ra, chạy tới bên cạnh ông ta thông báo một tiếng.
Ngô Hòa Vận nghe vậy ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy trên sân thượng phòng khách xuất hiện một hàng khuôn mặt, đang nhìn mình chằm chằm.
Ông ta cười cười, quay đầu lại dặn dò người bên cạnh mấy câu, sau đó liền quay trở vào.
Đi vào thẳng đến trong phòng khách, trông thấy một đám người đang chờ đợi, ông ta chắp tay cười nói: "Xin lỗi, đã để chư vị đợi lâu, không biết chư vị quý khách có gì chỉ giáo?"
Nhiếp Phẩm Lan nói: "Không có gì để chỉ giáo, ngược lại là tới thỉnh giáo với Tam trang chủ. Lúc trước, chúng ta đi lại đều có người của sơn trang trông chừng giám sát, luôn có người nói cho chúng ta biết, nơi đây không thể đi, nơi đó không thể đi. Nào ngờ người giám sát đột nhiên đều biến mất, làm cho chúng ta không quen chỉ là phụ, sợ đi nhầm địa phương gặp phải hiểu lầm gì đó mới là chính, cho nên đặc biệt tới hỏi xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Ngô Hòa Vận ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cũng không có gì, từ sau khi chư vị tới đây, đã ba đêm tối liên tiếp có chết rồi. Hung thủ tới vô ảnh đi vô tung, chúng ta là khó lòng đề phòng, cho nên cũng đã suy nghĩ minh bạch, thay vì để cho thủ vệ bị giết chết vô ích, còn không bằng rút hết bọn họ đi, có lẽ còn có thể bảo đảm nhiều thêm mấy cái mạng sống. Nếu đã không thể trêu vào thì chúng ta trốn đi, dù sao chúng ta cũng không có điều gì không thể để người gặp được. Các ngươi nhìn xem, hiệu quả tối hôm qua rất tốt, cuối cùng đã yên tĩnh lại rồi."
Lời này nói, có chút cảm giác như tát vào mặt.
Ninh Triêu Ất hừ nói: "Tam trang chủ đang hoài nghi những người đó là do chúng ta giết người hay sao?"
Ngô Hòa Vận xua tay, "Cũng không dám nói như vậy, khi sự việc xảy ra thì chư vị đều không có mặt tại đó, đều rất trong sạch."
Hiện trường yên tĩnh một hồi.
Lâu Ngọc Thục chợt cười nói: "Tam trang chủ, ta từng nói qua ta không thích thiếu nhân tình, tất cả chi phí dừng chân tại đây đều sẽ thanh toán, không biết vì sao đột nhiên cắt đứt chuyện ăn uống của chúng ta, là sợ chúng ta không có tiền trả sao?"
"Lâu đại tỷ nói quá lời, lúc sáng sớm ta đã có nói, có gì cần thì cứ việc tìm người dặn dò là được." Ngô Hòa Vận nhấc tay đình chỉ, xoay người ngồi xuống ngay tại trước mặt mọi người, quay đầu lại gọi: "Lỗ tai đều đã điếc hết rồi sao? Còn không đem bữa sáng lên cho các quý khách!"
Tất cả hình như đều đã được chuẩn bị sẵn sàng vậy, tiếng nói nơi đây chưa dứt, bên ngoài rất nhanh liền vang lên một tràng tiếng bước chân, một hàng người tiến đến, trên tay đều bưng khay, trong khay đều là thức ăn, rất nhanh liền sắp đặt ra trên bàn lớn.
Có rượu có canh, có thịt có mì, cháo nước gì gì đó đều đầy đủ hết, hương thơm tràn ra bốn phía, rất là phong phú.
Ngô Hòa Vận đưa tay lớn tiếng nói: "Chư vị, mời dùng!"
Thần sắc trên mặt lại không chút khách khí, dáng vẻ biểu hiện rất rõ ràng, chỉ cần các ngươi dám ăn!
Mọi người quay mặt nhìn nhau, quả thực không ai dám ăn.
Lâu Ngọc Thục lại cười khanh khách nói: "Tam trang chủ tại sao lại sinh ra tính trẻ con rồi, ta chỉ là nói như thế mà thôi, cũng không có nói hiện tại muốn ăn cái gì, chỉ là cảm giác không bình thường mà thôi."
Ngô Hòa Vận gật đầu, "Hai ngày này, bên trong sơn trang quả thực có chút không bình thường, ta vẫn là câu nói kia, có gì cần thì cứ việc tìm người dặn dò. Đương nhiên, nếu ai cảm thấy bỉ trang chiêu đãi không chu toàn mà muốn rời đi, thì chúng ta cũng không có ý kiến. Lời dừng tại này, ta còn có chút việc gấp cần phải xử lý, không tiếp tục phụng bồi nữa rồi." Nói xong liền đứng dậy chắp tay chào rồi rời khỏi.
Nhìn thái độ đó của ông ta, chỉ còn kém nói thẳng ra câu tiễn khách rồi.
Một ít nhân viên đi theo ông ta cũng cùng nhau rời đi, bên trong phòng khách rộng rãi chỉ còn lại có mười vị khách nhân.
Sau một lúc yên tĩnh, Nhiếp Phẩm Lan lên tiếng: "Nếu người ta đã buông bỏ giám sát, cũng đã nói là không có gì không thể để người gặp, vậy thì đi dạo mọi nơi nhìn xem đi."
"Cũng được, xem như là khai mở nhãn giới." Lâu Ngọc Thục cười khúc khích.
Trầm Khuynh Thành chủ động kéo lấy cánh tay Ninh Triêu Ất, đi trước ra ngoài.
Đối diện một đám người lục tục rời đi, bốn người Dữu Khánh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Nam Trúc thấp giọng hỏi: "Thật sự để cho đi lại khắp nơi rồi sao? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Dữu Khánh nhịn không được kéo kéo râu mép nơi khóe miệng, có phần cảm thấy hạnh phúc tới được quá đột nhiên, lúc trước muốn thăm dò xem tình huống bên trong sơn thể này nhưng mà không biết nên hạ thủ như thế nào, nào ngờ người ta cứ như vậy đột nhiên buông bỏ ra rồi.
Cho dù cảm thấy rất không chân thực, làm cho người ta có phần không biết làm sao, nhưng hắn vẫn là nhịn không được nói: "Không quản gì nữa, trước tiên cùng đi theo nhìn xem tình huống rồi nói tiếp, cũng không biết đám gia hỏa này đến cùng muốn làm gì."
Bốn người liền cũng đi theo ra ngoài.
Tuy nói là sơn trang, kì thực đường đi bên trong sơn thể là hoàn toàn khác với đường đi chính thức ngoài trời, tầm mắt bên trong sơn thể bị hạn chế rất nhiều, chỉ có thể nhìn tình hình phía trước và phía sau thông đạo, căn bản không biết tình hình xung quanh.
Sau một lúc đi theo như vậy, bốn người dần dần đã nhận thấy không bình thường, phát hiện hình như đám gia hỏa phía trước kia có phần đi lại quen đường, tựa như đã biết rõ đường đi nước bước bên trong sơn thể. Cứ thế cùng đi theo, sau một lúc đi theo, bốn người lại dần dần nhận thấy được có một số điểm trên đường đi hình như có chút quen thuộc, giống như lúc trước đã có đi ngang qua.
Vì vậy Dữu Khánh lặng lẽ tại trên vách tường lưu lại một cái đấu vết tích, đợi khi lần nữa trông thấy được dấu vết kia thì bốn người đã hiểu rồi, một nhóm người nhìn như đang đi dạo khắp nơi, kì thực là vẫn một mực đi vòng quanh.
Sư huynh đệ ba người đã nhận ra được chút gì đó, lập tức tới gần nhóm người ở phía trước để kiểm tra, phát hiện trong một đám người kia quả nhiên đã thiếu một người, Lâu Ngọc Thục trong Tam Chi Hoa lại không thấy rồi...
Lúc này, Lâu Ngọc Thục đã một mình xuất hiện tại trong một cái thông đạo ở rất sâu trong lòng đất, nơi đây không có ánh đèn thắp sáng, chỉ có bóng đen tối như mực, chỉ dựa vào Huỳnh thạch trong tay chiếu sáng.
Bà ta một đường cẩn thận từng li từng tí đi tới trước, thỉnh thoảng bằng vào ánh sáng nhu hòa trong tay để quan sát trên dưới và xung quanh.
Tình huống của cái thông đạo trong lòng đất này ra ngoài dự liệu của bà ta, không giống với những địa điểm khác trong sơn trang mà bà ta từng tra xét qua lúc trước, đầu tiên chính là rất sâu.
Một loại trực giác dị thường đang tại trong lòng nhắc nhở chính bà ta, địa phương này tựa hồ không nên xâm nhập một thân một mình, tại thời điểm bà ta đang do dự, bỗng nhiên nghe thấy được một mùi hương thơm, mùi hương rất nồng đậm, giống như là mùi thơm hoa quế.