Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bán Tiên

Chương 380: Mật địa

Chương 380: Mật địa

Lão già đôi mắt mờ đục, trên sắc mặt không có bất kỳ phản ứng gì, giống như là đang làm việc đốn củi chẻ củi vậy, sau đó lại kéo một tu sĩ khác tới, lại móc tim gã ra ném vào trong hầm.

Một gã tu sĩ cuối cùng trên mặt lộ vẻ kinh sợ nhưng cũng không thể tránh được kiếp nạn này, bước lên con đường y chang hai người trước.

Giết chết xong ba gã tu sĩ, lão già vung tay lên, vết máu trên tay lập tức được rung rũ đi triệt để sạch sẽ, tiếp đó lão già lật đậy lại nắp hầm, chuyển đống củi tới che chắn tại trên nắp hầm, sau đó ôm một bó củi rời đi, trực tiếp tiến vào trong phòng bếp.

Ném đống củi xuống, đi đến bên cạnh bếp lò, mở nắp nồi ra, múc nước đổ vào nồi, lại lấy ra một cái vỉ hấp gác ở trên nồi, mở vỉ hấp ra nhìn nhìn, bên trong là một cái bánh lớn vừa lạnh vừa cứng, đậy vỉ hấp lại rồi đi tới trước bếp lò, ngồi xuống, sau đó đưa vào trong lò một đống củi, châm lửa đốt cháy tại miệng lò, dùng một thanh cời lửa đẩy vào trong lòng bếp.

Rất nhanh, trong lòng bếp liền hừng hực ánh lửa.

Lão già bẩn thỉu ngùng lại công việc trong tay, lại từ sau eo lấy ra ống thuốc, móc cặn bã thuốc ra, nhét vào một mớ thuốc mới, đốt cháy lên, tay tại phía trước, đối diện với bếp lò bắt đầu xì xoạch hút, ánh lửa rọi sáng mặt lão, hai mắt lập lòe phản chiếu ánh lửa...

Phía chân trời đã xuất hiện màu trắng bạc, Ninh Triêu Ất và Phu phụ Tặc uyên ương lẻn đến gần căn nhà của nhân vật mục tiêu, nhìn thấy khói bếp bay lên từ phòng bếp, không khỏi quay mặt nhìn nhau.

Lúc trước bọn họ trước tiên tìm đến một thôn dân, hỏi thăm thông tin có liên quan đến nhân vật mục tiêu.

Về lão già bẩn thỉu hút thuốc lá kia, toàn bộ thôn trên dưới không có người nào không biết, về bối phận đích thật là cao nhất trong toàn bộ thôn, ngay cả ba vị trang chủ của sơn trang trông thấy thì đều phải khách khí, người ta xưng là Ngô lão thái gia, sống một thân một mình.

Việc này cũng không phải là bí mật gì, tùy tiện hỏi một chút liền biết rất nhiều thông tin, đang ở nơi đâu, vân vân đều được biết rõ.

Nghe nói Ngô lão thái gia này là ở nơi nào kiếm được chén cơm liền đến nơi đó, được bữa nào hay bữa nấy, rất ít tự mình đốt lửa nấu cơm, hôm nay lại vừa đúng lúc thấy được khói bếp, nói cách khác, trong nhà có người, người đã từ cổng thôn trở về nhà.

Việc này khiến cho ba người đang trốn ở bên cạnh một góc tường liền không dễ làm việc rồi, bởi vì từng được Dữu Khánh nhắc nhở, nói Ngô lão thái gia kia đáng giá cảnh giác, hơn nữa có khả năng còn là cao thủ gì đó, lời nhắc tương tự vậy, vậy Ngô lão thái gia này có phải là cao thủ hay không chứ?

Do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không có cách nào, kỳ thực cũng không phải do bọn hắn lựa chọn, nếu không thì bọn hắn cũng sẽ không tới Liệt Cốc sơn trang này làm việc.

Ninh Triêu Ất nói: "Để ta đi."

Nhiếp Phẩm Lan nói: "Cùng đi đi, vạn nhất có việc gì thì cũng có thể dễ dàng phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau."

Ninh Triêu Ất không có chối từ, cất lời nhắc nhở: "Sau khi xông vào, trước tiên khống chế người. Nếu như có cao thủ gì đó tồn tại, hoặc Ngô lão thái gia kia là cao thủ, khi chúng ta đi vào khẳng định sẽ bị phát hiện, trước sau gì cũng như thế, còn không bằng gọn gàng dứt khoát tránh khỏi phiền phức. Nếu như không tồn tại cao thủ nào, trước tiên khống chế được người thì cũng có thể tránh xảy ra chuyện gì kinh động xung quanh."

"Được." Nhiếp Phẩm Lan gật đầu đồng ý.

Ninh Triêu Ất quan sát xung quanh, thừa dịp không có thôn dân nào chú ý tới liền nhanh chóng lẻn đến dưới tường nhà của mục tiêu, thân hình dán sát tường lộn người vào trong nhanh như chớp.

Phu phụ Tặc uyên ương cũng theo sát, đi vào...

Nước đun sôi một hồi, trên bếp lượn lờ hơi nước, Ngô lão thái gia xì xoạch hút thuốc trước bếp bắt đầu cầm cái kẹp gắp than gắp những phần củi còn chưa có cháy hết trong lòng bếp đem ra ngoài, để cho lửa tự tắt, có thể tiết kiệm chút củi.

Nào ngờ vừa mới gắp rỗng lòng bếp, vừa mới bỏ kẹp gắp than xuống, một cây kiếm đã gác ở trên cổ lão già, người xuất thủ là Chu Khoan Trấn.

Ngô lão thái gia nhìn lại, trông thấy ba người vào nhà mình thì dáng vẻ rất tức giận, "Ba vị khách nhân là đang hù dọa bộ xương già này của ta hay sao? Lão hủ là không có thứ gì đáng giá để cho các ngươi đánh cướp a."

Chu Khoan Trấn một tay túm lấy lão ta, nhanh chóng xuất thủ điểm khắp trên người lão, hạ cấm chế lên người lão, kiếm cũng không chút nào rời khỏi cổ, một mực đề phòng.

Cho dù là như thế, Ninh Triêu Ất vẫn là không yên tâm, nhắc nhở: "Cẩn thận lại xảy ra chuyện giống Ngô Tạ Sơn."

Ám chỉ chuyện Ngô Tạ Sơn chạy thoát, rõ ràng đã hạ tầng tầng cấm chế trên người Ngô Tạ Sơn, kết quả hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì.

Nhiếp Phẩm Lan đã tự mình ra tay, sau khi kiểm tra, trả lời: "Hẳn là không có việc gì, Ngô Tạ Sơn có một thân tu vi, vị Ngô lão thái gia này không có tu vi, là một người thường."

Người thường? Ninh Triêu Ất nhớ tới lời Dữu Khánh nhắc nhở, nhịn không được cũng tự mình ra tay thi pháp dò xét một lần, kết quả phát hiện quả thực là một người thường không có tu vi, lúc này mới yên lòng lại, y đi tới trước bếp lò vạch mở nắp đậy vỉ hấp, nhìn nhìn chiếc bánh bốc hơi nóng cuồn cuộn bên trong, đập nắp trở lại.

Sau đó, Ngô lão thái gia được giao cho Chu Khoan Trấn trông chừng, Ninh Triêu Ất và Nhiếp Phẩm Lan bắt đầu lục soát khắp nơi.

Hai người tỉ mỉ lục soát khắp một lần trong phòng cũng không phát hiện thấy có gì khác thường, khi lục soát bên ngoài chuồng ngựa thì mũi Nhiếp Phẩm Lan hơi mấp máy, ngửi được mùi máu tươi, mở ra đống củi chất chồng, nhìn thấy được tấm đậy, đưa tay chậm rãi xốc lên.

Động tĩnh phía chỗ bà ta dẫn Ninh Triêu Ất tới, hiệp trợ nhau đề phòng, phối hợp mở ra nắp đậy, mùi máu tươi càng nồng đậm hơn lập tức từ bên trong tuôn trào ra.

Trong hầm tối như mực, Ninh Triêu Ất ném xuống một viên Huỳnh thạch, lập tức nhìn thấy được phía dưới có ba cái thi thể, hơn nữa rõ ràng là thi thể của tu sĩ bên trong sơn trang.

Hai người nhìn nhau, vô ý thức cùng nhìn về phía phương hướng phòng bếp, phát hiện vị Ngô lão thái gia kia quả nhiên có vấn đề, trong hầm nhà người bình thường làm sao sẽ có thi thể tu sĩ của sơn trang chứ?

"Ngươi nhìn xem, bị móc rỗng lồng ngực, máu vẫn còn chưa kịp khô."

Nhiếp Phẩm Lan chỉ vào tình hình bên trong hầm, nói ra.

Ninh Triêu Ất kinh nghi bất định, "Lại là cách chết bị móc tim, lần này không thể là Lâu Ngọc Thục làm ra đi?"

Nhiếp Phẩm Lan: "Rõ ràng vừa bị chết chưa có bao lâu, thế nào có thể là Lâu Ngọc Thục làm được chứ, dù cho Lâu Ngọc Thục còn sống thì cũng không khả năng chạy tới trong cái hầm rách nát này để làm ra việc này đi."

"Yêu quái làm sao? Liệt Cốc sơn trang này đúng là có quá nhiều quái sự."

Ninh Triêu Ất ném xuống một câu rồi tung người nhảy xuống hầm, diện tích hầm không lớn, nhưng là rất sâu, chiều sâu xấp xỉ ba trượng.

Nhiếp Phẩm Lan cũng nhảy theo xuống.

Ninh Triêu Ất nhặt viên Huỳnh thạch trên mặt đất lên, tra xét ba cái thi thể một lần nữa, đụng vào thi thể, kiểm tra vết thương, ngón tay chấm máu đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi cho ra kết luận, "Quả thực là vừa mới chết không bao lâu."

Thổi đốt cháy lên mồi lửa, kiểm tra khắp nơi xung quanh, Nhiếp Phẩm Lan chợt hạ thấp giọng nói: "Phía sau nơi này trống rỗng."

Ninh Triêu Ất quay lại, đứng dậy, chỉ thấy Nhiếp Phẩm Lan đang chạm vào một chỗ vách tường, vách tường nơi đây đều gia cố bằng những thanh gỗ tròn chẻ đôi ra, để ngăn ngừa chúng sụp xuống.

Cót két, một khu vực mặt tường đột nhiên chậm rãi mở ra như một cánh cửa.

Nhiếp Phẩm Lan đã tìm được cơ quan, là một cái cọc gỗ cố định góc tường, bị bà ta dùng một cước đạp lên, vì vậy cửa phòng tối liền mở ra, bên trong tối như mực.

Ninh Triêu Ất nhanh chóng cầm Huỳnh thạch trong tay đưa vào chiếu sáng, hiện lên trong mắt là một cái bậc thang bằng đá, dẫn chéo đi xuống phía dưới, xung quanh bậc thang cũng đều được gia cố bằng những tảng đá chắc chắn hơn, vừa nhìn liền biết nơi này phí không ít công phu.

Nhiếp Phẩm Lan: "Nếu không phải có tên Lâm Nhị Khánh kai nhắc nhở, ai có thể nghĩ đến phía dưới căn nhà tàn tạ trong cái thôn trang này vậy mà còn có một cái công sự tốn công tốn sức như thế, lẽ nào thứ mà chúng ta muốn tìm thật sự ở bên trong này hay sao?"

Ninh Triêu Ất có phần không dám tùy tiện đi vào bên trong, "Bảo nam nhân của ngươi đưa lão già kia tới đây đi."

Nhiếp Phẩm Lan lập tức phi thân đi ra ngoài, Ninh Triêu Ất lại cẩn thận từng li từng tí mà đem cửa mật đạo đóng lại.

Chỉ chốc lát sau, hai phu thê liền đem vị Ngô lão thái gia kia đưa xuống đây.

Ninh Triêu Ất tự mình động thủ giải mở Á huyệt của Ngô lão thái gia, "Ngô lão thái gia, nói xem đi, ba cái thi thể vừa mới bị chết trong hầm này là chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngô lão thái gia nhìn thi thể trên mặt đất một cái, mắt lườm lườm nói: "Còn có thể chuyện gì xảy ra, khẳng định là do các ngươi giết!"

Nhiếp Phẩm Lan lập tức nghiêm khắc cảnh cáo, "Ta đã thấy rất nhiều kẻ xương cứng, còn chưa tới phiên ngươi tới đùa giỡn ngang tàng với ta. Ta khuyên ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu không đảm bảo ngươi nhất định sẽ hối hận."

Ngô lão thái gia lập tức ngước cổ nhắm hai mắt lại, một bộ ương ngạch tùy ý róc xương róc thịt, chết cũng không sợ.

Ninh Triêu Ất đi tới trong góc đạp chân lên cọc gỗ, mở cửa ngầm mật đạo ra, quay đầu lại hỏi: "Lẽ nào cái mật đạo này cũng là do chúng ta đào ra hay sao?"

Ngô lão thái gia trợn mắt nhìn, lúc này tâm tình chợt trở nên kích động, vẻ mặt giống như điên cuồng, cất tiếng kêu gào, "Các ngươi muốn làm gì? Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tự tiện xông vào, người nào dám đi vào thì người đó phải chết, sẽ bị báo ứng!"

Ninh Triêu Ất cau mày nghiêng đầu ra hiệu, Chu Khoan Trấn lập tức điểm Á huyệt của Ngô lão thái gia, làm cho lão già ngậm miệng lại, sợ lão lớn tiếng nói nhao nhao như vậy sẽ làm kinh động đến người bên ngoài, quỷ mới biết rõ trong thôn trang này đến tột cùng còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật.

Ninh Triêu Ất bước sang một bên, tránh khỏi cánh cửa ngầm, "Nếu không chịu thành thật nói rõ, vậy thì chỉ có thể là làm cho lão đi ở phía trước mở đường rồi, không quản là ai chết thì đều có lão làm đệm lưng."

Chu Khoan Trấn lập tức nắm lấy sau cổ áo của Ngô lão thái gia đẩy tới phía trước mở đường, Ngô lão thái gia hiển nhiên không tình nguyện, lỗ mũi một mực không ngừng hừ hừ ra âm thanh, hàm ý chống cự rất rõ ràng.

Ba người cũng không biết có phải là đã quên lời Dữu Khánh dặn dò "Tra ra manh mối thì không nên hành động thiếu suy nghĩ" hay không, vậy mà lại áp chế Ngô lão thái gia cùng chui vào bên trong mật đạo, một đường di xuống.

Cái mật đạo này quả thực cũng là phí công sức và vật liệu, các cạnh bậc thang, vách đá và mái vòm đều được canh chỉnh ngay ngay ngắn ngắn.

Theo các bậc thang hình chữ "Z" đi xuống phía dưới, sau khi thâm nhập vào trong lòng đất hơn mười trượng sâu, mọi người dừng bước tại trước một cái cửa đá tinh xảo đẹp đẽ.

"Phía dưới này chẳng lẽ còn xây dựng cả một tòa địa cung hay sao?" Ninh Triêu Ất thì thầm một tiếng.

Nhìn thấy cái cửa đá này, trong lòng ba người bắt đầu có phần không yên tâm, nơi này mức độ bỏ công sức và vật liệu tinh xảo rõ ràng cao hơn trong sơn trang mà bọn họ vào ở, phía sau cánh cửa này là cái gì? Không lẽ thật sự ẩn giấu thủ vệ cao thủ gì hay sao?

Còn có ba thi thể không trái tim kia nữa, do thứ gì tạo thành? Tựa hồ rất có khả năng là có liên quan với nơi đây.

Lại nhìn phản ứng của Ngô lão thái gia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh sợ, dùng con mắt đảo qua đảo lại để thay thế cho lắc đầu.

Nói chung ba vị khách không mời mà đến khi đối diện với cánh cửa đá im ắng này thì thừa nhận áp lực cực lớn, trong lòng có một loại cảm giác sợ hãi đối với điều không biết.

Nhiếp Phẩm Lan đột nhiên cởi mở Á huyệt cho Ngô lão thái gia, "Phía sau cánh cửa đá này là cái gì?"

Ngô lão thái gia trầm giọng nói: "Là thần không được phép khinh nhờn, bây giờ các ngươi lui ra ngoài vẫn còn kịp, khi cửa đã mở ra, quấy nhiễu mộng đẹp của thần, thần linh nổi giận, các ngươi lập tức trở thành con kiến hôi, sẽ không ai cứu được các ngươi!"

Nhiếp Phẩm Lan: "Thần? Thần của nhà ai lại trốn trong mật thất dưới lòng đất, còn có thể để cho một lão già thôn phu như ngươi trông cửa? Đừng có ở tại nơi đây giả thần giả quỷ, nói đi, phía sau đến tột cùng là thứ gì?"

Ngô lão thái gia đầu tiên là phẫn nộ, sau đó chợt cất tiếng cười, ha hả nói: "Các ngươi đã biết rõ mặt sau có tồn tại khiến các ngươi sợ hãi, các ngươi đang sợ hãi, vì sao còn phải làm ra vẻ không tin?"

Chỉ toàn lời vô dụng, Nhiếp Phẩm Lan lập tức lại điểm Á huyệt của lão, làm cho lão già ngậm miệng lại.

Ba vị khách không mời mà đến quay mặt nhìn nhau một lúc, sau đó Ninh Triêu Ất chợt từ từ nói: "Chúng ta còn có lựa chọn sao? Dù cho quay trở lại thương lượng với vị Lâm lão đệ kia, ngươi có tin hay không vẫn là sẽ để cho chúng ta chắn ở phía trước."

Ánh mắt y dừng tại trên cửa đá, "Nếu như bên trong thật sự có tồn tại kinh khủng như vậy, ta không tin chúng ta đã xông đến trước cửa nhà của người ta mà người ta cũng không phát hiện được. Chúng ta đã biết rõ bí mật nơi đây, còn có thể dễ dàng để cho chúng ta rời đi hay sao? Ta cược là lão gia hỏa này đang lừa dối chúng ta!"

Lời nói vừa dứt, y đã trực tiếp ra tay, đem cửa đá chậm rãi đẩy mở ra. Cửa đá phát ra âm thanh ong ong nặng nề, bên trong lại là một màu đen tối.

Mồi lửa trong tay Nhiếp Phẩm Lan lập tức đưa tới trước chiếu sáng, lập tức bên trong chiếu rọi ra kim quang lấp lánh.

Ba người vừa nhìn liền thấy được, một cây Hoang kim kích ánh vàng rực rỡ cắm đứng ở đất, mở cửa liền có thể thấy.

Dưới ánh lửa chiếu sáng, phía sau Hoàng Kim kích dần dần hiện ra hình dáng một cái giường ngọc, mơ hồ có người nằm ngang ở trên đó.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch