Chỉ thấy khuôn miệng trôi nổi không trung phun một cái, một quyển sách nhỏ phụt ra.
Trên sách là mấy văn tự phức tạp.
Lục Khiêm biết loại văn tự này, nét bút vừa nhìn qua thì thấy rõ là tương đối phức tạp.
Đầu bút lông sắc bén, giống như dùng đao khắc ra.
Văn tự ở thế giới này không thống nhất một loại, nhưng cũng có cùng nguồn gốc, nên vẫn tương đối dễ nhận ra.
“Thạch Khắc Hộ Pháp Thần Tương”.
Hắn xem sơ qua vài tờ, đây là một loại Đạo binh canh cổng, ngày thường là tượng đá, một khi có nguy hiểm, hoặc là có người tự tiện xông vào thì sẽ lập tức công kích. Giá cả: Hai trăm Pháp tiền.
“Không cần.” Lục Khiêm nhìn qua rồi buông, mình đã có người giấy hồn binh, không cần bày thêm mấy tảng đá lớn ở trong nhà nữa.
“Chỗ của ngươi có loại đan dược Nhân Phẩm Ngưng Sát hay không, hoặc là pháp thuật liên quan đến Ngưng Sát?”
“Đan phương Ngưng Sát thì không có, nhưng lại có lý luận đạo pháp Ngưng Sát.”
Dứt lời, trong miệng lại phun ra hai quyển sách một lần nữa.
“Lãnh Kính Tiên Sinh Ngưng Sát An hồn Tông Chỉ”, “Cửu Hậu Lão Tổ Dưỡng Hồn Ca Quyết”.
“Mấy cái này đều lấy được từ phía nam, không phải công pháp, chỉ là một ít lý luận, hai quyển tính ngươi một trăm Pháp tiền.”
Lục Khiêm tò mò cầm lên, quyển sách đã nhiều năm rồi, thiếu vài trang, nhưng cũng không gây trở ngại khi xem.
Trên đó giảng giải phân loại của Địa Sát, những việc cần chú ý về Ngưng Sát.
Tốt nhất nên phối hợp loại dược vật nào đối với Ngưng Sát có tính chất khác nhau tại một thời điểm nhất định vân vân.
Quyển sách Ca Quyết thứ hai thì có chút tối nghĩa khó hiểu.
‘Đừng trách tin tức của Dao Trì khan hiếm, chỉ là chuyện đời cách thiên cơ.
Nếu ai tìm thấy lửa trong nước, có một Hoàng Đồng trên Thái Vi…’
Ca Quyết rất dài, cỡ mấy trăm chữ, có chút giống như công pháp, lại giống như là vài câu thơ từ không rõ ràng cho lắm.
“Mua. Ngươi còn biết nơi nào có bán công pháp cùng loại không?” Lục Khiêm hỏi.
“Chỗ ngoặt ở hang động kia có thể có, nhưng tính tình người nọ quái dị, nhìn không thuận mắt có thể sẽ không bán cho ngươi.”
Đôi mắt trên cái miệng nhìn về phía chỗ sâu trong phường thị.
Lục Khiêm lập tức giao tiền rời đi.
Đồ vật ở hai bên người xem không kịp nhìn, chủng loại còn nhiều hơn chợ Quỷ Thông U quan.
Điều khiến Lục Khiêm kinh ngạc đó là khu vực lý luận đến từ nơi phía nam phồn hoa.
Vậy mà lại lưu thông đến nơi đây.
Mặc dù không phải là thần công bí pháp gì, không có bất kỳ giá trị tu luyện nào. Nhưng thật sự có dẫn dắt cho con người, ít nhất vẫn tốt hơn khi đối chiếu với một quyển công pháp tự mình mò mẫm mà không biết gì cả.
Lục Khiêm không thể không bội phục bầu không khí ở phía nam, cao thủ đều tình nguyện giảng giải cái mình hiểu ra ngoài.
Ở nơi này thứ gì cũng dựa vào đi cướp, tràn ngập âm mưu quỷ kế.
Sau khi xong chuyện ở đây, nhất định phải đến phía nam nhìn một cái.
Trong hang động tối tăm, một người mặc đồ đen không thấy rõ bộ mặt đang ngủ gà ngủ gật.
Trước quầy hàng không bày biện bất cứ thứ gì, cho nên cũng không ai dừng lại.
“Đạo hữu!”
Lục Khiêm nhẹ giọng nói.
Chủ quán lập tức thanh tỉnh lại, phía sau mũ trùm là một đôi mắt màu lục đậm.
“Có chuyện gì?” Trong ánh mắt màu lục đậm có một tia không kiên nhẫn.
“Tại hạ muốn mua một loại đan phương Nhân Phẩm Ngưng Sát.”
“Đan phương?” Chủ quán suy tư một hồi, chợt nói: “Ta có một viên Linh Tính Tàng Thần đan, giá tổng cộng là một ngàn tám trăm Pháp tiền.”
“Không thể, quá quý.” Lục Khiêm từ chối, hắn không thể nào chấp nhận cái giá này.
Tuy loại đan phương Ngưng Sát cũng hiếm thấy, nhưng giá cả không nên cao như vậy.
“Một ngàn năm, tài liệu về Linh Tính đan này, chỉ có chỗ của ta mới cung ứng với số lượng lớn.”
Trong hang động truyền đến tiếng cười tà tà.
Một hạt châu trong suốt màu lục đậm bay đến trước mặt Lục Khiêm.
“Đây là…” Tay Lục Khiêm cầm hạt châu, một luồng ý lạnh đánh úp lại.
Bên trong hạt châu trong suốt có ánh sáng màu lục đậm rực rỡ quay vòng, tia sáng cũng quay vòng, mơ hồ tạo thành một khuôn mặt người có con người vặn vẹo.
Có chút giống như là hồn phách của người thường, nhưng hồn phách của người phàm không có sức mạnh to lớn như vậy.
“Dùng thần hồn của tu sĩ từ Luyện Khí trở lên để tạo thành, năm hồn phách mới luyện thành một viên Linh Tính.” Trong hang động truyền đến âm thanh trầm khàn khàn cười nhẹ.
Một luồng sát ý ập vào trước mặt.
Trong nháy mắt không khí ở xung quanh đã lạnh như băng đi rất nhiều.
“Thì ra là thế, ta mua, ta còn muốn năm viên Linh Tính.” Lục Khiêm cười nói.
Trong lòng hắn đã hiểu người đó là người nào rồi.
Người này hẳn là đạo phỉ chuyên môn giết người cướp bảo vật trên đảo Vạn Tượng.
Đảo Vạn Tượng ngư long hỗn tạp, không phải tất cả tu sĩ đều an phận ẩn mình, hoặc là gia nhập Đường Khẩu tìm kiếm che chở.