Cách qua lớp y phục nắm lấy mặt dây chuyền kia, hắn cũng không rõ là chuyện gì xảy ra.
Nói chung chính là vừa rồi khi tà khí bùng phát thì hắn không sợ tà khí, cũng không có vận công thi pháp chống đỡ gì, một tay cầm kích, một tay muốn rút kiếm, chuẩn bị ứng biến, nào ngờ khi tà khí xâm phạm đến mặt dây chuyền phía sau lớp y phục, thì mặt dây chuyền chợt có phản ứng, chính hắn cũng nói không rõ ràng ra được, dù sao chính là đột nhiên rung động một cái, sau đó liền giống như quấy nhiễu phong vân đem toàn bộ tà khí bùng phát ra bên trong đền miếu đều thu vào.
Lúc này, hắn nhìn nhìn xung quanh, ngọn đèn đã tắt hơn phân nửa, bên trong đền miếu trong sáng thanh minh, không sai, chính là đã thu hết tà khí rồi.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn thấy hắn nặn ra hình dáng mặt dây chuyền phía dưới lớp áo, lúc này cũng kịp phản ứng lại, sau khi Vân Hề chết thì từng bị bên này thu nhặt một viên hạt châu cổ quái, lão Thập Ngũ cảm thấy có thể là bảo bối gì đó nên đã cất vào bên trong mặt dây chuyền đeo cổ của mình, vẫn một mực tùy thân mang theo.
Dù sao không có người nào biết rõ hạt châu kia là cái trò gì, bọn họ cũng không tiện nói rõ cho người khác biết lai lịch của nó, cho nên đến giờ vẫn không tiện dò hỏi được đến tột cùng nó là thứ gì, cũng không biết nó có tác dụng gì, kết quả liền không giải quyết được gì, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, là tình huống gì?
Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được hỏi một câu, "Chính ngươi không có việc gì đi?"
Hạt châu hay không hạt châu chỉ là thứ yếu, đột nhiên hút vào nhiều tà khí như vậy, cũng không biết đối với thân thể có sinh ra ảnh hưởng gì hay không.
Dữu Khánh lắc đầu, "Ta cũng không có cảm giác được cái gì, ta không sao, tà khí đều đã tiến vào bên trong này." Ra hiệu là đã tiến hết vào trong mặt dây chuyền trong áo.
Kiều Thư Nhi cùng với hắn là thường xuyên trần truồng đối mặt, đương nhiên biết rõ mặt dây chuyền hắn đeo trên người ở phía sau lớp y phục kia, trước đây cũng không có đặt nặng, hiện tại thì thật khó có thể tin nổi, cũng nhịn không được hỏi một câu, "Nó rốt cuộc là thứ gì?"
Dữu Khánh cười khổ, "Ta cũng không rõ nó là cái gì, ta nói là thứ ta nhặt được, ngươi tin không?"
Nhặt được? Kiều Thư Nhi nửa tin nửa ngờ, loại đồ vật này có thể tùy tiện nhặt được sao?
Nam Trúc cảm thấy không cần phải tiếp tục loại đề tài không thuận tiện này, lập tức cất tiếng, nói: "Đừng ngây ra nữa, đã xảy ra chuyện rồi, còn sững sờ ở đây làm gì." Gã dẫn đầu chạy đi ra ngoài.
Vì vậy những người khác cũng cùng nhau chạy theo.
Nói thật ra, thái độ khẩn trương về mặt ý thức chiến đấu của mấy người thực sự kém hơn những người khác không chỉ là một chút, đám người Ninh Triêu Ất đã đi truy sát từ lâu rồi, bây giờ bọn họ mới dây dưa lề mề từ từ rời đi. Đương nhiên, cũng là bởi vì biết rõ đã có người đuổi theo, nhưng mà phản ứng ngay từ lúc đầu quả thực cũng có sự chênh lệch rất lớn.
Chờ đến khi bọn hắn tìm được người thì chỉ còn lại có Phu phụ Tặc uyên ương thủ tại cửa vào một chỗ hầm ngầm.
Phía trước cửa động có một đống vật xây đắp trang trí, bây giờ đã tan vỡ vương vãi khắp nơi, chỉ còn lại một cái cửa động tối như mực, có thể thấy Ngô Tạ Sơn trốn rất vội vàng, không quản nổi việc cẩn thận che giấu cửa động nữa rồi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Đuổi theo tới nơi, đám người Dữu Khánh tránh không được cất tiếng hỏi.
Nhiếp Phẩm Lan trầm giọng nói: "Còn cần phải nói sao, vị Nhị trang chủ kia đã trốn vào mật đạo, Ninh tiên sinh và mẹ con Lục Tinh Vân đuổi theo rồi."
Nơi đây vừa mới nói xong, từ trong hầm ngầm truyền ra động tĩnh, làm cho mấy người nhanh chóng cầm vũ khí vào tay, cảnh giác. Hoàng Kim kích ở trong tay Dữu Khánh đặc biệt dễ thấy.
Nhưng mà bay đi ra lại là mẹ con Lục Tinh Vân, sau đó Ninh Triêu Ất cũng theo đi ra.
Nhiếp Phẩm Lan thấy sắc mặt hai mẹ con rất không dễ nhìn, lập tức hỏi: "Thế nào rồi?"
Ninh Triêu Ất lắc đầu, "Những con đường trong sơn trang này chẳng khác gì đường hầm. Tiến vào đuổi theo đến trên đường chính, khắp nơi là lối rẽ và lối rẽ, chúng ta cũng không quen thuộc địa hình, gặp phải lối rẽ thì hơi chút do dự, sau đó cũng không biết đã bị lão ta chạy đi đâu, bị mất dấu rồi."
Truy đuổi bị mất dấu chỉ thứ yếu, lần này đến phiên Lục Tinh Vân nảy lên nghi vấn, "Nhiếp Phẩm Lan, không phải ngươi đã chế trụ lão ta rồi sao? Vì sao lão ta còn có thể vận công thi pháp giống như người không có việc gì?"
Nhắc tới chuyện này, mọi người lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chăm chú về phía Nhiếp Phẩm Lan, Lục Tinh Vân nói không sai, cũng đích thật là khả nghi.
"Ta..." Nhiếp Phẩm Lan nghẹn lời, rồi ngay lập tức kêu oan, "Ta quả thực đã hạ cấm chế lên khắp người hắn, hơn nữa còn là hạ mấy tầng cấm chế, còn đem cả huyết mạch của hắn cũng hạ cấm chế, nếu như là một Yêu tu thì cũng phải bị khống chế rồi, ai biết được hắn lại đột nhiên có thể chạy đi. Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Ngươi sẽ không phải là hoài nghi ta và hắn là cùng một tốp đi, sẽ không phải là hoài nghi ta cố ý thả hắn đi?"
Nghe bà ta giải thích như thế, mọi người hiện vẻ đăm chiêu.
Ninh Triêu Ất nhấc tay ra hiệu đình chỉ, không nên tiếp tục tranh cãi, "Việc này quả thực kỳ quặc, các ngươi cũng đã nhìn thấy, vị Nhị trang chủ này lộ ra tà tính, cả người toát ra tà khí, rõ ràng không giống với Người hay Yêu bình thường. Xem ra, lúc trước không phải là hắn không thể trốn, mà là không muốn trốn."
Nam Trúc cắn cắn răng, nói: "Ai da, Nhị trang chủ này là nhân cơ hội muốn đánh vào bên trong chúng ta, là định nhân cơ hội nhìn xem tình huống của chúng ta như thế nào, đây là đã tìm ra nền tảng của chúng ta rồi."
Nhiếp Phẩm Lan kinh nghi, "Ta tại sao cảm thấy có điểm không đúng, ta tận mắt nhìn thấy Lục Tinh Vân một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực hắn, bị tổn thương thành như vậy rồi mà còn có thể chạy thoát khỏi tay Ninh tiên sinh, việc này có phải là có điểm không bình thường hay không?"
Nam Trúc gật đầu, "Quả thực không phải người bình thường, quả thực lộ ra tà tính."
Lục Tinh Vân chợt toát ra một câu: "Lúc trước còn trách ta không nên xuất thủ, đã nhìn thấy rồi đi? Nếu không phải ta xuất thủ đâm lão ta một kiếm, nếu để cho lão ta tiếp tục ẩn núp trong chúng ta, một khi bị lão ta đột nhiên xuất thủ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."
Lời nói này làm cho mọi người không tiện nói gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, chuyện ngươi làm nào phải là chuyện đâm một kiếm gì chứ, nếu Ngô Tạ Sơn không trốn, ngươi có thể chỉ đâm một kiếm liền thôi sao? Sợ rằng có khả năng đâm một lần bảy tám mươi kiếm cũng có a, cho dù đã bị chết thì cũng có khả năng bị ngươi tiếp tục chặt ra.
Nhưng mà dù sao cũng là chuyện không có xảy ra, tất cả mọi người không tiện nói cái gì, dù sao, sau khi trải qua việc này, đều cảm thấy nữ nhân này hình như có điểm không bình thường nữa rồi.
Cũng không ai có thể nói ra được lời tán dương gì nàng ta.
Ninh Triêu Ất nhìn chằm chằm vào cây kích trên tay Dữu Khánh, "Nếu vị Nhị trang chủ này là đang lừa gạt, đã có năng lực thoát thân còn thành thật nói rõ ra bảo bối của sơn trang, vậy thì căn bản không thể nào nói nổi. Xem ra, Lâm huynh đệ phán đoán không sai, cây kích này quả thực là giả."
Nam Trúc thì thầm một câu, "Không biết cây kích này có thể bán được bao nhiêu tiền."
Ánh mắt mọi người cũng đều dừng tại trên cây Hoàng Kim kích...
Một thân ảnh từ trong miệng một hang động trên sơn thể phóng ra, rơi tại bên cạnh Tam trang chủ Ngô Hòa Vận, chính là Nhị trang chủ Ngô Tạ Sơn vừa thoát thân thoát đi ra.
Thấy lão ta trở về, Ngô Hòa Vận thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy vết thương trên thân thể lão ta thì lập tức quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Ngô Tạ Sơn xua tay: "Ta không sao, lão đại đâu? Ta có tình huống trọng yếu báo cho biết."
"Lão đại đã đi trong thôn, ngươi xem, đã trở về rồi."
Nhìn về phía thôn trang, Ngô Hòa Vận phất tay chỉ đến.
Ngô Tạ Sơn thuận thế nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy được Ngô Đao đang sải bước quay về.
Thôn trang rõ ràng xuất hiện dị động, thôn dân lựu lại trong thôn đang dắt ra một số con ngựa nuôi dưỡng trong chuồng ra ngoài làm chuẩn bị.
Là một thôn trang có điểm quái lạ, thậm chí đối với toàn bộ đại đa số người của Liệt Cốc sơn trang mà nói, trên cơ bản nơi đây chính là một nơi đoạn tuyệt với nhân thế.
Nhưng mà dù sao cũng vẫn phải có giao dịch cùng ngoại giới, nhằm duy trì sinh kế cho rất nhiều người như vậy, cho nên ngoại trừ Tam trang chủ thỉnh thoảng sẽ dẫn người đi ra tiếp xúc với người bên ngoài, những người khác, không quản là thôn dân hay là tu sĩ của sơn trang, cả đời đều khó có cơ hội giao tiếp với ngoại nhân, thỉnh thoảng có nàng dâu mới cưới vào nhà là số ít cơ hội mà thôn dân có thể tiếp xúc cùng người bên ngoài.
Đương nhiên, cũng không quá dễ dàng lấy ngoại nhân, thôn dân nơi đây còn là rất kiêu ngạo, chỉ bởi vì không cần phải lo cái ăn cái mặc, bên ngoài bình thường là ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Lúc nhàn hạ, khi các thôn dân tụ tập với nhau thì thường nói chuyện về việc nạn đói ở bên ngoài là như thế nào, vì để duy trì cuộc sống thì phải khó khăn bao nhiêu, nghe nàng dâu từ bên ngoài kể bên đường thường có thây khô chết đói.
Mà tu sĩ bên trong sơn trang thì đều là lựa chọn từ những tiểu hài tử có tư chất tốt tại bên trong trang ra để tu hành, sau khi thành niên thì trên cơ bản cũng là lấy nữ nhân trong trang, cho nên phụ mẫu người nhà đều tại nơi đây. Cách sống của mọi người trên cơ bản chính là tại nơi đây luân hồi, mặt trời mọc dậy đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, đi ngủ, một đời lại một đời cả cuộc đời đều tồn tại ở đây, cuộc sống xem như là bình tĩnh.
Nói chung, nếu không có sơn trang cho phép thì bất cứ kẻ nào cũng không được tự ý rời đi, người vi phạm cũng trốn không thoát, không quản chạy đi đâu, luôn có thể bị truy đuổi bắt về, sau đó sẽ bị xử phạt.
Không có tiếp xúc cùng ngoại giới, tự nhiên cũng sẽ không có ân oán gì.
Ngô Đao từ trong thôn đi tới, hiển nhiên cũng là nhìn thấy Ngô Tạ Sơn đã trở về, liền rất nhanh lướt đến, gặp mặt liền hỏi: "Không có việc gì đi?"
Ngô Tạ Sơn: "Không có việc gì, vốn đang định lưu lại bên đó để tìm hiểu thêm nhiều chút tình huống, hoặc là tùy thời hành động, nào ngờ đụng phải một tên nữ nhân điên, không nói hai lời liền cầm kiếm đâm ta, quả thực có bệnh, ta thực sự là chịu không nổi nữa, đành phải thoát thân trở về."
Ngô Hòa Vận không lý giải được, "Nữ nhân điên? Từ đâu tới nữ nhân điên?"
Ngô Tạ Sơn: "Là ả Lục Tinh Vân kia."
Ngô Hòa Vận hồi ức nói ra: "Tại sao ta có cảm giác tính tình nữ nhân kia rất dịu dàng a? Đang rất tốt, không nói hai lời liền cầm kiếm đâm ngươi để làm gì?"
Ngô Tạ Sơn xùy nói: "Đừng nói nữa, quả thật là xông tới vì cây kích, ta tuân theo tổ huấn, đem Hoàng Kim kích chỉ điểm cho đám bọn họ, đám gia hỏa này có bệnh, vậy mà lại hoài nghi Hoàng Kim kích là giả. Rõ ràng là thật, bọn họ lại hoài nghi là giả, bảo ta phải đi đâu nói lý chứ? Chỉ bởi vì ta nói ra quá thẳng thắn quá thành khẩn liền cho rằng là ta đang nói xạo, ả nữ nhân kia liền trực tiếp hạ sát thủ, ta không trốn còn chờ bọn họ đem ta ra chặt hay sao?"
Đại trang chủ và Tam trang chủ đều có phần ngây dại.
Sau một hồi sững sờ, Ngô Đao trầm giọng nói: "Được rồi, về sau chậm rãi nói, trước tiên không quản, trước hãy triệu tập toàn bộ nhân thủ còn lại, lập tức rời đi."
"Rời đi?" Ngô Hòa Vận không lý giải được, lúc trước vị này mới dồn dập đem nhân mã rải ra khắp bốn phía làm giám thị, bây giờ lại muốn rút về để rời đi là có ý gì, lập tức hỏi: "Đi đâu?"
Ngô Đao: "Chạy xa một chút, trốn đi, không thể trêu vào, trốn nhanh đi."
Ngô Tạ Sơn vội vàng ngăn cản, nói: "Lão đại, không cần chạy, ta có tin tức liên quan nói cho ngươi biết, đám gia hỏa kia tuy là xông tới đây vì cây kích, nhưng hoàn toàn không biết bí mật chân chính của nó, chỉ biết là trong cây kích cất giấu bí mật, chỉ biết là giải mã được bí mật liền có thể phát tài, không phải là có bối cảnh gì đó như chúng ta tưởng tượng. Còn có, bốn tên gia hỏa tới trước và sáu tên tới sau ban đầu không phải một tốp. Cho nên chúng ta không có gì phải sợ, có thể phản kích, đem những kẻ này giết hết liền không còn chuyện gì rồi."
"Không biết bí mật cây kích?" Ngô Đao trầm ngâm suy tư thì thầm, rồi quay đầu lại nhìn về phía phương hướng thôn trang, trong mắt tuy có do dự, nhưng cuối cùng vẫn là dứt khoát nói: "Không quản nữa rồi, lập tức triệu tập nhân thủ rời đi!"
Nhị trang chủ và Tam trang chủ vẻ mặt kinh ngạc, Ngô Hòa Vận: "Vì sao a?"
Ngô Đao hất hất cằm về phía thôn trang để ra hiệu, "Việc còn lại có người tự sẽ xử lý."
Nhị trang chủ và Tam trang chủ nhìn theo, ngay lập tức đã minh bạch chút gì, trong mắt biến sắc, lập tức không nhiều lời nữa.
"Ta đi triệu tập nhân thủ." Ngô Hòa Vận ném xuống lời nói liền rời đi.
Ngô Tạ Sơn thì nghi vấn hỏi: "Muốn bỏ chạy giữ người, mang theo nhiều thôn dân như vậy có thể chạy được không."
Ngô Đao: "Không quản thôn dân, lưu tại nơi này."
Ngô Tạ Sơn kinh hãi, "Người nhà của đa số người đều tại nơi đây, nếu để cho bọn họ biết rõ sợ là sẽ có ý kiến."
Ngô Đao: "Cho nên thẳng thắn đi, không cần phải nói nguyên nhân cho bọn họ biết."
Ngô Tạ Sơn nghẹn lời không nói gì, cuối cùng cũng chỉ có thể là yên lặng gật gật đầu.