Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 77: Gương Cổ Song Ngư

Chương 77: Gương Cổ Song Ngư




Manh Hiệp lắc đầu: " Hiện tại còn khó nói, tôi chỉ cảm thấy thứ đã giết chết bọn họ dường như không thể sống sót trong sa mạc."

"Ồ?" Tôi cảm thấy hứng thú và hỏi anh ta lí do.

Anh ta trợn mắt nhìn tôi một cái rồi mới giải thích, nói là có rất ít động vật có kích thước lớn có thể sống sót được trong sa mạc. Thứ nhất là không có chỗ để xây tổ, thứ hai là hình thể càng lớn thì càng cần nhiều hơi nước.

Nói chung là đối với loại động vật có kích thước lớn sẽ rất khó để tìm đủ nguồn nước trong môi trường sa mạc này, mà đây cũng là lý do tại sao lạc đà lại quý giá như thế.

Tôi không đồng tình nói: “Nhưng mọi chuyện trên con đường này không thể suy đoán theo lẽ thường được.”

Nếu anh ta nói điều này với tôi khi tôi mới vào sa mạc thì chắc chắn tôi sẽ coi đó là thật, nhưng sau khi đã gặp qua nhiều quái vật không thể tưởng tượng được, tôi lại không tin tưởng cho lắm.

Manh Hiệp mỉm cười: "Đúng vậy, nhưng mỗi một con quái vật mà các người gặp ở trên đường, không phải đều đáp ứng tiêu chuẩn sinh tồn trong sa mạc sao?"

Tôi còn muốn nói điều gì đó, nhưng lão Yên lại gật nhẹ đầu: "Nhìn dấu răng này, có lẽ thứ này còn lớn hơn cả lạc đà, rất khó có thể sống được ở trong sa mạc. Cho nên…”

“Cho nên thứ này đến từ cổ quốc.” Manh Hiệp kết luận.

Mặc dù biết không khí không đúng, nhưng tôi vẫn hưng phấn mà xoa hai tay: “Nói như vậy, cổ quốc đang ở gần đây à?”

Đi lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đến nơi, khiến tôi không thể kiềm chế nổi sự kích động ở trong lòng.

*****

Lão Yên nghiêng mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt nặng nề nói: “Không biết kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì, nếu sinh vật vô danh này thật sự đến từ cổ quốc thì tại sao nó lại chạy ra ngoài, hay là nói cổ quốc đang ở ngay dưới lòng bàn chân của chúng ta?”

"Không phải ở đây." Dư Thành Trạch vẫn luôn giữ im lặng lại đột nhiên nói ra một câu, chúng tôi lập tức nhìn về phía ông ta, muốn nghe xem ông ta có ý kiến gì.

Nhưng không ngờ ông ta lại ngừng nói và chỉ giục chúng tôi đi nhanh lên.

Lão Yên cau mày nói: “Giáo sư Dư, nếu anh đã biết cổ quốc ở đâu, sao không nói cho chúng tôi biết phải mất bao lâu thì mới đi đến đó được?”

Dư Thành Trạch nhìn chúng tôi đầy giễu cợt, sau đó nói với tốc độ này của chúng tôi thì vĩnh viễn cũng không thể đến đó được.

"Giáo sư Dư, vậy mời ông đi trước đi." Tôi nhún vai, sau đó làm ra dáng vẻ không tiễn, Dư Thành Trạch trừng mắt nhìn tôi, cũng không nói gì thêm.

Tôi và lão Yên liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Xét thái độ của Dư Thành Trạch mà nói, rõ ràng ông ta đã coi chúng tôi là gánh nặng, nhưng kêu ông ta đi trước thì ông ta lại không chịu đi, cũng không biết rốt cuộc ông ta lại có ý định quỷ quái gì.

"Còn chưa chịu đi à?" Thấy chúng tôi vẫn không nhúc nhích, Dư Thành Trạch vội vàng thúc giục, càng lúc càng lo lắng.

Lão Yên xua tay, không muốn tranh cãi với ông ta, sau khi chôn hai thi thể xong thì mới tiếp tục lên đường.

Nắng rất gắt, lúc đầu tôi còn có tâm trạng nói chuyện vài ba câu với lão Yên, nhưng càng về sau tôi càng không muốn nói chuyện nữa, cứ máy móc đi theo họ từng bước một.

"Vừa rồi có phải có thứ gì chạy ngang qua không?"

Trong lúc tôi nóng đến mức muốn ngất xỉu thì chợt cảm thấy có một cơn gió thổi qua, mặc dù rất nhẹ nhưng tôi có thể chắc chắn cảm giác này không sai được, tựa hồ có thứ gì đó lướt qua rất nhanh, cho nên lúc này tôi mới kinh ngạc nói như vậy.

Mọi người đều dừng lại hỏi tôi thấy gì, nhưng tôi lại lắc đầu nói không thấy gì cả, chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua.

"Trường An, có phải cảm giác của cậu đã sai rồi không? Tôi ở ngay phía sau cậu mà, nhưng không hề cảm nhận được gì." Rắn Độc nhìn hai bên, sau đó hỏi.

Tôi lắc đầu, khẳng định cảm giác của mình không sai.

"Cẩn thận một chút luôn không sai.” Lão Yên nhìn thoáng qua tôi, sau khi xác nhận không có thứ gì mới thản nhiên nói.

Nhưng Dư Thành Trạch lại cười lạnh một tiếng, nói chúng tôi nghi thần nghi quỷ.

Chúng tôi cũng không để ý tới ông ta, dạo gần đây tính tình của ông ta ngày càng dễ nóng nảy, mà chúng tôi cũng lười tranh cãi với ông ta.

Dù cuối cùng không nhìn thấy gì nhưng tôi vẫn cảm thấy rùng mình như cũ, như thể có thứ gì đó vẫn luôn ở phía sau lưng nhìn chằm chằm vào tôi. Mặc dù tôi đã quay lại mấy lần nhưng đều không thấy gì, cuối cùng tôi chỉ có thể quy tội bản thân đã bị mặt trời phơi đến ngu người.

“Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút đi.” Vào giữa trưa, nắng gắt đến mức không ai có thể mở mắt nổi, lão Yên đi đến một nơi râm mát, sau đó đặt ba lô xuống đất rồi ngồi xuống trước.

Nhưng vừa ngồi xuống, ông ấy liền bật dậy kêu lên vì hạt cát ở đây quá nóng, cuối cùng đành phải ngồi lên ba lô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Thấy có chỗ nghỉ ngơi, chúng tôi cũng lần lượt di chuyển tới đó, mặc dù Dư Thành Trạch có hơi bất mãn nhưng nhìn tình trạng này của chúng tôi thì cũng biết chúng tôi không thể đi được nữa, ông ta đành phải rầu rĩ đồng ý.

Lão Yên nhìn về phía Dư Thành Trạch nói: "Tôi nói này giáo sư Dư, ánh nắng chói chang như vậy mà sao không thấy anh đổ mồ hôi vậy?"

"Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Rắn Độc bị tôi kéo chạy được mấy bước, lúc này anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy A Hắc bị kéo xuống, nên nhất thời có chút mơ hồ.

Tôi nhanh chóng kể cho mọi người nghe về Xích Mao: "Đôi mắt của thứ này có thể phóng điện, cho dù cách xa vài mét vẫn có thể giết chết người! Tuy nhiên, chỉ cần không nhìn vào con mắt của nó thì sẽ không sao.”

Bọn họ chưa từng nghe qua một thứ quỷ dị như vậy nên có chút không dám tin tưởng, nhưng cái chết của A Hắc quả thực rất kỳ lạ nên bọn họ không thể không tin.

Manh Hiệp đặt một tay lên thanh loan đao đeo ở bên hông: “Ông đây phải giết chết nó!”

Tôi hiểu sự tức giận của anh ta, anh ta đã dẫn năm người tiến vào sa mạc, trôi qua nhiều ngày cũng chỉ mất có một người, nhưng kết quả là vừa tụ hợp không được mấy ngày thì đã chết mất ba người, cho nên anh ta tự nhiên không thể chịu đựng được.

"Không được!"

Tôi tóm lấy Manh Hiệp đang định lao tới, sau đó liếc mắt ra hiệu với lão Yên.

Tuy nhiên, tiếng nước bốc lên nối tiếp nhau khiến toàn thân tôi rét run - ở đây có khoảng ba con Xích Mao, mỗi con dài hơn một mét.

“Mọi người nghe đây, tuyệt đối không được nhìn vào con mắt của chúng nó!”

Tôi nhắm mắt lại rồi hét lên một tiếng, sau đó nhặt khẩu súng tiểu liên B56 lên và bắn lung tung qua đó.

Cũng may là mọi người đều nhớ tới lời nhắc nhở trước đó của tôi, sau khi nghe thấy tiếng nước bốc lên, nguyên một đám đều quay đầu chạy nhanh về phía sau, sau đó vừa chạy vừa hướng sau lưng bắn súng, khiến cho tràng cảnh nhất thời hỗn loạn vô cùng.

Nhưng tốc độ của Xích Mao rất nhanh, mà chúng tôi cũng không dám quay đầu lại, nên chỉ nghe thấy có tiếng trườn bò cách chúng tôi ngày càng gần.

"Trường An, phải xử lý thứ này thế nào?" Lão Yên nổ một phát súng về phía sau, sau đó lau mồ hôi rồi lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu, tôi có thể biết thứ này đều là nhờ phúc của cuốn , mà phía trên đó hoàn toàn không nói làm cách nào để đối phó nó.

“A!”

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm của Ngô Nhị truyền đến, nhưng đám người chúng tôi lại không có ai dám quay đầu lại, chỉ có thể nghe tiếng kêu thảm thiết từ lớn cho đến nhỏ dần cách chúng tôi không xa, cuối cùng biến mất hầu như không còn...

Manh Hiệp ở phía bên trái của tôi đột nhiên dừng lại, sắc mặt của anh ta cũng trở nên âm trầm, tôi vội kéo anh ta lại, nhưng anh ta lại không nhúc nhích, mà chỉ kéo lấy tôi hỏi về chuyện con Xích Mao này ngoài khả năng con mắt biết phóng điện ra thì còn có bản lãnh nào khác không.

Câu hỏi của anh ta đã làm khó tôi, bởi vì bên trong chỉ đề cập đến đặc điểm này, cũng không đề cập đến những đặc điểm khác, thậm chí tôi còn nghĩ sau vị tổ tiên đó thì cũng chưa từng có ai gặp được nó.

Tôi nghĩ nghĩ một hồi rồi nói với anh ta rằng tôi không biết.

"Không thể cứ tiếp tục như vậy được, tôi đi xem thử."

Manh Hiệp không thèm để ý, tôi vừa muốn khuyên anh ta thì thấy anh ta đang chỉ vào mắt của mình: "Không có ai thích hợp hơn tôi!"

Thành thật mà nói, nếu anh ta không chủ động nhắc tới, có lẽ tôi đã quên mất đôi mắt này của anh ta không nhìn thấy.

Nếu như anh ta đã không thể nhìn thấy thì coi như mắt của Xích Mao cũng vô dụng với anh ta, cho nên để anh ta đi giải quyết mới là cách tốt nhất.

Tôi lau mồ hôi nói: "Được, tôi sẽ tiếp ứng cho anh."

Tổng cộng có ba con Xích Mao, tôi sợ anh ta không chú ý một cái liền xảy ra chuyện. Dù sao âm thanh vừa rồi của Ngô Nhị cũng không phải là vì nhìn thấy con mắt của Xích Mao.

Manh Hiệp lắc đầu: “Không cần, cậu mang theo bọn họ chạy đi, lát nữa chúng ta gặp lại sau.”

Tôi còn muốn nói gì nữa, nhưng anh ta đã vỗ mạnh vào bờ vai tôi: “Đi mau!”

Lão Yên nghe thấy động tĩnh của chúng tôi thì cũng tiến lại, sau khi biết được lựa chọn của Manh Hiệp thì cũng không có phản đối, ngược lại còn kéo chúng tôi bỏ chạy.

Tiếng vụt vụt bò lên trên cát của Xích Mao cũng dừng lại, mà tôi như không sợ chết mà quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó chỉ thấy chiếc khăn quàng đỏ đeo ở trên cổ của Manh Hiệp tung bay theo gió, cứ như vậy bị bọn chúng vây vào giữa…

“Nhìn cái gì vậy, không muốn sống nữa sao?"

Lão Yên kéo đầu của tôi lại, mà tốc độ kéo tôi chạy còn nhanh hơn trước.

Chạy được mấy phút thì tôi dừng lại: “Không sao đâu, Xích Mao đã không còn tiếp tục đuổi theo nữa.”

Lão Yên nghe xong lời này liền đặt mông ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển từng ngụm một.

"Giáo sư Dư, ông có biết Xích Mao không?"

Tôi cũng nghỉ ngơi một lúc, sau đó quay đầu hỏi Dư Thành Trạch ở một bên đang ngồi dưới đất.

Dư Thành Trạch nghe vậy thì liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Tôi không biết.”

“Không biết?”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi ông cách A Hắc gần nhất, nhưng lúc Xích Mao đi ra thì ông vẫn không rời khỏi bờ sông! Huống chi, nơi này là do ông dẫn chúng tôi đến."

Tình hình vừa rồi rất căng thẳng nên tôi không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do ông ta bị dọa cho sợ hãi mà thôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã nghĩ lại hai người bọn họ cách nhau gần như vậy, nhưng tại sao người xảy ra chuyện chỉ có một mình A Hắc?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch