Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp Đông viện Chung phủ, đến giữa trưa, Dữu Khánh đã không nhịn được cơn tức giận.
Trước dây Đông viện thanh tịnh cỡ nào, thanh tịnh đến nỗi ngày nào hắn đều có thể đả tọa tu luyện, bây giờ không hiểu ra sao xuất hiện một đống chuyện lặt vặt.
Buổi chiều ngày hôm qua mới quét dọn toàn bộ Đông viện trong trong ngoài ngoài, hôm nay lại muốn lên nóc nhà đổi ngói, sơn lại cột trụ hành lang.
Ngày hôm qua đo lấy kích thước may y phục, hôm nay lại muốn đổi chăn mền, cửa sổ giấy gì gì đó.
Ngày hôm qua từ chối ăn cơm chung cùng cả nhà Chung Túc, hôm nay lại tới mời.
Liên miên không dứt, ở đâu ra nhiều chuyện tào lao như vậy chứ, khiến hắn bị quấy rầy thực sự chịu không nổi, vốn đang tâm phiền ý loạn, cuối cùng hắn đã bùng phát lửa giận.
Đương nhiên, bộc phát cơn giận dữ lớn như vậy quả thực có liên quan với tâm tình, đến nay hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại thi đậu Hội Nguyên, tổ tông nhà hắn, còn là Hội Nguyên đầy điểm, cả đêm không ngủ, suy nghĩ từ ngày hôm qua đến bây giờ, hắn vẫn không thể nghĩ ra được đến cùng thì vấn đề thực sự xảy ra ở đâu.
Nếu như chỉ là thi đậu, hắn cũng đành chịu, có thể xem như bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng hiện tại chính hắn cũng không giải thích nổi với bản thân mình, đến cùng là làm như thế nào?
Không nghĩ tới Cô gia đột nhiên nổi giận đùng đùng như vậy, đám hạ nhân giật nảy mình, đều nơm nớp lo sợ, khúm núm lui ra.
Bồi hồi dưới mái hiên một trận, Dữu Khánh quay trở về trong phòng, cơn giận trong lòng khó tiêu, xách bình nước, lại đem Hỏa Tất Xuất ném vào trong nước, pha trà uống.
Ngồi ở bên cạnh suy nghĩ, hiện tại nên làm sao bây giờ?
Đây cũng là chuyện hắn suy nghĩ từ ngày hôm qua đến giờ mà vẫn chưa thể nghĩ ra cách nào.
Hiện tại hắn hoàn toàn không biết nên làm gì để kết thúc chuyện này.
Nếu như chỉ là thi đậu lên bảng, có lẽ còn có cơ hội cứu vãn, bây giờ nếu như dám chạy, Triều đình không tìm cho trời long đất lở mới là lạ.
Vấn đề là lúc này mình đẩy A Sĩ Hành rơi hố thảm rồi.
Không bảo vệ tốt người ta, khiến người ta gãy tay không nói, bây giờ còn giúp người ta thi Hội thành công, còn thi trúng Hội Nguyên, hơn nữa còn là đầy điểm. Hắn tin tưởng A Sĩ Hành cũng có quan tâm tới tình hình thi Hội tại Kinh thành, chỉ sợ khi nói ra kết quả này, ngay cả bản thân A Sĩ Hành cũng sẽ không tin tưởng, phỏng chừng sẽ hoài nghi là cùng tên.
Kết quả lần thi này tương đương với việc hắn đẩy A Sĩ Hành hoàn toàn bộc lộ ra rồi.
Có lỗi với A Sĩ Hành.
Có lỗi với lão nhân gia sư phụ hắn, trước lúc lâm chung sư phụ còn dặn dò mình hộ tống A Sĩ Hành vào kinh đi thi, tới giờ này không có làm tốt được việc nào.
Cũng có lỗi với chính mình.
Càng đáng trách chính là, phía Chung phủ còn lửa cháy đổ thêm dầu, vậy mà đi công khai thân phận Chuẩn con rể của A Sĩ Hành, một đám hạ nhân đã bắt đầu gọi hắn là Cô gia rồi, cái này thật đúng là không sợ chết, còn có tự mình vội vàng quăng dây lên xà nhà làm thòng lọng quấn vào cổ mình.
Hắn cũng không biết sau khi mình chạy trốn, Chung gia và vị đại nữ nhi của Chung gia sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn vốn định nói sự thật cho Chung phủ, nhưng hiện tại thật sự không dám mở miệng.
Nguyên nhân rất đơn giản, vừa nói ra, thì không còn đơn giản là chuyện hôn sự của con cái nữa, hắn vừa chạy đi, Chung phủ sẽ chống không nổi. Một khi Chung phủ vì để tách rõ mình thể hiện trong sạch, trước một bước bắt hắn đem bán đứng thì làm sao bây giờ? Đường đường Linh Lung quan Chưởng môn bị bắt đến Tam đường thẩm tra, sau đó chém đầu thị chúng? Hắn không thể tiếp nhận nổi kết cục này.
Có sự lo lắng này cũng không phải không có nguyên nhân, thái độ của Chung phủ đối với mình trước và sau khi thi Hội khác biệt quá rõ ràng, có phần thay đổi thất thường, một mặt nhân tình ấm lạnh đã hiện ra hết, có thể thấy lúc đó A Sĩ Hành dặn dò tạm thời đừng cho Chung phủ biết được sự thật là một việc sáng suốt.
Bây giờ rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Sầu a sầu, ruột đều sầu đến muốn đứt rồi, sầu đến mức ngay cả tâm tình rất muốn bán Hỏa Tất Xuất cũng tàn lụi.
Hiện tại một đống vấn đề trong đầu hắn dần dần quy về một việc, chạy hay là không chạy?
Hắn vạn phần bối rối, nếu như bỏ chạy, tâm huyết của phụ tử A Sĩ Hành lập tức bị hắn hủy đi hoàn toàn, nhưng mấu chốt là hắn cho rằng mình lưu lại cũng vô dụng, không chừng còn phải đem mạng nhỏ của mình lấp vào, so sánh mà nói, khẳng định mạng nhỏ của mình càng trọng yếu hơn a!
Nhưng kẹt nỗi, A Sĩ Hành không có ở bên cạnh, xảy ra chuyện thế này, hắn lại chẳng có một người nào để trao đổi.
Tự nhận mình là một nam tử đỉnh thiên lập địa, vào lúc này hắn lại có cảm giác không còn đường nào có thể đi.
Thuận tay sờ vào trong bao đồ đã thu dọn sẵn để chuẩn bị rời đi, chợt đụng tới một túi Linh Mễ, lấy ra, Rẹt! Cái túi bị hắn trong vô thức xé rách ra, Linh Mễ tán loạn đầy bàn.
Đây là thứ hắn lấy được từ Chung phủ, không nhiều, chỉ có mấy túi, vốn định sau khi thi rớt sẽ nói cho Chung phủ biết sự thật rồi thuận tiện mang đi, hiện tại hắn thật sự không còn bất cứ tâm trạng phát tài nào nữa, bây giờ trong đầu nghĩ rằng mình đâu cần đống Linh Mễ này làm gì nữa.
Các loại suy nghĩ quy về một câu nói, lúc này mình đã đâm thủng cái sọt ra một lỗ lớn, và không thể lấp kín được lỗ thủng này lại rồi!
Bên trong phòng dần dần nổi lên sương trắng, sương mù từ từ dày đặc, tay Dữu Khánh vân vê Linh Mễ, vẫn y nguyên đang thất thần.
Dữu Khánh tỉnh lại, cúi đầu nhìn, phát hiện không biết Hỏa Tất Xuất đã chui ra khỏi ấm trà từ lúc nào, đang nằm úp sấp trên đống Linh Mễ, gặm ăn.
Di! Tên gia hỏa này biết ăn Linh Mễ?
Tại Hoang Cổ Tử Địa không phải đã dùng Linh Mễ thử cho nó ăn sao?
Hắn suy nghĩ kỹ lại, thật đúng là không có dùng Linh Mễ thử qua, đợi cho về sau định cho ăn thì Linh Mễ đã bị bọn họ ăn hết sạch rồi.
Lại nhìn nhìn sương mù phiêu đãng trong phòng, hắn vươn đầu nhìn vào ấm trà, hắn đã biết rõ nguyên nhân Hỏa Tất Xuất bò ra khỏi bình, bởi vì trong lúc mình thất thần, nước trong ấm đã bị bốc hơi khô rồi.
Dữu Khánh xách Hồng Tơ lên, lại đem Hỏa Tất Xuất thả về trong bình, sau đó buồn bực mà đem từng vốc từng vốc Linh Mễ trên bàn thả vào trong bình, "Chôn sống" Hỏa Tất Xuất.
Nếu trong lúc bình thường hẳn sẽ không nỡ giày xéo Linh Mễ như vậy, tâm tình bây giờ chính là, cần Linh Mễ này có ích gì?
Trong lúc hắn còn đang hoang mang nghĩ vẫn nghĩ vơ, chợt có hạ nhân đi tới, bẩm báo: "Công tử, bên ngoài có hai người tới, một người xưng là Hứa Phí, nói là bạn của ngài, đến đây gặp mặt."
Hứa Phí? Dữu Khánh cười nhạt một tiếng, không đề cập tới Hứa Phí còn may, vừa nhắc tới hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi, hối hận đến đen cả ruột.
Nếu không phải do tên Hứa Phí đó kiếm tới đề thi, hắn làm sao trở thành như vậy? Nếu sớm biết kẻ mình cứu chính là một tên vô tình vô nghĩa, nên để cho gã chết tại Yêu giới cho rồi, tránh để làm hại nhân gian.
Hắn vốn định bảo Hứa Phí cút đi, mắt không nhìn thấy tâm sẽ không phiền, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là "Ừ" một tiếng, không biết Hứa Phí chạy tới đây làm gì.
Hạ nhân bước nhanh rời đi, còn quay đầu lại nhìn một chút, trong lòng nói thầm, kết quả thi tốt như vậy, làm rạng rỡ tổ tông, không phải cao hứng sao? Tại sao cảm giác vị công tử này trái lại giống như một bộ muốn chết không muốn sống vậy chứ?
Không bao lâu sau, Hứa Phí và Trùng Nhi đi tới, một kẻ long hành hổ bộ thần thái sáng láng, một kẻ cúi đầu theo đuôi buồn bã đau thương.
"Sĩ Hành huynh, chúc mừng chúc mừng nha." Bước qua ngưỡng cửa, Hứa Phí chắp tay cười ha hả, ngay lập tức lại phất phất tay mấy cái, hết nhìn đông tới nhìn tây, "Hơi nước từ đâu ra mà nhiều như vậy?"
Ngồi vào trên sập, Dữu Khánh thu chân chống tay, không vui nói, "Chúc mừng ta cái gì mà chúc? Chúc mừng ta sắp chết rồi sao?"
"Ách, mười năm gian khổ học tập, chăm chỉ học hành đổi lấy trận đại thắng này, đang chính lúc ăn mừng, làm gì nói ra lời u ám như vậy?" Hứa Phí khó hiểu, cũng không cần mời, tự mình tìm chỗ ngồi, gã và Dữu Khánh xác thực đã tương đối quen thuộc, huống hồ còn từng cùng chung hoạn nạn.
Dữu Khánh hừ hừ cười lạnh nói: "Nhìn ngươi cao hứng như thế, nói vậy ngươi cũng đã thi đậu rồi đi?" Hắn có tới xem bảng, nhưng không chú ý tới xếp hạng của Hứa Phí, nào có tâm tình để chú ý.
Đời này tâm trạng hắn chưa từng tồi tệ như bây giờ.
Hứa Phí xua tay, dáng vẻ xấu hổ không dứt, "Xấu hổ, xấu hổ, may mắn lầm đậu. Xếp hạng lần này càng kém, xếp sau hơn một trăm năm mươi, xem như miễn cưỡng lên bảng đi, không thể so cùng Sĩ Hành huynh ngươi."
Dữu Khánh lập tức âm dương quái khí hỏi: "Ngươi nhìn xem bộ mặt đạo đức giả đáng ghét của ngươi kìa, thi Hương xếp sau một trăm có thể so với thi Hội xếp sau một trăm sao? Khi dễ ta không có đi học qua sao? Chỉ với thành tích thi Hương của ngươi, làm sao có khả năng lên bảng, ngươi làm gian làm dối mà có thành tích đi?"
Hứa Phí bị lời hắn nói làm cho chột dạ, vội biện giải: "Thuần túy là may mắn, nói tiếp, ngươi không phải cũng thi Hương xếp sau một trăm sao, không phải cũng đã thi đậu rồi, còn là đầu bảng, việc này nên giải thích như thế nào?"
Dữu Khánh cười nhạt: "Lão tử chính là gian dối mới được, lão tử thừa nhận ngay trước mặt ngươi đó, ngươi dám thừa nhận không?"
Lời này quả thực khiến cho Trùng Nhi không còn tâm tư đau buồn nữa, vô cùng lo sợ, rất sợ Dữu Khánh nói ra sự thật.
"..." Hứa Phí nghẹn họng không nói nên lời, ngay lập tức cười khổ, "Sĩ Hành huynh đừng đùa nữa, thực lực của ngươi ta biết rõ, khi tại Văn Hoa học viện Liệt Châu ta đã được lĩnh giáo rồi." Còn hướng Dữu Khánh nháy nháy mắt một cái, ý tứ là bí mật đó chỉ có ngươi biết ta biết.
Dứt lời lại ngoáy ngoáy lỗ tai, bởi vì luôn cảm giác có âm thanh dát băng dát băng gì đó đang vang lên, chợt nhìn thấy Linh Mễ đổ bên trong bình giật giật, mới nhận ra âm thanh đến từ nơi nào, không khỏi đưa mặt chúi vào nhìn, "Sĩ Hành huynh, bên trong này có gì vậy?"
Dữu Khánh trực tiếp đưa tay đẩy mặt gã ra, "Nhìn thấy sắc mặt này của ngươi liền phiền, đừng làm bẩn Linh Mễ của lão tử."
Hứa Phí không giận, nhất quán cho rằng vị này vốn không phải là người tốt gì, nhưng mà cũng đã nhìn ra một chút, thử hỏi: "Sĩ Hành huynh, ngươi làm sao vậy, có phải là có tâm sự gì hay không?"
Thiên đại tâm sự, Dữu Khánh có cực khổ nhưng không thể nói, Kinh thành to như vậy nhưng lại tìm không được một người để có thể giúp hắn tố khổ, lướt qua đề tài này, "Đừng có kéo đông kéo tây nữa, nói đi, tìm tới cửa có chuyện gì?"
Hứa Phí quay đầu nhìn Trùng Nhi một cái, từ trong tay áo lấy ra một phần nô tịch mới keng đặt lên bàn, đẩy tới, "Sĩ Hành huynh, ta tới đây thực hiện hứa hẹn, thỉnh vui lòng nhận cho."
Hứa hẹn? Hứa hẹn gì? Dữu Khánh trong lòng lẩm bẩm, nhìn qua không giống ngân phiếu, đưa tay cầm lấy xem...
Ngoài cửa lớn Chung phủ, một chiếc xe ngựa tinh xảo đi tới, thân xe lộ ra vẻ xa hoa kín đáo.
Xa phu siết cương dừng ngựa, quay đầu lại nói: "Tiên sinh, đã đến Chung phủ rồi."
Trong xe ngồi một nam tử anh tuấn dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, cẩm y hoa phục, đỉnh đầu một cây trâm cài tóc màu đỏ ngọc bích ghim lại mái tóc cuộn đen, mặt ngọc mắt sáng, dung mạo cực kỳ tuấn tú, mặt mày ánh mắt hơi có cảm giác biếng nhác.
Nghe người bên ngoài nói đã đến rồi, y thuận tay từ trên đai lưng rút ra một cái gương nhỏ, soi soi thân thể mình.
Người gác cổng nhìn thấy xe ngựa vừa đến liền biết người ngồi trên xe không phải bình thường, chủ động đi xuống tìm hiểu, "Dám hỏi khách tới có việc gì sao?"
Bên trong rèm xe chỉ vươn ra một cái tay trắng nõn, ngón tay thon dài, cầm theo một quả ngọc bội đưa tới, âm thanh cười khẽ trầm ấm của nam tử từ trong truyền ra, "Cầm đi đưa cho A Sĩ Hành, nói là cố nhân tới chơi, hắn tự sẽ biết rõ."
Nhìn dáng vẻ này, người gác cổng không dám khinh mạn, nói chờ một chút, rồi lập tức quay đầu đi thông báo.
Trong Đông viện, Dữu Khánh đang cùng Hứa Phí đùn đùn đẩy đẩy, hắn cần Trùng Nhi làm gì? Không dùng tới, còn phải tốn tiền nuôi thêm một người, nếu chạy trốn thì có khả năng còn không thuận tiện, đương nhiên là không chịu nhận, bảo Hứa Phí mang về.
Trùng Nhi ở bên thầm khóc, từng giọt nước mắt chảy xuống.
Lúc này người gác cổng đến, sau khi nói ý đồ đến liền đem khối ngọc bội kia dâng lên, "Người đến không chịu nói mình là ai, chỉ nói công tử nhìn thấy thứ này tự nhiên sẽ biết."
Ánh mắt Dữu Khánh vừa đụng đến ngọc bội liền sửng sốt, rồi ngay lập tức sắc mặt trở nên rất vui vẻ, một tay đoạt lấy ngọc bội vào tay lật xem, mừng rỡ kêu lên: "Cho mời! Mau mau cho mời!"