Sự tình vừa được nói ra như thế, Dữu Khánh phát hiện người của Liệt Cốc sơn trang thật sự có thể đã bỏ chạy.
Cũng chỉ có chạy đi rồi thì mới có thể giải thích được hành vi bất thường khi nhân viên Liệt Cốc sơn trang vội vã rời đi lúc trước.
Nói cách khác, thật sự bỏ chạy rồi?
Nhiếp Phẩm Lan chợt lên tiếng nói: "Nếu như quả thật đã bỏ chạy, nếu như quả thật giống như Lâm huynh đệ nói, cây kích lúc trước là giả, vậy thì cây kích thật có phải đã bị bọn họ đem đi rồi hay không?"
Mọi người tức thì trầm mặc không nói, theo lý thuyết quả thực là như thế.
Nhưng mà trong lòng sư huynh đệ ba người Dữu Khánh thì lại có ý nghĩ khác, nếu như Hoàng Kim kích lúc trước là giả, vậy thì nói rõ lời hắc y nhân nói có thể là thật, Hoàng Kim kích thực sự nằm tại trong tay Người ngủ say, mà Người ngủ say sẽ giao ra cây kích cầm trong tay để cho người của Liệt Cốc sơn trang mang đi sao? Hay là Người ngủ say sẽ cùng những người đó, cùng nhau bỏ chạy?
Hoàn toàn có những khả năng này.
Nhưng mà trong tình huống rõ ràng là hợp tình hợp lý đó, sư huynh đệ ba người trái lại cảm giác cây kích chân chính có khả năng cũng không có bị đem đi, đồng thời loại cảm giác này rất mãnh liệt, cảm giác người của Liệt Cốc sơn trang chạy đi quá dễ dàng, loại nhân vật có cấp bậc như Người ngủ say dù cho muốn chạy trốn thì sẽ xen lẫn trong mục tiêu lớn như vậy để cùng nhau rời đi sao?
Sư huynh đệ ba người nhịn không được lẫn nhau nhìn thoáng qua, cảm giác cây kích thực sự hoặc là vẫn chưa có bị đem đi, hoặc chính là được đơn độc đem đi rồi.
Nam Trúc tiếp lời nói: "Thật sự đã bị đem đi rồi sao? Lúc đó bọn họ vội vội vàng vàng rút khỏi hang động này, tựa hồ chưa kịp mang đi theo thứ gì, có thể nào, cây kích thật sự còn được giấu tại trong những hang động này hay không chứ?"
Ninh Triêu Ất: "Nếu như bọn họ thật sự rời khỏi rồi, vậy thì đồ vật hẳn sẽ không giấu tại nơi này. Ngô Tạ Sơn biết rõ chúng ta là xông vì việc gì, thứ đó trọng yếu như thế, biết rõ chúng ta tất sẽ lục soát khắp nơi trong này để tìm kiếm, khả năng tiếp tục giấu đồ vật lại nơi này là không lớn. Sự thực cũng là như thế, sau này chúng ta khẳng định sẽ lục soát khắp mỗi một ngóc ngách nơi đây."
Nghe bọn họ trao đổi, thảo luận, Dữu Khánh luôn cảm giác thấy như mình đã bỏ sót manh mối trọng yếu gì đó, hắn thả bước đi lui đi tới, đau khổ suy tư, chợt trong lúc vô ý quay đầu lại nhìn thấy ánh lửa ở cổng thôn, hắn ngẩn ra, đi tới cửa động, nhìn chằm chằm ánh lửa phía cổng thôn, ngưng mắt nhìn tỉ mỉ.
Mơ hồ trông thấy mấy người đang vây quanh ánh lửa làm gì đó, mơ hồ trông thấy dưới cột cờ có một người đang ngồi xổm, khoảng cách quá xa, căn bản nhìn không rõ là người nào, nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh một người ngồi chồm hổm tại đó, một lão già bẩn thỉu ngồi trên bậc thềm xì xoạch hút thuốc lá.
Cuối cùng hắn đã nhớ ra mình bỏ sót một tình huống gì, chính là mấy ngày hôm trước khi mình vừa tới, khi đang nói chuyện cùng thiếu niên tô tường kia thì lão già bẩn thỉu đó đột nhiên xuất hiện tại bên cạnh. Việc này vốn không có gì, then chốt là, dựa vào tu vi của hắn vậy mà không phát hiện được lão nhân kia xuất hiện vào lúc nào, lúc đó hắn từng có cảm giác kỳ quái, là bởi vì mình sơ sẩy mà không phát hiện sao? Lúc đó bởi vì mới đến, không biết tình huống nên cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng mà sự nghi hoặc kia kỳ thực vẫn luôn luôn còn tại trong đầu hắn.
Về sau bị các loại sự việc liên tiếp xảy ra làm ảnh hưởng, cũng không có nghĩ đến việc trong thôn, thẳng đến lúc này bị ánh lửa nơi cổng thôn nhắc nhở lại.
Nghe trao đổi một hồi lâu, cuối cùng hắn chậm rãi mở miệng nói, "Nếu như đồ vật còn lưu lại nơi này, thì có lẽ giấu tại một nơi mà không ai trong chúng ta sẽ nghĩ tới."
Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía hắn, Ninh Triêu Ất hỏi: "Giấu ở đâu?"
Dữu Khánh nhấc tay chỉ về phía thôn trang dần dần thức tỉnh trong ánh sáng mông lung của sáng sớm, "Các ngươi nói xem, đồ vật có được giấu tại trong thôn trang kia hay không?"
Mọi người lập tức bước nhanh đến trước cửa hang động nhìn xung quanh, cho dù là đang ở tại cửa sổ sát vách, hai mẹ con Lục Tinh Vân cũng cùng nhau đồng loạt nhìn chăm chú về phía thôn trang kia.
Sau một lúc ngóng nhìn, Ninh Triêu Ất cau mày thì thầm: "Không đặt tại bên trong sơn trang được phòng thủ nghiêm ngặt, lại đặt trong thông trang không có lực lượng phòng thủ sao?"
Nhiếp Phẩm Lan cũng suy tư, nói ra: "Lâm huynh đệ, ta lý giải ý nghĩ của ngươi, địa phương nguy hiểm nhất chính là địa phương an toàn nhất đi, nhưng mà đối với Liệt Cốc sơn trang mà nói, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy, nếu như muốn đem đồ vật giấu tại một nơi không có năng lực bảo vệ gì, vậy thì còn không bằng tùy tiện tìm một chỗ tại trong sa mạc mịt mờ đem đồ vật chôn xuống, như vậy trái lại càng an toàn hơn."
Thật sự không có năng lực bảo vệ sao? Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, sợ rằng lực lượng bảo vệ kinh khủng nhất ở tại trong thôn trang đó đi.
Vừa nghĩ như vậy, tiếng lòng sư huynh đệ ba người đều nhịn không được run rẩy, vô ý thức lại nghĩ đến cùng một vấn đề, đó chính là chuyện được gọi là yêu quái móc tim lúc trước đa số thời gian đều là xảy ra tại trong thôn trang, đa số thời điểm, yêu quái đều là nhằm vào thôn dân phổ thông để hạ thủ, cho dù có thể nói là thôn dân không có năng lực phản kháng gì.
Ninh Triêu Ất nhấc tay ra hiệu cho Nhiếp Phẩm Lan không nên vội phủ nhận, hỏi Dữu Khánh, "Lão đệ có suy đoán như vậy, có căn cứ gì không?"
Dữu Khánh hít một hơi thật sâu, không tiện nói ra sự thật, hơi lắc đầu: "Ta cũng không nói được rõ ràng lắm, chỉ là một loại cảm giác."
"Cảm giác?" Nhiếp Phẩm Lan nhịn không được nhíu mi.
Ninh Triêu Ất lại nhìn chằm chằm phản ứng của Dữu Khánh, hỏi: "Đó thế nhưng là thôn trang hơn vạn người, tìm kiếm sẽ không dễ dàng, nếu như đồ vật thật sự giấu tại trong thôn trang, ngươi cảm thấy sẽ giấu tại nơi nào?"
Dữu Khánh: "Khi các ngươi tới, còn có những lúc đi dạo trong thôn trang, có trông thấy tại cổng thôn có một lão già bẫn thỉu hút thuốc lá hay không?"
Tuy là một người thường, nhưng đúng là khi được nhắc tới, mọi người đều cảm thấy có ấn tượng, dù sao là có phong cách hoàn toàn khác biệt với những thôn dân khác.
Ninh Triêu Ất: "Có trông thấy, ý của ngươi là gì?"
Dữu Khánh: "Nói thật đi, không biết có phải là ta bị ảo giác hay không, khi ta vừa tới đây thì liền cảm thấy lão già kia có điểm khác lạ, vì thế ta có cố ý hỏi qua vị Tam trang chủ kia, hắn nói cho ta biết, lão nhân kia là một vị có bối phận cao nhất trong tộc."
Ninh Triêu Ất: "Ý của ngươi là, đồ vật có khả năng giấu ở trên tay lão?"
Dữu Khánh: "Ta chỉ là hoài nghi, không ngại tìm kiếm thử xem."
Nhiếp Phẩm Lan: "Là thật sự dựa vào cảm giác, hay là biết rõ việc gì còn cố ý gạt chúng ta?"
Dữu Khánh: "Ta thật sự không thể xác định."
Nhiếp Phẩm Lan: "Ngươi cũng không thể dựa vào cảm giác mà để chúng ta đi làm việc đi?"
Ninh Triêu Ất lại hướng về phía vị nữ cường nhân bên cạnh nhấc tay ngăn lại, "Phạm vi quá lớn, có hoài nghi cũng tốt hơn là không có mục tiêu nào. Nếu lão già kia đã có khả nghi, vậy thì trước hết bắt đầu tra tìm từ lão là được rồi, cũng không lỡ lầm việc gì."
Y đã quyết định đưa ra ý kiến sau cùng, vì vậy mọi người đều không còn có ý kiến, bắt đầu thương nghị làm thế nào đi thăm dò.
Cuối cùng một đám người đều được phân chia chức trách công việc của mình.
Ninh Triêu Ất tiếp tục cùng phu phụ Tặc uyên ương cùng nhau vào thôn tìm kiếm.
Dữu Khánh hoài nghi lão già bẩn thỉu kia là tu sĩ, chủ động xung phong dẫn người đi cổng thôn nhìn chằm chằm, cũng chuẩn bị sẵn sàng phối hợp tác chiến, một khi có biến thì kịp đúng lúc đi chi viện cho ba người Ninh Triêu Ất. Đối với việc này, đám người Ninh Triêu Ất coi như dễ nói chuyện, không có phản đối.
Về phần hai mẹ con Lục Tinh Vân thì lưu lại nguyên chỗ, phụ trách tiếp tục quan sát, một khi có biến thì tiện đúng lúc thông tri.
Trên thực tế là vì mọi người cảm thấy tình trạng tâm thần Lục Tinh Vân tựa hồ có chút không bình thường, sợ nàng ta lần nữa làm xằng làm bậy, Ninh Triêu Ất đã ám chỉ Trầm Khuynh Thành xem kỹ mẫu thân của mình.
Trước lúc sắp chia tay, Dữu Khánh không thể không nhắc nhở ba người Ninh Triêu Ất, "Nhớ kỹ, một khi tra ra manh mối, nghìn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu như cây kích quả thật giấu tại trong thôn trang, thì rất khả năng có cao thủ trông coi, sau khi thương nghị thỏa đáng rồi động thủ cũng không muộn."
"Ừ." Ninh Triêu Ất gật đầu mỉm cười, dáng vẻ hào hiệp hiền hòa nhất quán, sau đó cùng phu phụ Tặc uyên ương cùng nhau nhảy ra cửa động.
Bốn người Dữu Khánh cũng không có vòng vo, cũng trực tiếp nhảy ra khỏi cửa động.
Dưới bầu trời sao, tại lúc bọn họ hành động, trên đỉnh núi có đứng một hắc y nhân thân thể to lớn, tóc dài phủ vai lay động theo gió, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt giống như dã thú, thâm trầm nhìn kĩ tất cả dưới màn đêm.
Không phải ai khác, chính là hắc y nhân mà trước kia Dữu Khánh đã gặp mặt.
Sau khi chuông lớn của Liệt Cốc sơn trang được đập vang, tiếng chuông chấn động quả thực có thể truyền rất xa, đã kinh động đến y, thừa dịp bầu trời tối đen liền đi tới đây, phát hiện sơn trang bên trong hang động lòng núi không có một ánh đèn đuốc, quá mức dị thường, liền bò lên trên kiểm tra...
Mấy cái bóng người lẻn tiến vào trong ruộng nho, một đường lặng lẽ ẩn núp đi đến gần cổng thôn, nhìn chăm chú vào ngọn lửa trước cổng thôn, và cả lão già bẩn thỉu đang ngồi trên bậc thềm cột cờ.
Lúc này, Dữu Khánh mới hạ thấp giọng nói với ba người bên cạnh: "Một khi tình huống có biến, nếu thật sự xuất hiện lực lượng mà chúng ta không thể chống cự thì lập tức lẻn xuống mương nước ngầm, trốn về phía hạ du, đi tìm hắc y nhân kia, nếu hắn đã có thể tồn tại, hẳn là có năng lực chống lại vị Người ngủ say kia."
Hắn đem người dẫn đến nơi đây, kỳ thực là vì đề phòng vạn nhất, như vậy sẽ thuận lợi chạy trốn, quỷ mới biết rõ mấy người Ninh Triêu Ất kia là người hay là quỷ, có thể mượn lực thì tốt nhất, nếu không thể mượn lực mà gặp phải nguy hiểm thì đẩy ra làm tấm mộc.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều rõ ràng lời này của hắn là có ý gì, nói trắng ra là, bên này chính là đang lợi dụng mấy người Ninh Triêu Ất đi đánh trận đầu, giúp bọn hắn gợi ra nguy hiểm mà bọn họ không dám đụng vào, nhằm giúp cho bọn họ có thể thuận lợi thoát thân.
Cục diện này quả thực là giang hồ nhân tâm hiểm ác!
Kiều Thư Nhi kinh nghi bất định, thấp giọng hỏi: "Cái gì mà Người ngủ say?"
Việc đã đến nước này, thấy Dữu Khánh do dự, Nam Trúc dứt khoát chủ động hỗ trợ nói, "Chúng ta sở dĩ hoài nghi cây kích kia là giả, là bởi vì chúng ta tìm đến một ít tình huống mới, trong Liệt Cốc sơn trang có khả năng tồn tại một lão yêu quái tu vi cao thâm, cây kích thực sự hình như do hắn trông coi. Vạn nhất thật sự giấu tại trong thôn trang này mà một khi trêu chọc hắn đi ra, chúng ta không trốn chẳng lẽ còn lưu lại chờ chết sao?"
Kiều Thư Nhi kinh nghi: "Lão yêu quái dạng gì? Liệt Cốc sơn trang có cao thủ như vậy vì sao còn phải trốn?"
Dữu Khánh: "Tình huống cụ thể thì chúng ta cũng không rõ ràng, trước tiên cẩn thận chuẩn bị đi, việc khác về sau nói tiếp."
Mục Ngạo Thiết ngay sau đó lên tiếng, "Nhìn kìa!"
Mấy người thuận thế nhìn qua, chỉ thấy lão già bẩn thỉu ngồi ở trên bậc thềm xì xoạch hút thuốc lá đã rít hết khói thuốc rồi, bỗng nhiên đứng dậy rời đi.
Lão già nhấc tay nhấc nhấc chiếc mũ da của mình, sau đó hai tay cầm ống thuốc gác ở sau lưng, dáng vẻ như một cụ già cất bước đi về trong thôn, đi về nhà.
Nhà của lão ta cách nơi này cũng không xa, tiện đường đi thẳng một mạch về phía trước, chính là một tòa nhà cũ kỹ ở giữa một dải tường bao quanh.
Đẩy cổng tường ra đi về đến nhà, lão già đóng cửa lại, sau đó đi thẳng đến chuồng ngựa, bây giờ đã trở thành trúp lều chồng chất củi.
Tiến vào trong túp lều, ống thuốc từ sau lưng đưa ra, xốc một đống củi lên, lộ ra ba người, ba tu sĩ Liệt Cốc sơn trang nằm yên tĩnh.
Con mắt ba người còn có thể động đậy, thân thể nhưng không cách nào nhúc nhích, cũng không thể lên tiếng, dùng ánh mắt không hiểu nhìn lão già kia.
Lão già xốc lên một cái nắp đất ở bên cạnh, lộ ra một miệng hầm tối như mực ở phía dưới, thuận tay kéo tới một tu sĩ sơn trang, năm ngón tay như dao cắt đậu hủ, phốc một tiếng liền cắm vào trong tim gã, trực tiếp móc ra một quả tim vẫn còn đang đập nhảy.
Người bị thương thì thuận tay ném vào trong hầm, tay cầm trái tim duỗi vào bên trong hầm bóp nặn một cái, bùng nổ thành một chùm mưa máu.