Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 72: Gương Cổ Song Ngư

Chương 72: Gương Cổ Song Ngư




Chớ nhìn ông ấy đã bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng thân thủ của ông ấy nhanh nhẹn vô cùng, không biết có phải do bị kích thích hay không mà sức lực của ông ấy cực kỳ mạnh mẽ, có mấy lần suýt chút nữa đã khiến tôi không cản được.

"Lão Yên!" Nhìn thấy tư thế liều mạng của ông ấy, tôi giận dữ hét lên một tiếng.

Nhưng động tác của ông ấy không hề dừng lại, sau khi quơ con dao găm một cái lại lao về phía tôi.

Trước đó tôi vốn đang ở thế phòng thủ, nhưng lúc này lửa giận trong lòng cũng đã bị ông ấy móc ra, cho nên tôi đã trực tiếp đấm ra một đấm, nhưng ai ngờ ông ấy lại bắt lấy thời cơ này mà cầm lấy con dao găm xẹt qua cánh tay tôi một cái và gây ra một vết máu.

Lần này tôi cũng hoàn toàn tức giận, bất chấp tất cả mà lao về phía trước, sau khi đỡ được dao găm của ông ấy hai lần thì tôi dùng một quyền quật ngã ông ấy xuống đất.

Không đợi ông ấy kịp vùng vẫy thì bản thân đã đặt mông ngồi xuống ngang hông của ông ấy và thuận tay ném con dao găm ra xa.

Thấy ông ấy không thể giãy dụa được nữa, tôi đã đấm một quyền vào mặt của ông ấy: “Ông lừa ông đây đến nơi chim không thèm đẻ trứng, chính mình thì phát điên trước, chơi chiêu này tốt đấy! Ông sắp phát điên đúng không? Vậy để ông đây thành toàn cho ông.”

Tôi đấm từng quyền vào người của ông ấy, mỗi lần nện một quyền là sẽ mắng một câu, đồng thời trút hết toàn bộ cơn giận trong lòng ra ngoài.

Mặc dù biết một đường đi tới của chúng tôi, những người bị mất mạng đều không có liên quan gì đến lão Yên, nhưng nếu ông ấy không khăng khăng muốn tìm cổ quốc Trường Dạ thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của ông ấy thì tôi lại tức giận.

"Trường An, đủ rồi!" Rắn Độc hét lớn một tiếng, mà lúc này tôi cũng nhận ra lão Yên đã bị tôi đánh đến mức muốn bất tỉnh.

Tôi ngã sang một bên rồi thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới nhận ra mình đã quá khích rồi, cuối cùng là bất lực lắc đầu nói: "Rắn Độc, anh nói xem chúng ta bị làm sao vậy?"

Rắn Độc im lặng không nói gì, mà tôi cũng không mong đợi anh ta sẽ trả lời, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát thì kéo lão Yên sang một bên rồi trói lại, kế tiếp mới bắt đầu suy nghĩ sâu xa về việc rốt cuộc thì ông ấy đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như ông ấy muốn phát điên thì ông ấy đã sớm phát điên từ lúc chết nhiều người rồi, không có lý do gì mà đang yên đang lành lại trở nên như vậy.

"Cậu xem thử trên người của ông ấy có thứ gì kỳ lạ không." Rắn Độc nói.

Tôi vỗ nhẹ vào đầu, sao mình lại quên mất chuyện này chứ!

Vì vậy, tôi đã lập tức lục soát một lượt nhưng vừa tìm thì lại thấy ngoại trừ thứ ở bên trong túi chống thấm nước của ông ấy khác với chúng tôi, những thứ còn lại đều không khác gì.

"Chờ thôi."

Tôi có chút thất vọng, chỉ hy vọng sau khi lão Yên tỉnh lại thì sẽ tỉnh táo, nếu không ông ấy sẽ không chịu nổi thêm một trận đánh của tôi mất.

Nhưng lão Yên vẫn luôn không tỉnh dậy, vào buổi tối sau khi tôi và Rắn Độc một trước một sau gác đêm, cũng không thấy ông ấy có động tĩnh gì, ngược lại là Dư Thành Trạch ở một bên lại liên tục trằn trọc, dường như đang che giấu tâm sự gì đó.

Trời gần sáng, mắt thấy lão Yên không thể làm gì được, mà lúc này tôi lại buồn ngủ không chịu nổi nên dứt khoát nằm ở một bên nghỉ ngơi.

"Trường An, lão Yên đâu?"

Tiếng rống giận dữ của Rắn Độc truyền đến đã đánh thức tôi từ trong mộng, trong lúc tôi còn đang mê man chưa tỉnh thì đã chỉ vào góc lều nói không phải ông ấy vẫn đang…

Nhưng vừa nói được một nửa, tôi mới nhận ra trong góc lều đã sớm không còn bóng dáng của lão Yên. Sợi dây tôi dùng để trói ông ấy đang nằm rải rác ở một bên, trên đó còn có vết máu mờ nhạt – Sau khi lão Yên thoát ra thì đã bỏ chạy.

"Tôi đi tìm ông ấy!"

Đối mặt với sự chất vấn của Rắn Độc khiến tôi cũng có chút băn khoăn, bởi vì người gác đêm từ nửa đêm về sáng vốn là tôi, hiện tại lại phát sinh sơ suất như vậy cũng nên để tôi chịu trách nhiệm.

Hơn nữa, bản thân tôi cũng không yên lòng về tình trạng của lão Yên.

Rắn Độc phiền não gãi đầu: “Cậu tính đi đâu tìm ông ấy?”

“Tóm lại là phải tìm, cho nên anh tự mình cẩn thận chút.” Nói xong, tôi liếc mắt nhìn Dư Thành Trạch một cái, ông ta khẽ hừ một tiếng, tựa hồ rất khinh thường lời nói của tôi.

Rắn Độc gật nhẹ đầu: "Yên tâm, tôi tự có chừng mực."

Tuy vẫn còn chưa yên lòng nhưng bây giờ tôi đã không còn cách nào khác, tôi cầm súng và treo hai băng đạn lên hông rồi bước ra khỏi lều và chạy thẳng về phía ốc đảo, dù sao thì đây cũng là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến vào lúc này.

Khi đi qua bãi cát đỏ đó, trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu nên đã chạy thật nhanh qua nơi đó.

Lúc tôi đang định đi về phía bờ sông, tôi chợt nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ bụi cây gần đó.

Tôi rất quen thuộc tới âm thanh này, đây là âm thanh nhai nuốt...

"Lão Yên?" Tôi thử gọi một tiếng, âm thanh nhai nuốt đó dừng lại trong vài giây, sau đó càng dùng sức nhai nuốt mạnh hơn.

Trong lòng tôi có loại dự cảm không lành nên đã lặng lẽ cầm súng trên tay rồi đi tới, sau khi đi xuyên qua bụi cây thì nhìn thấy một người đang ngồi xổm ở trên mặt đất và quay lưng về phía tôi, đang gặm thi thể của Xích Mao trên tay.

Tất cả mọi người đều rơi vào im lặng, Ngô Đại và Ngô Nhị cứ đứng nhìn như thế, sắc mặt cũng lộ ra rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng khiến người ta cảm thấy bi thương.

Trong lòng của tôi cũng dâng lên sự cảm thông mà nhìn về phía bọn họ, nhưng tôi lại có chút không thể chịu nổi bầu không khí này nên trực tiếp quay người bước qua một bên.

"Giáo sư Dư?"

Nhưng khi tôi quay người lại, chỉ thấy Dư Thành Trạch đang đứng dưới gốc cây lớn nhìn về phía chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Vừa rồi là do tình huống rất khẩn cấp nên không ai trong chúng tôi chú ý đến hành động của ông ta, tôi còn tưởng ông ta cũng giống như chúng tôi thối lui đến một khoảng cách an toàn, nhưng lại không ngờ ông ta vẫn luôn đứng ở dưới gốc cây lớn kia.

Khi ông ta nhìn thấy tôi nhìn ông ta, thần sắc của ông ta đã khôi phục sự lạnh nhạt, sau đó gật nhẹ đầu với tôi một cái rồi quay người tiếp tục lên đường…

Tôi không biết ông ta làm vậy là có ý gì nên đã gọi lão Yên một tiếng.

Lão Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dư Thành Trạch, âm trầm nói: “Nhất định là ông ta giở trò quỷ.”

“Có ý gì?” Manh Hiệp hỏi một câu.

Lão Yên cũng không giấu giếm mọi người, kể lại những gì mình nhìn thấy lúc sáng, Ngô Đại nghe xong thì đấm một đấm xuống đất, nói là do anh ta làm liên lụy đến Ngô Tam.

"Không liên quan gì tới cậu.” Lão Yên chậm rãi đứng dậy, sắc mặt khi nhìn về phía bóng lưng Dư Thành Trạch cũng không ngừng biến đổi, một lúc lâu sau ông ấy mới nói thêm một câu: "Theo sau."

"Lão Yên!" Manh Hiệp gọi.

Lão Yên liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: "Nhiệm vụ của các cậu đã hoàn thành, có thể quay trở về bất cứ lúc nào, nhưng tôi nhất định phải đi nhìn cho rõ chân tướng đằng sau cổ quốc Trường Dạ."

Manh Hiệp quay đầu hỏi thăm ý kiến của nhóm Ngô Đại, nhưng thứ khiến tôi không ngờ đến chính là bọn họ vậy mà lại thực sự đồng ý với cách làm của lão Yên.

Ngô Đại ôm lấy thi thể của Ngô Tam nói: "Đi thôi."

Manh Hiệp thấy bọn họ đồng ý thì cũng không nói gì thêm, đi theo lão Yên tiến về phía trước.

Lộ trình phía sau cây lớn kia cũng không xa, đi bộ không đến nửa giờ đã ra khỏi rừng rậm, Ngô Đại tìm một chỗ chôn Ngô Tam, sau đó không nói một lời, đi theo phía sau.

Lúc này tôi mới có thời gian hỏi lão Yên “Rừng Táng Thiên” là gì?

Lão Yên quay đầu nhìn thoáng qua khu rừng rồi chậm rãi giải thích: “Rừng Táng Thiên này ám chỉ một khu rừng, nhưng trong đó chỉ có một gốc cây có thể sống sót, cái cây này lại có khả năng hút hết nước của những cây khác! Theo sự thụ linh của cái cây này tăng lên, phạm vi hấp thụ hơi nước của nó sẽ trở nên càng rộng hơn và hạt giống của nó sẽ tỏa ra mùi thơm, từ đó thu hút các động vật ở xung quanh... Sau đó nuốt chửng chúng."

Nói xong, ông ấy lộ ra dáng vẻ có chút buồn bã nói nếu bản thân có phản ứng sớm một chút, có thể Ngô Tam sẽ không xảy ra chuyện.

Tôi lắc đầu nói: “Chuyện này xảy ra quá đột ngột, không ai ngờ trước được, lão Yên, lần sau chúng ta phải chú ý hơn.”

Dư Thành Trạch rất quen thuộc nơi này, tiếp theo chúng ta không thể chạy loạn theo ông ta được...

****

Lão Yên buồn bực “ừ” một tiếng, hiển nhiên là đang cảm thấy canh cánh trong lòng vì sơ suất của bản thân, từ đó dẫn đến chuyện Ngô Tam mất mạng.

Nhưng mấy ngày kế tiếp lại yên tĩnh lạ thường, tôi phát hiện lộ trình mà Dư Thành Trạch đi vậy mà cũng dần dần khớp với lộ trình trên bản đồ của lão Yên, không khỏi thắc mắc ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

Hôm nay, bởi vì nhiệt độ quá cao, ban ngày chúng tôi không có cách nào đi đường nên chúng tôi đã tìm một chỗ nghỉ ngơi phía sau một sườn núi và chuẩn bị chờ đến lúc chạng vạng tối lại lên đường.

Lão Yên cầm bản đồ không biết đang nghiên cứu cái gì, Dư Thành Trạch ở một bên cũng trốn ở trong góc, trong tay cầm một quyển bút ký yên lặng vẽ ra những hoa văn kỳ lạ, khiến cho bầu không khí trở nên có chút nặng nề.

Không thể không nói, kể từ khi Ngô Tam chết, bầu không khí vẫn luôn rất nặng nề và ngột ngạt, mỗi ngày ngoại trừ lúc đi đường và những cuộc trò chuyện cần thiết ra thì hầu như không có ai nói gì.

Dư Thành Trạch lại trông có vẻ rất hài lòng với tình trạng như vậy, bởi vì trên khuôn mặt vô cảm thường ngày của ông ta vậy mà lại hiện lên nụ cười.

“Còn bao lâu?”

Cuối cùng, lão Yên là người phá vỡ sự im lặng, quay đầu hỏi Dư Thành Trạch đang đứng ở trong một góc.

Dư Thành Trạch chỉ vào bản đồ ở trong tay lão Yên nói: “Chẳng lẽ ông nhìn không ra à?”

Lão Yên gấp bản đồ lại, thản nhiên nói: "Bản đồ này không chính xác! Cái hố lớn năm đó không hiểu sao lại ẩn xuống đất lần nữa, cho nên bản đồ ở trước mắt này chỉ là suy đoán của chúng tôi thôi, nhưng giáo sư Dư ông thì khác, bởi vì ông là người đã trốn ra từ nơi đó, dù sao cũng sẽ biết nhiều hơn một chút đúng không?"

Tôi cảm thấy thái độ của lão Yên có chút kỳ lạ, giống như ông ấy thực sự coi Dư Thành Trạch là đồng bạn, trong giọng nói cũng không có sự tức giận nào.

Dư Thành Trạch cũng cảm thấy kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào lão Yên hồi lâu rồi mới nói: “Lúc đó tôi giống như một con ruồi không đầu chạy loạn ở trong sa mạc, có thể giữ được cái mạng này đã là vạn hạnh rồi, làm sao còn nhớ rõ được tuyến đường lúc đó chứ?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch