Lão Yên dừng lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt có chút không vui giống như một con mãnh thú bị cắt ngang bữa ăn, thậm chí còn muốn nhai nuốt cả tôi.
Xung quanh khóe miệng của ông ấy đều là máu đỏ tươi, thi thể đã biến mất vào ngày hôm qua đang chất đống ở dưới chân ông ấy, tình trạng này hẳn là đã bị lão Yên nhai nuốt gần hết...
"Ông đang làm gì vậy?" Bộ dạng của ông ấy khiến tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tôi đang muốn chạy tới, nhưng ai biết vừa nhấc chân lên đã nghe thấy từ trong miệng của ông ấy phát ra tiếng ô ô giống như tiếng của dã thú.
Tôi choáng váng, cho dù lần này tôi có tự lừa dối bản thân đến mức nào thì cũng biết ông ấy đã xảy ra vấn đề!
****
Có lẽ tôi đã lâu không cử động khiến ông ấy cảm thấy tôi không còn là mối đe dọa nên quay lại gặm thi thể, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác.
Tôi siết chặt khẩu súng ở trên tay, thừa dịp ông ấy không chú ý đã lao thẳng về phía đó rồi đánh báng súng vào đầu của ông ấy, sau khi nhìn thấy ông ấy đã ngã oặt sang một bên thì tôi mới thở nhẹ ra một hơi.
Sau khi kéo đối phương sang một bên, tôi ngồi xổm người xuống để kiểm tra thi thể của Xích Mao, phần lớn trên những thi thể này đều đã có dấu răng của lão Yên, những mảnh thịt còn sót lại cũng bị vo thành viên, tựa hồ muốn nuốt chửng trong một lần.
Vừa nhìn những thứ này đã khiến tôi cảm thấy có chút buồn nôn, khó có thể tưởng tượng được lão Yên đã trúng phải loại thuốc mê nào mới có thể làm ra loại chuyện như vậy?
"Gừ, trả lại cho tôi!"
Trong khi tôi còn đang nghiên cứu thi thể, phía sau đã truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Khi tôi nhìn lại, không biết lão Yên đã tỉnh dậy từ khi nào, chỉ thấy ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ ngầu, bộ dáng đó như thể tôi đã lấy đi thứ quý giá nhất của ông ấy.
"Lão Yên, ông tỉnh táo lại đi." Tôi khuyên bảo, nhưng ông ấy hoàn toàn không nghe lọt, chỉ lao thẳng về phía tôi.
Khi thấy không còn cách nào khác, tôi đành phải giơ súng lên rồi bắn một phát vào phía trước chân của ông ấy: “Dừng lại, nếu không tôi sẽ bắn chết ông!”
Điều khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là ông ấy lại không hề sợ chết, động tác cũng không hề chút dừng lại, mà tôi cũng không dám nổ súng với ông ấy, sau khi chửi thề một câu thì cũng chỉ có thể dùng súng làm gậy, sau đó bất đắc dĩ đập lên đầu của ông ấy.
"Ô ô..."
Lão Yên nghẹn ngào một tiếng, âm thanh đó hoàn toàn không giống như con người có thể tạo ra, khiến tôi cảm thấy trong lòng ớn lạnh, lập tức nghĩ đến giọng nói trong máy ghi âm, tiếng gầm gừ của những người đó trước khi chết có vẻ hơi giống với lão Yên.
Tôi lập tức hoảng sợ và cố gắng nghĩ ra giải pháp trong khi đối phó với lão Yên.
Dù sao bản thân cũng chưa từng gặp qua loại tình trạng quỷ dị như thế này, nhất thời không thể nghĩ ra cách nào để giải quyết vấn đề.
Mục đích của lão Yên không phải là đánh ngã tôi, sau khi bức tôi lùi sang một bên lại ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu cắn nuốt thi thể của Xích Mao, dưới tình thế cấp bách tôi trực tiếp cởi áo ra rồi kéo ông ấy từ dưới đất dậy, sau đó lại để ông ấy nhìn về phía sau lưng của tôi nơi có hình xăm Cửu Long.
Bởi vì tôi nhớ lần đầu tiên khi ông ấy nhìn thấy hình xăm này, thần sắc rõ ràng rất khiếp sợ, mà thứ này cũng có thể dọa xác khô lùi lại, cho nên hiện tại tôi chỉ có thể hy vọng thứ này có thể có tác dụng gì đó?
“Nhớ ra chưa?” Tôi quay đầu lại rồi hét vào mặt ông ấy.
Chỉ thấy ông ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lưng của tôi, trong khi một tay vẫn còn cầm một miếng thịt đẫm máu.
Nhìn thấy ông ấy như vậy làm tôi cảm thấy có hi vọng, sau đó lại thúc giục ông ấy, nhưng ai ngờ ông ấy lại đột nhiên nhét miếng thịt vào miệng rồi lao thẳng về phía tôi.
Tôi không có phòng bị nên lập tức bị ông ấy đẩy ngã xuống đất, sau đó ông ấy há miệng gặm hình xăm của tôi, như thể đó là một thứ gì đó ngon lành.
Tôi bị ông ấy gặm đến đau nhức, một cổ lửa giận xông lên, lưng của tôi cong lại rồi lật ông ấy sang một bên, sau đó tát một cái thật mạnh vào mặt của ông ấy: “Nếu ông chỉ có chút bản lãnh này, tôi sẽ không đi theo ông lăn lộn nữa."
Không biết là do cái tát hay là lời nói của tôi có tác dụng, màu đỏ như máu ở trong mắt của lão Yên đã nhạt đi một chút, sau đó chỉ nghe ông ấy yếu ớt nói: "Nước..."
“Nước gì?” Tôi vừa định hỏi lại cho rõ ràng thì ông ấy lại nghiêng cổ rồi hôn mê bất tỉnh.
Tôi khẽ chửi thầm một tiếng rồi nhìn ông ấy hồi lâu, sau khi thấy ông ấy không có dấu hiệu tỉnh lại, đành phải cam chịu kéo ông ấy đi về phía bờ sông.
Tôi cũng không biết nước mà ông ấy nói là có ý gì, dù sao đến lúc này cũng chỉ có thể lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Tôi kéo ông ấy tới bờ sông, dù sao tôi cũng đã bị ông ấy làm cho kiệt sức nên tôi cũng không có tâm tư hầu hạ ông ấy. Chính vì thế mà tôi đã ấn thẳng đầu của ông ấy xuống nước.
Điều đáng kinh ngạc là lão Yên vừa rồi trông như bất tỉnh, vậy mà lúc này lại vô thức bắt đầu uống từng ngụm nước, ngay lúc tôi tưởng ông ấy sắp uống đến nổ bụng thì cuối cùng ông ấy cũng chịu dừng lại, nhưng tinh thần vẫn chưa tỉnh táo, chỉ gục ở chỗ này như một bãi bùn nhão.
Khi thái độ của lão Yên thay đổi, thái độ của Dư Thành Trạch cũng thay đổi.
Đây cũng là câu dài nhất mà ông ta đã nói kể từ lúc tôi gặp được ông ta cho tới nay, trong giọng điệu còn mang theo sự bất đắc dĩ, giống như một người thật vất vả lắm mới có thể trở về từ cõi chết.
Lão Yên nghe vậy cư nhiên cũng tán thành: "Nói cũng đúng, vậy chúng ta cũng nên bàn bạc với nhau xem tiếp theo nên đi tuyến đường nào nhỉ?"
Lúc này tôi thế mới biết được mục đích của lão Yên, nếu Dư Thành Trạch nói chính mình nhớ rõ lộ trình, vậy thì lão Yên nhất định sẽ còn hỏi một số vấn đề liên quan đến chuyện của cổ quốc Trường Dạ, đến lúc đó Dư Thành Trạch cũng không tiện từ chối không nói.
Nếu như ông ta không nhớ rõ thì vừa vặn, tuyến đường này ông ta đã không thể quyết định một mình được nữa.
Sắc mặt của Dư Thành Trạch tối sầm lại, sau đó gật nhẹ đầu, xem như đồng ý.
Về sau lão Yên đã tụ hợp cùng một chỗ với ông ta để nghiên cứu bản đồ một lúc lâu, cuối cùng quyết định tuyến đường tiếp theo phải đi.
Nhưng sau khi đạt được mục tiêu, sắc mặt của lão Yên cũng không khá hơn là bao, mà điều này cũng khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy, sau khi đối phương rời khỏi Dư Thành Trạch, tôi đã đến gần và hỏi ông ấy có phải tuyến đường đã định có vấn đề không?
Nhưng ông ấy lại lắc đầu không nói gì, chỉ đưa bản đồ cho tôi và chỉ vào một con đường ở trong đó để tôi tự nhìn.
Tôi cầm lấy bản đồ nghiên cứu hồi lâu, sau đó so sánh tuyến đường ở trên bản đồ và lộ trình trong hiện thực với nhau, cuối cùng lộ ra vẻ không dám tin mà nhìn về phía lão Yên: “Ông đây là muốn mọi người đi chịu chết à?”
Mặc dù tôi không biết trên con đường này đến tột cùng là có cái gì, nhưng nếu như nói trước đây nơi mà chúng tôi đã đi qua là một vùng đất không người thì nơi tiếp theo chúng tôi phải đi chính là vùng đất chết, có lẽ vẫn có người sống sót đi ra khỏi vùng đất không người, nhưng cho đến nay tôi chưa từng nghe nói đến ai có thể đi ra từ vùng đất chết.
Thấy lão Yên im lặng không nói lời nào, giọng điệu của tôi cũng trở nên dữ tợn hơn: “Năm đó không quân cũng không có khả năng chọn vùng đất chết làm sân tập bắn, đúng không?”
“Đúng vậy, nơi không quân chọn làm sân tập bắn đúng là ở vùng đất không người này, thế nhưng là…”
Nói đến đây thì ông ấy dừng một chút, giống như không biết phải diễn đạt thế nào mới đúng, cuối cùng mới chậm rãi nói ra một câu: "Thế nhưng, nếu chúng ta muốn đến đó thì ít nhất phải đi một vòng qua vùng đất chết này."
Tôi hỏi ông ta vì sao, sau đó chỉ thấy ông ấy vẽ một đường lên bản đồ: "Hiện giờ cậu nhìn ra chưa?"
Tôi cau mày, nét vẽ của ông ấy gần như vẽ ra toàn bộ tuyến đường mà chúng tôi đã đi trước đó. Sau đó, tôi đã phát hiện ra một vấn đề - mặc dù chúng tôi nhìn như vẫn đang tiến về phía trước, nhưng bởi vì gặp phải nguy hiểm, cho nên nhiều khi lộ trình đã hơi chệch hướng.
Bây giờ, lộ trình thực tế mà chúng tôi đang đi đã thực sự ẩn ẩn tạo thành một bức hình không hoàn chỉnh: Một nửa hình bầu dục.
Bởi vì chỉ thiếu một mảnh, cho nên tôi nhìn ra được hình đó là gì, nhưng nếu tăng thêm tuyến đường mà lão Yên đã định xuống thì hình này sẽ được ghép thành một hình bầu dục hoàn chỉnh...
"Cậu nhìn lại sân tập bắn của không quân đi.” Lão Yên chỉ tay lần nữa, mà lúc này tôi mới nhận ra nơi đó thực chất là một điểm trên hình bầu dục.
Tôi vẫn không thể đồng ý: “Vậy tại sao chúng ta không đi từ phía bên kia?”
Một bên của hình bầu dục này phải đi qua vùng đất chết, còn bên còn lại là vùng đất không người ít nguy hiểm hơn.
Lão Yên chỉ vào bên kia của vùng đất không người nói: “Những người mà tôi cử đi trước đó, bao gồm cả những đội ngũ đến tìm kiếm đoàn khảo sát Trung - Nhật vào năm năm trước đều đã đi qua khu vực này, nhưng kết cục của bọn họ là gì hẳn cậu cũng biết…”
Tất nhiên tôi biết, nếu dựa theo lời của lão Yên mặc dù đội ngũ đi tìm kiếm đội khảo sát Trung - Nhật toàn quân không bị diệt, nhưng cũng bị thiệt hại không ít, còn về phần những người mà lão Yên đã cử đi trước đó càng không có một ai trong số họ trở về.
"Cho nên, tôi nghĩ việc đi qua vùng đất chết này sẽ có một tia hi vọng sống hơn!” Lão Yên nói: "Trước đây tôi luôn yêu cầu bọn họ tránh xa vùng đất chết, bởi vì không ai biết bên trong đó có gì, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.”
Tôi không nói gì, bởi vì tôi biết ông ấy cũng đang đánh cược! Mặc dù đã bị thiệt hại rất nhiều người ở bên trong vùng đất không người này, nhưng điều đó cũng không chứng minh được sự an toàn của vùng đất chết, sự hung hiểm ở trong sa mạc cho tới bây giờ đều không phải tương đối.
Nhưng ông ấy nói cũng không sai, dù sao cũng đã thiệt hại nhiều người ở trong vùng đất không người, còn không bằng thử đi qua vùng đất chết, có lẽ có thể có chút khác biệt.
“Vậy cũng chỉ có thể thử xem.” Tôi trả lại bản đồ cho ông ấy, khi nhìn thấy ông ấy đi đến chỗ của Manh Hiệp và giải thích lộ trình cho anh ta, trong lòng tôi cũng theo đó mà cảm thấy nặng trĩu.