Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bán Tiên

Chương 378: Đêm nay không trăng

Chương 378: Đêm nay không trăng

Khi Ngô Hòa Vận đã tập trung xong toàn bộ nhân viên cần di tản thì không có bất cứ lưu luyến nào, một đám người lập tức chạy đến thôn trang, leo lên tọa kỵ đã chuẩn bị sẵn sàng, rồi nhanh như chớp ào ào lao nhanh rời đi.

Hiếm thấy được cảnh tượng như vậy, những thôn dân làm việc trong ruộng vườn dồn dập đứng thẳng dậy nhìn xung quanh.

Bọn họ không biết những tu sĩ trong trang đang đi đâu, định làm gì, nói chung là sau khi nhìn theo thì lại tiếp tục vùi đầu làm công việc của mình.

Những tu sĩ khác cũng là như vậy, ngoại trừ ba vị trang chủ ra, những người khác đều không biết sẽ đi đâu, đi làm chuyện gì, không người nào nói cho bọn họ biết.

Những người trốn ở hang động trong sơn thể lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, tận mắt nhìn theo những người kia rời đi, đều bị hành vi của Liệt Cốc sơn trang làm cho ngơ ngác.

Rời đi rồi? Là đi thật hay là đi giả? Hay là muốn dụ bọn họ đi ra ngoài?

Hành vi của đối thủ càng quỷ dị, thì đám người Ninh Triêu Ất, gồm cả mấy người Dữu Khánh bây giờ đã trở thành một tốp, càng thêm cảnh giác.

Cao độ đề phòng, hoài nghi Liệt Cốc sơn trang đang đùa động tác giả gì gì đó, hoài nghi là định làm cho bọn họ mất cảnh giác, sau đó chơi đùa đánh lén.

Rất rõ ràng, nơi này là sào huyệt của Liệt Cốc sơn trang, chỉ bằng mấy người bọn họ thì làm sao có khả năng khiến cho một đám người Liệt Cốc sơn trang vứt bỏ sào huyệt rời đi, huống hồ còn có nhiều tộc nhân họ Ngô phổ phổ thông thông như vậy tại đây, thân là đồng tộc, cũng không thể vứt lại tính mạng tộc nhân mà không quản đi.

Một đám người từ ngoài đến lo lắng bên ngoài có mai phục, không dám dễ dàng đi ra ngoài.

Đồng thời cũng lo lắng người của Liệt Cốc sơn trang sẽ đi theo mật đạo tiến vào đây, đó là chuyện rất có khả năng xảy ra. Liệt Cốc sơn trang đặt chân tại đây nhiều năm, đã đào ra nhiều hang động như vậy, đào thêm một cái mật đạo chẳng tính là cái gì, là chuyện rất bình thường.

Vì đề phòng một điểm này, Dữu Khánh cố ý lựa chọn một vị trí rất tốt, cũng là một nơi cuối hướng gió, còn nói Mục Ngạo Thiết đi tới đền miếu vỡ nát kiếm mấy bó hương tới đây. Hắn thắp hương cắm ở phía cuối hướng gió, sau đó thủ tại đây để quan sát, một khi có người đi tới phía này thì hắn có thể đúng lúc phát hiện được.

Đám người Ninh Triêu Ất tự nhiên là chạy tới nhìn xem, nhìn thấy hắn khoanh chân đả tọa, phía trước còn cắm hương đang bốc khói, cũng không biết hắn đang làm trò quỷ gì, hỏi thăm rồi nhận được câu trả lời cũng không rõ ràng lắm, liền cũng không có hỏi nhiều nữa, giống như là rất yên tâm đối với đám người Dữu Khánh.

Một nhóm người thủ tại bên trong hang động lặng lẽ quan sát, lặng lẽ chờ đợi, chờ từ giờ Ngọ đến buổi chiều, lại từ cuối giờ Ngọ chờ đến chạng vạng tối, chờ đến khi thôn dân làm việc xong trở về nhà, chờ đến lúc khói bếp từng nhà bay lên, sau đó một mực chờ đến khi bầu trời tối đen.

Tối nay không trăng, chỉ có ánh sao lấp lánh khắp bầu trời, hang động bên trong sơn thể một màu đen thui, không thấy có bất cứ tia sáng nào, chín người liên hợp thành một nhóm lặng im chờ trong bóng tối.

Trái lại, phía bên thôn trang thì ánh đèn tỏa ra từ các căn nhà làm cho vùng đất hoang vắng này tỏa ra sức sống ấm áp.

Đêm tối trong vùng đất sa mạc, nhiệt độ kịch liệt giảm xuống, đang tựa ở một chỗ cửa động, Ninh Triêu Ất quay đầu lại, nhìn thấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã bỏ đi, đưa tay vào trong túi nhỏ tùy thân lấy ra một viên Huỳnh thạch, đặt ở trước người, sau đó cầm trong tay loay hoay thưởng thức.

Sau một lúc, tại trong đồng nho phía đối diện cũng xuất hiện một điểm sáng, sau một hồi lấp lóe liền biến mất...

Tại cổng thôn, lá cờ trên cột cờ phấp phới tung bay trong màn đêm, trên bậc thềm phía dưới, lão già bẩn hề hề ngồi ở đó, ngồi tại trong bóng tối xì xoạch rít thuốc lá.

Lão già bẩn thỉu hơi nghiêng đầu, nhìn thấy được tại một miệng hang động trên sơn thể xuất hiện ánh sáng, tiếp sau đó lại chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía ruộng nho, trong miệng tiếp tục rít thuốc xì xoạch, từng làn khói thuốc bốc lên, bay đi, tan rã dưới bầu trời đầy ánh sao, theo làn khói bốc lên, thỉnh thoảng lấp lóe lên ánh sáng đỏ rực, phản chiếu tại trong ánh mắt mờ đục của lão già...

Đi đến phía bên Dữu Khánh thì thầm nói chuyện một hồi, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết quay trở về lại, hai người cảm thấy cứ một mực chờ đợi tại đây không phải là biện pháp hay, đi tìm Dữu Khánh để thương lượng, ý của Dữu Khánh là dù cho muốn làm việc gì thì cũng phải đợi đến ban ngày, trong trời đêm tối đen này nếu bị người mai phục sẽ không biết.

Hai người suy nghĩ cũng phải, đành phải trở về chỗ. Hai người bọn họ cũng giống như đám người phía Ninh Triêu Ất, phụ trách canh gác, để tránh bị nghi ngờ là phía bọn họ lười biếng.

Thấy bọn họ đã quay trở về, Ninh Triêu Ất cũng xoay người quay đầu lại, đi tới trước mặt phu phụ Tặc uyên ương, "Hai phu thê các ngươi có dám cùng ta đi lén lút điều tra một chút hay không?"

Phu phụ hai người lục tục đứng lên, Nhiếp Phẩm Lan nói: "Đi thì đi, có gì mà không dám."

Ở cửa sổ sát vách, đang nhìn chằm chằm bên ngoài, hai mẹ con Lục Tinh Vân nhìn sang phía bên này một cái.

Nam Trúc lập tức lên tiếng nói: "Tại thời điểm này mà chạy đi ra dò xét, có phải là chút nguy hiểm hay không?"

Ninh Triêu Ất: "Cứ một mựa chờ đợi như thế này cũng không phải là biện pháp, nguy hiểm cũng là chúng ta gặp nguy hiểm, thăm dò được tình huống đối với các ngươi cũng có chỗ tốt, ngươi có gì phải sợ? Các ngươi tiếp tục canh gác, chúng ta đi một hồi." Rồi không để người khác quyết định, xoay người liền rời đi.

Lúc phu phụ Tặc uyên ương đuổi theo, khi Chu Khoan Trấn đi lướt qua bên cạnh Mục Ngạo Thiết thì hai người đồng thời quay đầu nhìn nhau một cái, ánh sáng không tốt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt đối phương.

Nam Trúc chú ý tới, cảm thấy có điểm buồn cười, gã phát hiện hai vị này đều là người không thích nói chuyện, nhất là Chu Khoan Trấn, cho đến tận bây giờ hình như chưa bao giờ nghe thấy ông ta nghiêm chỉnh nói qua một câu nói nào.

Ba người không có trực tiếp nhảy xuống từ cửa hang động, như vậy sẽ dễ dàng làm bộc lộ vị trí mọi người ẩn thân, đều theo đường đi bên trong để rời khỏi.

Đợi cho mấy người đã rời đi, Nam Trúc đưa khuỷu cánh tay huých Mục Ngạo Thiết một cái.

Không cần phải giải thích cái gì, hai người làm sư huynh đệ nhiều năm, một ánh mắt một động tác liền biết, Mục Ngạo Thiết lập tức xoay người bước đi.

Y đi thẳng đến bên kia tìm Dữu Khánh, nửa ngồi chồm hổm tại bên cạnh Dữu Khánh đang khoanh chân đả tọa, thoáng nhìn một chút Kiều Thư Nhi ngồi bồi bên cạnh, nhỏ giọng đem tình huống ba người Ninh Triêu Ất rời đi nói ra.

"Bầu trời tối đen như vậy lại chạy đi ra điều tra? Tài cao lớn mật sao..." Dữu Khánh thì thầm tự nói một hồi, sau khi hơi chút suy tư thì trả lời: "Bản thân các ngươi phải cẩn thận một chút, khi nào họ trở về thì lập tức nói cho ta biết."

Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, sau đó đứng dậy nhanh chóng rời đi...

Ba cái bóng người từ trong sơn thể nhảy ra, lại nhanh như chớp dán sát mặt đất chạy vào trong đồng nho phía đối diện, sau đó khom người tại trong vườn nho lặng lẽ đi tới trước.

Ba người chính là Ninh Triêu Ất và phu phụ Tặc uyên ương.

Sau một hồi luồn lách len lỏi, ba người tìm đến vị trí lúc trước lấp lánh ánh sáng, tìm cái lỗ động nhảy xuống.

Xuống tới địa đạo liền lục tục dừng lại, phía trên là bầu trời sao, trong bóng tối trước mắt đứng một cái bóng người mông lung, ngay cả hình dáng cũng không nhìn thấy được rõ ràng lắm, đương nhiên là cũng không thấy rõ khuôn mặt.

"Hang động bên trong núi không có một chút ánh sáng nào, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm ổn của một người nam nhân.

"Bắt đầu từ ngày hôm qua, Liệt Cốc sơn trang bỏ đi toàn bộ thủ vệ nhằm vào chúng ta..."

Thấy Ninh Triêu Ất khoanh cánh tay đứng tại đó không có hé răng, Nhiếp Phẩm Lan đành phải đem sự việc xảy kể lại một lần.

Sau khi kể lại xong, Ninh Triêu Ất mới lạnh nhạt nói: "Hiện tại chúng ta không biết rõ được Liệt Cốc sơn trang đang chơi đùa quỷ kế gì, lo lắng bọn họ đang âm thầm bố trí mai phục, tình thế phát triển đến nước này, chỉ dựa vào mấy người chúng ta là không được, ngay cả hư thực cũng không biết rõ ràng, ngươi hẳn cần phải nghĩ biện pháp hỗ trợ rồi."

Nam nhân trong bóng tối nói: "Nếu là như vậy, không cần lo lắng có bố trí mai phục gì, nhân mã của Liệt Cốc sơn trang hiện tại đã ở ngoài ba trăm dặm, đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhất cử nhất động đều tại trong sự giám thị của ta, trong khoảng thời gian ngắn là sẽ không trở về, nếu như có trở về thì ta sẽ sớm làm tín hiệu báo cho cho các ngươi. Xung quanh nơi này ta đã âm thầm bố trí nhân thủ nhìn chằm chằm, nhân thủ mai phục của Liệt Cốc sơn trang đều đã rút về rồi, cho đến hiện tại, xung quanh cũng không có mai phục gì, có ta giúp các ngươi nhìn chằm chằm, các ngươi cứ yên tâm đi."

Ninh Triêu Ất và Nhiếp Phẩm Lan vô ý thức nhìn nhau một cái, trong lòng đều đang thầm nghĩ giống như nhau, đối phương có thể tùy thời nắm giữ tình hình ngoài mấy trăm dặm!

Sau khi bình tĩnh lại, Ninh Triêu Ất lại nói: "Chuyện này rất không bình thường, chỉ với mấy người chúng ta, Liệt Cốc sơn trang nhiều người như vậy làm sao sẽ bị hù dọa bỏ chạy chứ?"

Nam nhân trong bóng tối nói: "Đây hẳn phải là vấn đề mà ta nên hỏi các ngươi, cần các ngươi đi tìm được đáp án cho ta biết!"

Ninh Triêu Ất: "Cây kích kia đến tột cùng cất giấu bí mật gì? Nếu như quả thật là chỉ có thể để phát tài, Liệt Cốc sơn trang vì sao không ngồi mát ăn bát vàng? Nếu như ngay cả Liệt Cốc sơn trang là kẻ có được bí mật này cũng không thể giải được bí mật, chúng ta tìm đến lại có tác dụng gì?"

Nói với Dữu Khánh là vì phát tài gì gì đó, thuần túy là một ít lí do thoái thác mà bên này chỉ cho y để ứng đối, tình huống chân chính thì y hoàn toàn không biết.

Nhìn từ một số các lại dấu hiệu cho đến bây giờ, sự việc căn bản không có đơn giản như vậy, từ lời nói và việc làm của mấy người Lâm Nhị Khánh và phản ứng của Liệt Cốc sơn trang, lại thêm những gì vị trước mắt này đã làm, tựa hồ toàn bộ người biết rõ bí mật đều đang cực lực ẩn giấu sự thật của bí mật đó, tựa hồ đều là chưa thấy thỏ không thả ưng.

Đến tột cùng là bí mật dạng gì lại có thể làm cho những người xoay quanh đều giữ kín như bưng, lại còn có hành vi quỷ dị như vậy?

Nam nhân trong bóng tối nói: "Đây cũng là điều ta muốn biết, tìm được bí mật, giải mã bí mật, nói cho ta biết đáp án!"

Ninh Triêu Ất cười lạnh một tiếng, quả nhiên, lại hỏi không rồi...

Trời đã sắp sáng lên rồi, người già luôn luôn tỉnh dậy tương đối sớm, sáng sớm, lão già bẩn thỉu lại đi tới bậc thềm dưới cột cờ ngồi xuống xoành xoạch hút thuốc lá, đồng thời chỉ huy mấy thôn dân làm việc.

Một đống củi lửa được chất đống, đốt cháy tại cổng thôn, bên trên gác một cái nồi sắt lớn, mấy thôn dân liên thủ với nhau nấu đồ ăn...

Ba người đi ra ngoài dò xét thật lâu, thẳng đến trời sắp sáng lên mới lặng yên trở về.

Biết được tin tức, Dữu Khánh lập tức lộ diện, trông thấy ba người liền hỏi: "Tại sao đi lâu như vậy?"

Ninh Triêu Ất: "Có thể không lâu sao? Chúng ta đem một phạm vi rộng lớn xung quanh đều tìm tòi, không phát hiện thấy bất cứ mai phục gì cả. Đám người Liệt Cốc sơn trang kia cũng không biết đã chạy đi đâu."

Dữu Khánh: "Phạm vi lớn như vậy, nếu như bọn họ thật sự muốn ẩn núp, chỉ dùng mấy người các ngươi để lục soát thì chỉ sợ chưa chắc có thể tìm ra."

Ninh Triêu Ất cười nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, bọn họ nếu như còn ở tại phụ cận, ẩn núp như vậy để làm gì, là sợ chúng ta, hay là sợ chúng ta tìm được bọn họ?"

Lời này đã hỏi tới điểm then chốt, khiến cho Dữu Khánh cau mày thật chặt.

Song phương đều còn chưa có nghiêm chỉnh giao thủ, ngay cả thử một lần cũng không thử, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết được, huống hồ đối phương người đông thế mạnh, mà nơi này lại là địa bàn của người ta, người ta không có lí do đi ẩn núp bọn họ, lẽ nào... Thật sự bỏ chạy rồi?

Nếu như quả thật là đã bỏ chạy, chỉ cần là người biết rõ bí mật thì đều không khó lý giải, bởi vì chỉ cần bí mật đó bị tiết lộ ra ngoài, Liệt Cốc sơn trang cơ bản không có khả năng thắng, chạy trốn, sau đó tận lực tới nơi người ta không tìm được để ẩn núp, xem như là phản ứng hợp tình hợp lý của Liệt Cốc sơn trang.

Điều này cũng có thể giải thích được vì sao Liệt Cốc sơn trang bỏ lại nhiều thôn dân như vậy để chạy đi, bởi vì dẫn theo quá nhiều người để chạy đi là thực tế, người càng nhiều càng khó chạy thoát, huống hồ còn là một đám phàm phu tục tử, mang theo gánh nặng lớn như vậy sẽ không có cách nào chạy thoát.

Đạo lý rất đơn giản, cũng giống như khi hắn tìm đến hắc y nhân kia thì lúc ban đầu hắc y nhân không có phối hợp, trao đổi cũng chẳng muốn trao đổi, chờ đến khi hắn giũ ra bí mật đó rồi, lại nói cho đối phương biết bí mật đó đã tiết lộ ra ngoài, thái độ của hắc y nhân lập tức liền mềm yếu đi, không thể không đối diện với hiện thực.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch