Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 78: Gương Cổ Song Ngư

Chương 78: Gương Cổ Song Ngư




Lời này của ông ấy kỳ thật cũng không đúng, không phải Dư Thành Trạch không đổ mồ hôi, so với bộ dạng đổ mồ hôi đầm đìa của chúng tôi thì trông ông ta đúng là rất thoải mái.

Dư Thành Trạch chỉ nói rằng ông ta không thích đổ mồ hôi, sau đó ngồi sang một bên không nói gì nữa, nhưng tôi lại chú ý tới ánh mắt của ông ta vẫn luôn chuyển động không ngừng, giống như đang quan sát xung quanh vậy.

Tôi ngồi xuống thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng đúng lúc này, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó lại xuất hiện...

“Thứ gì vậy?"

Tôi chợt đứng dậy hét lên, nhưng phía sau lưng tôi là lão Yên đang ngồi ở chỗ dốc cát chứ không có thứ gì khác.

Lão Yên lo lắng nhìn về phía tôi, hỏi tôi có phải đã xuất hiện ảo giác rồi không?

Tôi lắc đầu: “Không có, mọi người ở chỗ này đợi tôi, tôi đi xem một chút.”

Vừa dứt lời tôi đã cầm súng lên rồi đi vòng ra sau dốc cát, nhưng trước mặt là một mảnh trống rỗng, chẳng có gì cả...

"Trường An, cậu nghỉ ngơi một lát trước đã."

Rắn Độc đi theo tôi, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ anh ta cho rằng do trời nóng quá nên tôi mới hồ đồ như thế, điều này cũng khiến trong lòng tôi cảm thấy có chút bực bội, muốn chứng minh bản thân không có hồ đồ, nhưng trước mặt thật sự chẳng có gì cả.

Tôi ủ rũ ngồi bệt xuống đất lần nữa, không buồn nói chuyện.

"Nói cho tôi biết về cảm giác của cậu đi." Lúc này Manh Hiệp mở miệng nói.

Tôi hỏi: “Anh thực sự tin vào những gì tôi cảm thấy không?”

“Không nói tới vấn đề tin hay không tin, ở một nơi quỷ quái như sa mạc này cũng không thể sơ suất được, bởi vì cậu không biết khi nào sự sơ suất này sẽ giết chết cậu.” Anh ta bình tĩnh trả lời.

Đây có thể coi là kinh nghiệm của anh ta, tôi thấy anh ta chịu nghe thì cũng nhanh chóng nói cho anh ta biết cảm giác của mình trên đường đi.

Anh ta cau mày đứng lên rồi vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, sau đó hỏi tôi có biết gì về rắn thủy tinh không.

"Rắn thủy tinh?"

Tôi lắc đầu, bởi vì tôi chưa từng nghe nói đến thứ này bao giờ.

Manh Hiệp không giải thích chỉ gật nhẹ đầu với lão Yên: “Mọi người cẩn thận chút, cảm giác của Trường An chưa chắc đã sai, nếu tôi đoán không lầm thì chúng ta sắp đến gần vùng đất chết rồi?”

“Đúng vậy.” Lão Yên ừ một tiếng, nếu dựa theo suy đoán thì cổ quốc Trường Dạ nằm ở khu vực biên giới giữa vùng đất chết và vùng đất không người.

Manh Hiệp suy nghĩ một lúc rồi nói năm đó anh ta đọc được trong một cuốn sách cổ, nói thứ có khả năng xuất hiện nhất ở khu vực biên giới này chính là rắn thủy tinh.

Thấy anh ta lại nhắc tới rắn thủy tinh lần nữa, khiến tôi không khỏi tò mò hỏi anh ta rốt cuộc đó là con gì?

“Đúng như tên gọi, loại rắn này toàn thân trong suốt, giống như thủy tinh hoặc khối băng, nên còn được gọi là rắn băng.”

Manh Hiệp dùng tay miêu tả: “Nó cao khoảng nửa người, nhưng cơ thể lại cực kỳ mảnh, dưới sự phản chiếu của mặt trời, ngay cả khi nó đã đến bên cạnh cậu thì cậu chưa chắc có thể nhìn thấy được."

Khi nghe anh ta nói vậy, tôi cũng nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, lại nhớ ra anh ta nói không thể nhìn thấy nó, cho nên sau khi dùng súng bắn vài phát ở xung quanh và chắc chắn rằng không có thứ đó ở đây thì tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Manh Hiệp mỉm cười bảo tôi đừng quá lo lắng, nói là tính công kích của những con rắn này không mạnh, miễn là tôi không chọc đến chúng nó là được.

“Vậy ánh mắt mà tôi cảm giác được dọc theo đường đi này là của rắn thủy tinh sao?” Tôi quay đầu nhìn về phía sau, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bởi vì ánh mắt đó quá giống con người.

Manh Hiệp cũng không chắc chắn, nhưng đây là khả năng có thể xảy ra nhất.

Chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ hơn hai tiếng, sau khi tránh được khoảng thời gian nắng nóng nhất thì mới lần nữa xuất phát, trong khoảng thời gian này, tôi lại cảm giác được ánh mắt quỷ dị thêm mấy lần nữa, tôi vốn muốn đi thăm dò nhưng lại bị Manh Hiệp ngăn lại!

Mặc dù không biết anh ta muốn làm gì, nhưng tôi biết anh ta làm vậy là có lý do của mình, cho nên tôi cũng thuận theo ý của anh ta mà vờ như ở phía sau lưng không tồn tại ánh mắt đó.

Sau khi khởi hành lần nữa, Dư Thành Trạch dường như càng mất kiên nhẫn hơn, động tác của ông ta rất nhanh, cho dù là cát nóng hay nắng như thiêu đốt cũng không hề ảnh hưởng đến ông ta, chỉ trong chốc lát ông ta đã cách chúng tôi một đoạn.

"Mọi người nói xem, ông ta đang muốn làm gì mà vội vàng như vậy?" Rắn Độc cau mày.

Tất cả chúng tôi đều lắc đầu, hành vi của Dư Thành Trạch thật quái đản, rõ ràng trước đó ông ta đã muốn chúng tôi chết, nhưng lúc này dường như ông ta đã dừng lại.

Vành tai của Manh Hiệp giật giật, sau đó đột nhiên nói một câu: “Mọi người nói xem, ông ta hành động vội vã như vậy, có phải là đang cố ý để chúng ta nhìn thấy không?”

Chúng tôi nhìn về phía Manh Hiệp, anh ta bị chúng tôi nhìn như vậy thì có chút sững sờ, sau đó hỏi chúng tôi làm sao vậy?

Lão Yên vỗ đầu một cái: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ, chẳng lẽ cổ quốc còn có thể chạy!”

"Quên đi, dù mục đích của ông ta là gì, hiện tại chúng ta cũng đã bị ông ta lừa, cho nên đều cẩn thận đi." Tôi nhún vai, tiếp tục đi về phía trước.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể nghĩ ra hai loại khả năng: Một là Dư Thành Trạch biết Xích Mao, thậm chí ông ta đã sớm biết ở nơi này có Xích Mao nên đã sớm nhắm mắt lại; thứ hai là đòn tấn công của Xích Mao lên Dư Thành Trạch là vô dụng.

Tất nhiên là tôi càng có khuynh hướng về loại thứ nhất hơn. Nếu là cái thứ hai...

Tôi cười khổ trong lòng một tiếng, kỳ thực thì loại thứ hai cũng có khả năng, chỉ là do chính mình không muốn nghĩ tới mà thôi, bởi vì điều này đã nói rõ Dư Thành Trạch ở trước mặt tôi quả thực không phải là con người!

Nhưng tôi nhớ lão Yên đã từng nói qua, nếu như ông ta không phải là con người, đồng đội trong ngành đã bắt ông ta từ lâu, cho nên một khi là loại thứ hai, tôi không thể tưởng tượng được người trước mắt mình là thứ gì.

Nghe xong câu hỏi của tôi, vẻ mặt của Dư Thành Trạch cũng không thay đổi: "Sao vậy, chết thêm một người nữa sẽ khiến trong lòng cậu cảm thấy thoải mái à? Hơn nữa, nếu tôi không mang các cậu đến đây thì các cậu cũng phải chết."

Tôi còn muốn nói gì nữa, nhưng lão Yên đã ngăn tôi lại, nói là đợi Manh Hiệp quay lại trước đã.

“Anh ta còn có thể quay lại sao?” Nghĩ đến cảnh tượng mình đã thấy trước đó, tôi lẩm bẩm nói một câu.

Lão Yên nói rất chắc chắn: “Nhất định có thể trở về.”

Nhưng tôi nhìn thấy sự bất an ở trong mắt của lão Yên, không biết lúc ông ấy nói ra lời này là đang an ủi tôi hay là đang an ủi chính mình.

Chúng tôi cứ như vậy ngồi đó cách ốc đảo không xa, theo thời gian trôi qua càng ngày càng dài, cũng không còn ai có tâm tư nói chuyện.

Chờ hồi lâu, lão Yên cũng mất đi lòng tin của mình, sau khi đứng dậy vỗ nhẹ hạt cát ở trên người thì khàn giọng nói: “Đi thôi…”

Tôi liếc nhìn ốc đảo cách đó không xa, trong lòng nhất thời cảm thấy bi thương——Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc đám người Manh Hiệp đưa Dư Thành Trạch tụ hợp với chúng tôi, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ lực lượng tinh nhuệ này vậy mà đã chết hết...

Lồng ngực tôi đột nhiên thắt lại, tôi thở phì phò từng ngụm khí, phải mất một hồi lâu mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Bốn người chúng tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này lại có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, tôi vội quay lại thì nhìn thấy Manh Hiệp máu me khắp người.

Anh ta hướng về phía chúng tôi gật đầu một cái rồi ngã phịch xuống cát.

Chúng tôi vội vàng chạy tới, lão Yên đưa tay lên mũi Manh Hiệp để kiểm tra, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: Còn sống ...

“Rắn Độc, cậu mau kiểm tra cho anh ta đi.”

Tôi hưng phấn kéo Rắn Độc qua đó, dù sao tôi cũng không biết máu ở trên người của Manh Hiệp là của anh ta hay là của Xích Mao, tốt nhất là kiểm tra lại cho chắc.

Rắn Độc gật nhẹ đầu, sau đó ngồi xổm xuống xé toạc quần áo của Manh Hiệp ra, mà lúc này chúng tôi mới nhìn thấy rõ đến cùng thì anh ta đã trải qua những gì: Trên eo của anh ta có một vết thương đủ sâu để thấy được xương, trên tay chân cũng có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng vết thương nguy hiểm nhất là ở trên lưng của anh ta, không hiểu vì sao lại có một cái lỗ to bằng nắm tay, nếu lại sâu hơn một chút nữa có lẽ sẽ xuyên qua...

Nhưng cũng may là Rắn Độc vẫn còn ít thuốc nên anh ta đã cẩn thận xử lý miệng vết thương, sau đó nói với chúng tôi phải nghỉ ngơi ở đây thêm một đoạn thời gian, bởi vì vết thương của Manh Hiệp cần thời gian để hồi phục.

Đương nhiên là lão Yên và tôi cũng không có phản đối, nhưng Dư Thành Trạch tựa hồ có chút gấp gáp: "Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, đừng quên mục đích chúng ta tới đây là đi tìm cổ quốc Trường Dạ.”

Lão Yên không thèm để ý đến ông ta, nhưng tôi lại khịa ông ta một câu: "Ông có thể đi trước!"

Sau khi nghe tôi nói xong thì Dư Thành Trạch đã có chút rục rịt, nhưng không biết là đang nghĩ cái gì mà không tiếp tục kiên trì nữa.

Bởi vì muốn ở lại đây một thời gian nên chúng tôi đã dựng lều, rồi lại đốt lửa ở ngoài lều, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí chuyển Manh Hiệp vào trong lều.

Manh Hiệp bị thương rất nặng, nên ngay trong đêm đó đã lên cơn sốt cao, Rắn Độc lo lắng nói hiện tại không có nước, khiến cho miệng vết thương của anh ta không được chữa trị tốt, rất dễ bị nhiễm trùng.

Nước...

"Tôi đi." Tôi đột nhiên đứng dậy, ốc đảo phía sau chúng tôi có nước, đương nhiên nơi đó còn có Xích Mao.

Lão Yên đưa tay kéo tôi lại: "Cậu tạm thời đừng xúc động."

"Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn anh ta chết à?" Tôi căm tức nhìn lão Yên: "Bọn họ đều là người của ông, hiện tại đều chết hết chỉ còn lại một người, chẳng lẽ ông muốn nhìn anh ta cứ như vậy mà chết đi sao?

Lão Yên lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, sau đó lại lấy đèn pin từ trong túi ra: “Cậu cũng đã nói cậu ta là người của tôi, như vậy người đi hẳn là tôi mới đúng!"

****

"Không được."

Tôi không cần suy nghĩ đã từ chối, mặc dù trên đường đi lão Yên luôn tỏ ra mình không tốn sức, nhưng dù sao ông ấy cũng đã hơn năm mươi tuổi, cộng thêm việc đã mấy ngày không uống nước, thân thể đã sớm chịu không nổi rồi.

Tuy nhiên lão Yên lại cười hai tiếng “ha hả”, chỉ vào tôi rồi nói: “Thằng nhóc cậu đúng là rất thú vị, chính mình đi chịu chết thì được, còn người khác đi thì lại không được.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch