Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bán Tiên

Chương 376: Nữ nhân điên

Chương 376: Nữ nhân điên

Nói cách khác, ở một mức độ nào đó mà nói, song phương đã trở thành người cùng đường.

Đều là vì phát tài mà tới a, đối với sư huynh đệ ba người mà nói, như vậy thì dễ làm hơn rồi, dù không có nói cho đối phương biết bí mật của Kim Khư thì cũng không trọng yếu nữa, chỉ cần mở được thông đạo ra vào Kim Khư, có vô số hoàng kim để chuyển dời ra ngoài, còn có người nào có thể ngốc đến mức muốn độc chiếm toàn bộ Kim Khư hay sao? Từng người tận lực lấy đi, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đều chỉ có sự phấn khích, hào hứng, ai còn đi quản tới việc oán trách, phàn nàn gì chứ, nói không chừng còn phải cảm tạ bọn họ nữa a.

Đương nhiên, chuyện đã đến tình trạng này, kết hội, hợp tác cùng đám người này cũng chính hợp ý bọn họ, Liệt Cốc sơn trang sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ, cần phải có những người này xuất lực đối kháng.

Ngô Tạ Sơn đang bị kiềm chế ở một bên thì trông có vẻ ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ khó nói, mấy lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhưng mà có chút lời nói hoặc nói là một số sự thật rốt cuộc là không có cách nào nói ra miệng.

Náo loạn cả mấy ngày, thì ra đám súc sinh này vốn hoàn toàn không biết bí mật của cây "Kích" này là gì, vậy mà đem Liệt Cốc sơn trang quậy lên thành như vậy, Liệt Cốc sơn trang có oan hay không chứ, làm cho ba vị trang chủ bọn họ lúc trước còn giống như lâm đại địch, cho rằng là do nhân vật có bối cảnh nào đó rất lớn xuất thủ.

Nói chung, Ngô Tạ Sơn lão là tin tưởng lời nói của đám người Ninh Triêu Ất.

Đạo lý rất đơn giản, nếu như biết rõ bí mật của cây "Kích", là không có khả năng dễ dàng đưa cây "Kích" cho người khác.

Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân mấy người Dữu Khánh tin tưởng đám người Ninh Triêu Ất.

Ninh Triêu Ất chỉ chỉ cây kích trong tay Dữu Khánh.

Dữu Khánh vội nhấc tay ra hiệu chờ một chút, lúc này mới hai tay nhấc Hoàng Kim kích xoay chuyển xem kỹ, bắt đầu nghiêm chỉnh kiểm tra. Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức áp sát tới cùng xem xét.

Kích là đơn nhận kích, dài chừng sáu xích, to cỡ cánh tay trẻ em, cầm trên tay nặng trịch, dưới ánh lửa thì toát ra kim quang sáng rực rỡ, thậm chí có mấy phần chói mắt, ngoại trừ vị trí mũi nhọn ra, những vị trí khác đều có hoa văn phong cách cổ xưa tương tự đám mây, tuy rằng nhìn như mới, nhưng vật này vẫn có thể khiến cho mọi người cảm nhận được trạng thái xe xưa, niên đại lâu dài của nó.

Ba người lật qua lật lại xem xét, thưởng thức một hồi, sau đó Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lại đồng thời nhìn về phía Dữu Khánh, muốn biết thứ này như thế nào, dù sao cũng không phải là có được từ trong tay Người ngủ say.

Giờ này khắc này, Dữu Khánh mới nhớ tới một chuyện, đã quên hỏi hắc y nhân, cây kích của Liệt Cốc sơn trang có hình dạng như thế nào, hoặc nói là làm thế nào để xác nhận thật giả.

Có ý nghĩ này, thuần túy là bởi vì trước khác nay khác, lúc trước cho rằng cây kích này khẳng định chính là hình dáng trên tộc huy của Liệt Cốc sơn trang, kết quả quả thực cũng là hình dáng trên tộc huy, thậm chí còn phải hoa lệ hơn cả trên tộc huy, nhưng mà hắn không biết là thật hay là giả.

Nếu như là liều sống liều chết mà đoạt được từ trên tay Người ngủ say gì đó thì hắn nhất định sẽ cho là thật, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn vốn cũng cho rằng sẽ phải phí hết tâm huyết nghĩ biện pháp để giành giật từ tay Người ngủ say, cho nên vào lúc đó cũng không nghĩ tới phải hỏi hắc y nhân làm như thế nào để phân biệt.

Bây giờ sự việc xảy ra có vẻ không thích hợp, không giống với lời hắc y nhân nói là cây kích ở tại trong tay Người ngủ say.

Là hắc y nhân đang nói dối sao? Hay là vị Người ngủ say kia thay đổi ý nghĩ, cảm thấy nên cất giữ nó như vậy?

Hắn hoài nghi là hắc y nhân nói dối, mặc dù không biết đối phương vì sao phải nói lời nói dối không hề có ý nghĩa như vậy, nhưng sự hoài nghi này không quá nặng ở trong lòng hắn, ngoại trừ vì hành động báo đáp tri ân của hắc y nhân ra, còn có chính là bởi vì cây Hoàng Kim kích này tới tay quá dễ dàng, không phải là quá trình dễ dàng, nếu như không có độc khí của Thận Kiến dùng để phản công thì khẳng định không dễ dàng như vậy, mà bởi vì đường đường là Nhị trang chủ của Liệt Cốc sơn trang lại quá dễ dàng khai ra.

Còn có một điểm, nếu như Người ngủ say thật sự tồn tại thì lời Hắc y nhân nói hẳn là đúng, đồ vật thực sự tại bên cạnh Người ngủ say mới đúng, mới thích hợp, chí ít đối với Người ngủ say mà nói, làm như vậy mới càng an toàn hơn, làm sao có khả năng để cho chí bảo như thế không tại trong tầm kiểm soát của hắn. Vậy thì cây Hoàng Kim kích này là chuyện gì xảy ra?

Nếu như lấy cây kích và Người ngủ say làm tiền đề, vậy cây Hoàng Kim kích này rất đáng giá phải cân nhắc rồi.

Một mực suy nghĩ đánh giá hồi lâu, sau khi lật xem một hồi, Dữu Khánh đột nhiên nói: "Cây kích này có thể là giả."

"Giả?"

Mọi người kinh ngạc, Nhị trang chủ Ngô Tạ Sơn nhưng là kinh ngạc phát ra một tiếng, phản ứng của lão tựa hồ còn phải mãnh liệt hơn cả ngoại nhân.

Tâm tình Lục Tinh Vân lập tức trở nên xung động, "Mẹ ta đã góp mạng vào trong việc này mới tìm được nó, ngươi nói là giả? Ngươi xác định ngươi đã thấy rõ ràng rồi sao?"

Dữu Khánh xoay chuyển Hoàng Kim kích trong tay, "Ta chỉ là nói có khả năng."

Ninh Triêu Ất nhấc tay với Lục Tinh Vân, ra hiệu cho nàng bình tĩnh đừng nóng vội, "Lâm lão đệ, vì sao cho rằng như vậy? Là bởi vì cảm thấy tới tay quá dễ dàng sao?"

Dữu Khánh nhìn về phía Ngô Tạ Sơn: "Lão ta, có hỏi liền đáp, vừa hỏi ra liền trả lời cho biết, việc này bình thường sao?"

Hắn chỉ có thể kéo ra cái lí do này, tạm thời còn không thể nói ra chuyện hắc y nhân.

Mọi người lại nhất tề nhìn về phía Ngô Tạ Sơn, kỳ thực không cần Dữu Khánh nhắc nhở, bọn họ cũng đều cảm thấy quái lạ.

Nào ngờ không cần chờ tới khi bị bọn họ uy hiếp, chính bản thân Ngô Tạ Sơn trái lại buông tiếng thở dài, "Là cảm thấy ta quá không có cốt khí sao? Không sai, ngay cả chính bản thân ta cũng thấy mình không có cốt khí, nhưng việc này không thể trách ta." Lão ta nhìn về phía pho tượng bị đập nát phía trên bệ thờ kia, "Đây là di huấn của đời đời tổ tiên truyền xuống, hậu nhân phải giữ nghiêm bí mật cây kích, nếu có một ngày có người vì cây kích mà xông tới đây thì con cháu đời sau biết tình hình không cần phải chôn cùng cây kích này, nếu chống lại không được thì đem cây kích này giao ra, để tránh khỏi rước họa vào người, sẽ không trách tội. Chỉ có ba người trang chủ chúng ta biết rõ sự tồn tại của cây kích này, nếu như là hai vị khác rơi vào trên tay các ngươi thì cũng sẽ làm giống như ta, sẽ nói cho các ngươi biết. Nếu như các ngươi không tin, không ngại lấy tính mạng của ta làm áp chế Đại trang chủ và Tam trang chủ, nhìn xem bọn hắn có phải cũng sẽ không chút do dự mà nói cho các ngươi biết hay không."

Mọi người quay mặt nhìn nhau, hiển nhiên có nghi vấn tương tự, thực sự là như vậy sao?

Dữu Khánh lại nói: "Lời vô dụng, nếu như cây kích này là giả, vậy thì hỏi hai người bọn hắn, bọn hắn đương nhiên cũng sẽ dễ dàng nói cho chúng ta biết rồi, mất đi cũng chẳng tổn thất cái gì."

Ninh Triêu Ất lại hỏi: "Nhị trang chủ, vậy ngươi hẳn phải biết rõ bí mật ẩn giấu trên cây kích này đi?"

Ngô Tạ Sơn: "Ngươi cảm thấy Liệt Cốc sơn trang chúng ta có khả năng biết hay không? Nếu như chúng ta biết chính xác, mà cây kích này nằm tại Liệt Cốc sơn trang đã nhiều năm như vậy, còn đến lượt ngoại nhân tìm đến đây kiếm tài bảo gì để phát tài hay sao? Chính chúng ta đã sớm ngồi mát ăn bát vàng rồi."

Mặc dù đám người Ninh Triêu Ất cảm thấy lời này trái lại xem như có lý, nhưng đều không hề dao động, bởi vì lời bọn họ nói ra chỉ là để đưa ra một câu trả lời mà thôi, lúc trước bọn họ nói với đám người Dữu Khánh tới đây tầm bảo phát tài gì đó là có mục đích gì, trong lòng bọn họ rất rõ ràng.

Dữu Khánh cũng không có phản ứng gì, dựa theo lời hắc y nhân nói, Liệt Cốc sơn trang tuy rằng nắm giữ chìa khóa, nhưng nếu như không có hắc y nhân trợ giúp, người của Liệt Cốc sơn trang không mở ra được Kim Khư.

Nói cách khác, Liệt Cốc sơn trang một mực giội nước bẩn lên người hắc y nhân, đã nói rõ không phải là không biết bí mật, mà là đang có ý định giấu giếm bí mật, cho nên lời vị Nhị trang chủ này nói ra chỉ là đang nói vớ vẫn.

Sau khi suy nghĩ đến đây, hắn lập tức cất lời lừa gạt: "Nhị trang chủ, chúng ta thật sự không muốn làm khó dễ ngươi, nói đi, chỉ cần nói ra cây kích thật ở đâu, chúng ta đảm bảo không tổn ngươi thương. Nếu không, chúng ta chỉ có thể là không khách khí rồi."

Ngô Tạ Sơn than thở: "Rõ ràng là thật, ngươi lại cứ muốn nói là giả. Nếu các ngươi cứ phải nghĩ như thế thì cho dù có giết chết ta cũng vô dụng."

Ở một bên, Lục Tinh Vân đột nhiên đi tới bên cạnh giá binh khí, rẹt một tiếng rút kiếm ra, sau đó đi về phía Ngô Tạ Sơn, kiếm chống vào trước ngực lão ta, "Nói hay là không?"

Ngô Tạ Sơn vẻ mặt bất đắc dĩ đáp: "Trên cổ ta đã gác một thanh kiếm, ngươi lại thêm vào một thanh, ta cũng không bịa chuyện ra được. A..." lão ta còn chưa dứt lời, liền nhịn không được phát ra một tiếng kêu rên, cúi đầu nhìn về phía ngực mình, trông thấy vết máu, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.

Lục Tinh Vân hoàn toàn không dây dưa dông dài với lão ta, gọn gàng dứt khoát một kiếm xỏ xuyên qua lồng ngực Ngô Tạ Sơn.

Lúc trước những nhân viên của Liệt Cốc sơn trang bị giết chết kia đều là lâu la, không có một nhân vật chủ yếu nào mà nàng ta thực sự oán hận, bây giờ thì hay rồi, nỗi lòng oán hận cuối cùng được phát ra ngoài.

Dữu Khánh sững sờ, mình chỉ là hù dọa thôi a, cùng lắm thì tiếp tục tra tấn bức cung, nữ nhân này điên rồi đi, vậy mà thật sự trực tiếp hạ sát thủ?

Không đến mức không có nguyên tắc như vậy đi, hắn có phần hoài nghi mình có phải đã nhìn lầm rồi hay không.

Đâu chỉ là hắn, mọi người đều nhìn sững sờ, ngay cả Trầm Khuynh Thành cũng sợ ngây người, mọi người đều biết rõ, lưu giữ lại Ngô Tạ Sơn sẽ còn chỗ hữu dụng, làm sao có thể cứ như vậy trực tiếp giết chết chứ?

Mọi người đều cho rằng Lục Tinh Vân rút kiếm đi tới chỉ là để đe dọa Ngô Tạ Sơn, vì vậy không người nào ngăn cản lại, không có ai nghĩ tới nàng ta sẽ đùa thật.

Giờ này khắc này, mọi người đều đang tự hỏi không biết có phải tinh thần nữ nhân này có điểm không bình thường rồi hay không.

Nhiếp Phẩm Lan cũng vô ý thức mà buông lỏng ra thanh kiếm gác tại trên cổ Ngô Tạ Sơn, nhanh chóng thối lui hai bước, nhịn không được mắng: "Lục Tinh Vân, ngươi điên rồi sao, có hắn trong tay, người bên ngoài liền sợ ném chuột vỡ đồ không dám xằng bậy, ngươi có biết ngươi đã giết chết con tin trên tay chúng ta rồi hay không?"

"Chỉ cần chúng ta không nói, bọn họ liền không biết hắn đã chết."

Lục Tinh Vân đáp lại một câu theo lý do của mình, rút kiếm rẹt một tiếng, lại một kiếm đâm vào, muốn dứt khoát đùa chết vị Nhị trang chủ trước mắt này.

Dáng vẻ lung lay sắp đổ, Ngô Tạ Sơn cuối cùng không còn kiên nhẫn nữa rồi, có thể nói là hai mắt hoảng loạn, phát hiện đối phương hoàn toàn không làm theo lẽ thường, quá dọa người.

Lão ta không thể tiếp nhận kiếm thứ hai nữa rồi, đột nhiên tay xuất ra như bóng ma, phất tay đẩy một cái, keng, một tiếng vang đánh bay ra một kiếm đâm tới kia, vết thương trên người cũng đột nhiên bùng phát ra làn khói to lớn.

Màu đò và đen đan xen nhau, rõ ràng là tà khí, tà khí này nồng đậm đến mức không cần mở pháp nhãn cũng có thể nhìn thấy, trong nháy mắt bùng nổ tràn đầy khắp cả đền miếu.

"Tích tích tích."

Ở trong mái tóc Dữu Khánh, Đầu To lại kêu vang lên.

Kỳ thực lần này không cần nó báo động trước, mọi người đã nhìn thấy được.

Lúc này, mọi người khiếp sợ khó thể hình dung, đa số đều là khẩn cấp thi pháp chống đỡ tà khí, cùng lúc, Nhiếp Phẩm Lan cũng nhanh chóng đâm một kiếm về phía Ngô Tạ Sơn, nhưng mà cuối cùng vẫn là chậm một bước.

Dù cho tà khí mịt mù, mọi người vẫn có thể nhận thấy được sự di chuyển biến hóa ở trước người, đã nhận thấy được thân hình Ngô Tạ Sơn lóe lên, thừa dịp thời điểm mọi người chấn động tinh thần, lão ta bay nhanh nhảy lên vọt ra đền miếu, đám người Ninh Triêu Ất lập tức dồn dập đuổi theo.

Trong lúc vận công thi pháp ngăn cách tà khí, Kiều Thư Nhi đang không biết có nên đuổi theo hay không, chợt nhận thấy được một loại dị thường khác, tà khí đang tràn ngập trước mắt đột nhiên tung bay, tiếp đó là tình cảnh thần kỳ xuất hiện, đột nhiên trời yên biển lặng.

Tà khí tràn ngập đột nhiên giống như bị rồng cuốn, cuốn ngược tụ về một chỗ giống như chảy vào trong phễu.

Sau khi trước mắt rõ ràng một chút, cũng đã thấy rõ vị trí tà khí cuốn ngược tụ vào, vậy mà lại là chui vào trên thân thể Dữu Khánh.

Tà khí vù vù giống như rồng cuốn gió, cuốn ngược về vị trí ngực Dữu Khánh.

Tại hiện trường còn có hai người, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, hai người cũng bị một màn này làm cho kinh hãi.

Không phải nói bọn họ, ngay cả bản thân Dữu Khánh cũng giật mình luống cuống chân tay, nhưng mà không có cách nào, tà khí tràn ngập kia cứ như vậy tụ về phía mình rồi.

Rất nhanh, giống như là mây khói tiêu tan, tà khí bên trong đền miếu đã bị quét dọn sạch sẽ.

"Lão Thập Ngũ, ngươi... Ngươi không sao chứ?" Nam Trúc thử hỏi một câu.

Một tay cầm Hoàng Kim kích, Dữu Khánh sững sờ lắc đầu, một tay kia sờ sờ lên lồng ngực của mình, sờ đến mặt dây chuyền vòng cổ mình đang thả trước ngực kia.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch