Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 71: Gương Cổ Song Ngư

Chương 71: Gương Cổ Song Ngư




****

"Hai người đang làm gì vậy?" Tôi đặt bình nước xuống đất, đồng thời kinh ngạc hỏi.

Rắn Độc hất cằm về phía lão Yên: "Chuyện này cậu phải hỏi ông ấy, Manh Hiệp và tôi đang yên đang lành, ông ấy lại đột nhiên nhào tới muốn lấy mạng của Manh Hiệp!”

Tôi không dám tin mà liếc mắt nhìn qua lão Yên, sau đó hỏi ông ấy vì sao phải làm như thế, nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Rắn Độc, bộ dạng đó như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên bổ xuống một dao vậy.

Chính vì thế, tôi không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Dư Thành Trạch đang ở một bên xem kịch, sau đó hỏi Dư Thành Trạch có biết chuyện gì xảy ra không?

"Sợ chứ sao." Lúc đầu tôi còn tưởng Dư Thành Trạch sẽ không trả lời, không ngờ ông ta lại lên tiếng, nhưng câu trả lời này càng khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn, sợ? Ai sợ? Sợ cái gì?

Nhưng lần này ông ta không có trả lời tôi, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy mình không hỏi được gì từ chỗ của ông ta, nên tôi đã bước hai bước về phía lão Yên, nhưng ai có thể ngờ bản thân vừa di chuyển thì lão Yên đã chĩa dao găm về phía tôi: “Đừng tới đây!”

“Lão Yên, rốt cuộc thì ông bị làm sao vậy? "Tôi hét lên.

Lão Yên không đáp, nhưng ánh mắt vẫn hung ác như cũ, con dao găm ở trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến tôi không hề nghi ngờ nếu đi qua đó, đối phương nhất định sẽ khiến tôi lạnh thấu tim.

Tôi ấn tay nói: “Được, được, tôi không đi qua.”

Sau đó tôi lại ngồi xuống bên cạnh Rắn Độc và hỏi cụ thể chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra sáng nay Rắn Độc đang tự mình đổi thuốc cho Manh Hiệp thì lão Yên bất ngờ lao tới, suýt chút nữa đã dùng dao găm đâm vào ngực của Manh Hiệp, may mà Rắn Độc kịp thời ngăn lại, nếu không lúc này thân thể của Manh Hiệp đã lạnh ngắt rồi...

"Sau khi bị tôi ngăn lại, ông ấy liền nép vào một góc và cứ giữ dáng vẻ như thế, tôi sợ ông ấy lại lên cơn nên đành phải nhìn chằm chằm ông ấy." Rắn Độc có chút bất đắc dĩ nói.

Tôi nhìn về phía lão Yên, trong lúc nhất thời không biết ông ấy bị làm sao, cũng không dám mạo muội đến quấy rầy ông ấy.

Đôi bên cứ giằng co như vậy cho đến giữa trưa, nhưng ngay cả lúc ăn cơm mà lão Yên cũng không chịu bỏ con dao găm ở trên tay xuống, cũng may là ông ấy không xuất hiện tình huống chủ động tấn công, cho nên chúng tôi cũng dứt khoát không để ý đến ông ấy nữa.

Bởi vì tình huống của lão Yên nên chúng tôi chỉ có thể rúc vào trong lều, nhưng không được bao lâu thì Dư Thành Trạch lại ra ngoài lần nữa, mặc dù tôi muốn đi theo ông ta, nhưng Rắn Độc đã ngăn tôi lại: “Cậu vẫn nên ở lại đi, tôi sợ lúc ông ấy lại phát điên thì bản thân ngăn không được."

Nếu đổi lại là trước đây thì Rắn Độc sẽ không bao giờ nói ra những lời này, nhưng sau khi nhiều lần bị giày vò ở trong vùng đất chết, hơn nữa bản thân còn phải dành quá nhiều thời gian và sức lực để chăm sóc cho Manh Hiệp, khiến tình trạng của anh ta đã tồi tệ hơn rất nhiều, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại.

"Anh nói xem lúc này Dư Thành Trạch ra ngoài là để làm gì?"

Vừa nghĩ tới thi thể Xích Mao biến mất không thể giải thích được đã khiến tôi cảm thấy hơi bất an và luôn cảm thấy những chuyện này không thể thoát khỏi quan hệ với Dư Thành Trạch.

Rắn Độc lắc đầu: "Tôi không biết, tôi cũng không quan tâm ông ta đang làm gì. Điều quan trọng là chúng ta phải cứu cái mạng nhỏ của mình trước!"

Tôi liếc nhìn Rắn Độc một cái và hiểu được tâm tình mâu thuẫn của anh ta đối với nhiệm vụ lần này đã đạt đến đỉnh điểm sau khi đội trưởng Trần xảy ra chuyện.

Nhưng tôi không khuyên giải, dù sao chúng tôi cũng không nhất định có thể còn sống, mà cho dù còn sống thì Rắn Độc cũng sẽ không gia nhập bộ phận thần bí đó...

Thời gian Dư Thành Trạch đi ra ngoài rất lâu, cho tới khi chạng vạng tối thì mới thấy ông ta từ bên ngoài trở về.

Sau khi bước vào lều, ánh mắt của ông ta dường như đã liếc nhìn tôi, nhưng sau khi tôi nhìn qua thì ông ta lại bày ra bộ mặt vô cảm, khiến tôi tự hỏi liệu cảm giác của mình có phải là sai rồi không?

“Tốt nhất là các cậu nên quản lý tốt ông ấy đi, nếu không ông ấy sẽ sớm phát điên.”

Dư Thành Trạch đi đến góc lều ngồi xuống, sau đó đột nhiên nói ra một câu như thế.

Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng tôi biết ông ta đang nói đến lão Yên, vì thế tôi mang theo vẻ mặt lo lắng mà liếc nhìn lão Lão. Tuy nhiên, ai ngờ đúng vào lúc này, lão Yên lại đột nhiên nhảy dựng lên rồi trực tiếp nhào về phía Dư Thành Trạch.

Dư Thành Trạch tựa hồ cũng không ngờ tới, chỉ thấy ông ta sửng sốt một chút, cứ như vậy mà nhìn thẳm tắp vào con dao găm đang đâm về phía mình, thậm chí còn không biết né tránh.

Tôi nhỏ giọng mắng một câu, sau đó nhanh chóng đi lên ngăn cản, bởi vì lúc này Dư Thành Trạch không thể chết được.

"Cảm ơn."

Sau khi tôi ngăn lão Yên lại, Dư Thành Trạch không mặn không nhạt nói một câu, mà tôi cũng không đếm xỉa tới ông ta, bởi vì lão Yên giống như bị kích thích vậy, sau khi thấy bản thân không làm Dư Thành Trạch bị thương, liền chuyển sự chú ý về phía tôi.

Lão Yên rống một câu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Đại vừa giãy dụa vừa nói là mình chỉ muốn đến gần nhìn kỹ hơn một chút, nhưng ai biết nhánh cây lại đột nhiên bắt đầu chuyển động, ngay lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhánh cây trói lại.

"Chịu đựng!"

Manh Hiệp hét lớn một câu, sau đó rút một thanh loan đao sáng loáng từ phía sau ra rồi chuẩn bị trèo lên, nhưng cuối cùng lại bị lão Yên kéo lại nói: "Chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên cậu đừng gây thêm rắc rối."

“Mọi người nhìn nơi này đi!" Rắn Độc vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh quan sát, lúc này lại đột nhiên hét lên.

Chúng tôi vội vàng nhìn sang và thấy chỗ của anh ta đang chỉ có một đống xương vỡ nhỏ, rất trắng.

Tôi ngồi xổm xuống chuẩn bị cầm lên nhìn nhưng kết quả là vừa chạm vào đống xương vỡ thì nó đã biến thành tro tàn, khi nhìn sang bên cạnh thì thấy dạng tro tàn này cũng không ít.

“Lấy cây cỏ làm nước, lấy thịt làm thức ăn…”

Lão Yên nhắc tới một câu như thế, nên tôi vội hỏi ông ấy có ý gì?

Ông ấy liếc nhìn đám người Ngô Đại một cái rồi lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: “Các cậu đã từng nghe nói đến “Rừng Táng Thiên” chưa?"

Rừng Táng Thiên?

Tôi và Rắn Độc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mờ mịt ở trong mắt của đối phương, nhưng chỉ nghe thấy cái tên thôi cũng biết đây không phải là thứ tốt lành gì.

Nhưng Manh Hiệp lại hít sâu một hơi, thần sắc không còn vẻ lạnh nhạt nữa mà lộ ra vẻ có chút nôn nóng hỏi là tại sao mình lại gặp phải cái thứ quỷ quái như vậy, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn đám người Ngô Đại bị mạnh mẽ ăn thành Huyết Khô Lâu sao?

"Trường An, chuẩn bị lửa! Manh Hiệp, dùng máu của cậu! Rắn Độc, A Hắc, các người dùng dao chặt thân cây, chú ý đừng để bị cuốn lấy!” Lão Yên nhanh chóng đưa ra mấy mệnh lệnh, chỉ là vẫn không giải thích Rừng Táng Thiên là gì.

Tôi cũng biết bây giờ cứu người mới quan trọng nên cũng vội vàng lấy ra một chiếc bật lửa từ trong túi, sau đó lấy một ít cây khô chất thành đống ngay tại chỗ, lão Yên nhìn thoáng qua một cái rồi nói chưa đủ, để tôi lại tiếp tục chồng cây khô lên đống đó.

"Lão Yên, nhanh lên, Tiểu Tam sắp không xong rồi!"

Ngô Đại lo lắng hét lên một tiếng, mà tôi cũng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó chỉ thấy sắc mặt của Ngô Tam đang bị trói đã trở thành màu đỏ tím, mắt thấy chỉ có thể hít vào mà không thở ra được...

Ngô Nhị ở một bên cách Ngô Tam không xa đang chật vật giúp Ngô Tam kéo cành cây ra khỏi người, nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng đang bị quấn lấy, cho nên hoàn toàn không dùng được bao nhiêu sức lực.

Cũng may là thân thủ của Rắn Độc và A Hắc rất tốt, họ di chuyển linh hoạt giữa các cành cây và thỉnh thoảng lại chém xuống một dao vào thân cây, mà mỗi khi bọn họ chém xuống cành cây thì cường độ rung chuyển của cây lớn kia lại càng lớn, còn những cành cây đang quấn lấy cơ thể của bọn người Ngô Đại cũng vì thế mà buông lỏng một chút.

Trong lúc tôi vẫn còn tiếp tục nhìn chằm chằm thì nghe thấy lão Yên quát tháo một tiếng: "Thằng nhóc cậu còn nhìn cái gì thế, còn không mau chuẩn bị đi!”

Tôi bị ông ấy rống như vậy thì cũng im lặng, tốc độ nhặt cây khô cũng nhanh hơn rất nhiều, trong khi Manh Hiệp ở bên kia đã cắt cổ tay mình với vẻ mặt vô cảm, máu chảy vào chiếc bình sứ lớn do lão Yên chuẩn bị như thể không cần tiền vậy.

Khi tôi chất cây khô cao tới nửa người, lão Yên xua tay ra hiệu đủ rồi, sau đó hét lên một tiếng ra lệnh cho đám người Rắn Độc lui trở về, tiếp theo thấy ông ấy lấy nửa bình máu đó mà đổ thẳng lên cây khô rồi bảo tôi châm lửa.

"Lão Yên, ông định thiêu chết nhóm chúng tôi sao?" Ngô Đại lo lắng nói.

Nhưng lão Yên lại không để ý đến, chỉ bảo tôi nhanh chóng hành động, mà tôi cũng biết ông ấy sẽ không làm hại mọi người nên nhanh chóng đốt cây khô.

Những cây khô này không có hơi ẩm, ngọn lửa gần như bùng lên dữ dội ngay khi tôi châm lửa, sau đó tôi nhìn thấy máu của Manh Hiệp biến thành làn sương mù ở trong ngọn lửa và lao về phía cành cây của gốc cây lớn kia.

Mặc dù tôi không biết ở trong máu của anh ta có những thành phần đặc biệt gì, nhưng sau khi những cành cây kia đụng vào làn sương mù kia xong thì những cành cây kia cư nhiên từ từ thả lỏng ra, mãi cho đến khi sương mù tản xong, đám người Ngô Đại cũng rầm rầm rơi xuống.

Lão Yên vội vàng kêu chúng tôi đỡ bọn họ dậy rồi nhanh chóng rút lui về một khoảng cách an toàn.

Ngô Đại và Ngô Nhị còn tốt, chỉ là bị ghìm mà cảm thấy đau nhức, sau khi ở một bên ho kịch liệt một hồi thì từ từ hồi phục lại, chỉ là tình trạng của Ngô Tam không được tốt cho lắm, hiện đang nằm ở trên mặt đất chỉ có khí tiến vào chứ không có khí thở ra.

"Làm sao bây giờ?” Ngô Đại lo lắng hỏi.

Lão Yên ấn vào phần bụng của Ngô Tam, sau đó lắc đầu rồi lộ ra vẻ mặt u ám nói: “Tổn thương nội tạng, sợ là không sống nổi.”

Sắc mặt của Ngô Đại và Ngô Nhị lập tức trở nên xám xịt, hai người nhìn chằm chằm vào Ngô Tam hồi lâu, đều nói không ra lời.

Lão Yên nói không sai, Ngô Tam nằm được một lúc thì bắt đầu ho khan, chỉ là anh ta vừa ho vừa hộc ra máu, chẳng bao lâu sau liền tắt thở, mềm nhũn ngã sang một bên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch