“Vết thương của cậu ta cũng sắp khỏi rồi, có thể đi được rồi chứ?”
Nghỉ ngơi tại chỗ ba bốn ngày, Dư Thành Trạch cuối cùng không chịu nổi nữa.
Sau khi lão Yên xác nhận Manh Hiệp quả thực không có vấn đề gì liền đồng ý yêu cầu của Dư Thành Trạch.
Mấy người chúng tôi thu dọn đồ đạc xong thì lúc này mới bắt đầu lên đường. Ban đầu chúng tôi vốn nghĩ đến việc đổ đầy nước trước khi rời đi, nhưng vừa nghĩ đến những con côn trùng đó thì chúng tôi cũng coi như thôi, cũng may là vẫn còn đủ nước để dùng, nếu uống tiết kiệm thì có thể cầm cự được cho đến khi tìm được nguồn nước tiếp theo.
Sau sự việc của Xích Mao, chúng tôi càng cảnh giác với Dư Thành Trạch hơn, chỉ là ông ta cũng không thèm quan tâm vẫn làm theo ý của mình, chỉ khi lộ trình đi bị chệch hướng thì mới phát biểu một chút ý kiến của mình.
"Còn bao lâu nữa?" Tôi lau mồ hôi trên mặt, xung quanh vẫn là sa mạc mênh mông vô tận, điều này luôn mang đến cho tôi cảm giác tuyệt vọng dù có đi thế nào cũng không thoát ra được.
Lão Yên nhìn thoáng qua Dư Thành Trạch, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết, theo lý thì chúng ta phải ở gần rồi mới đúng.”
Tôi gãi đầu bực bội, sau đó lại nhìn về phía Manh Hiệp ở một bên, hỏi xem liệu anh ta có thể kiên trì được không.
Mặc dù vết thương của anh ta đang hồi phục rất tốt, nhưng việc bôn ba nhiều ngày như vậy cũng không phải là chuyện tốt đối với một người đang bị thương.
Anh ta xua tay tỏ ý mình không sao, sau đó liếc nhìn xung quanh, rồi dùng giọng điệu có chút kỳ lạ nói anh ta cảm thấy tử khí ở xung quanh ngày càng nặng!
"Chắc là sắp đến rồi." Nghe anh ta nói như vậy khiến tôi cảm thấy có chút bất an, nhưng lão Yên lại hưng phấn, sau khi nghe ông ấy giải thích xong, tôi mới biết được Manh Hiệp rất nhạy cảm với những thứ như cổ mộ, có thể cảm nhận được sự vật mà người bình thường không thể cảm nhận được.
Răng rắc...
Tôi đang đi rất bình thường, nhưng đột nhiên bản thân lại giẫm phải thứ gì đó và phát ra âm thanh chói tai. Tôi giật nảy mình rồi vội vàng nhảy sang một bên, chỉ thấy ở dưới lớp cát vàng mơ hồ có một xác chết.
"Đào ra xem thử đi.” Sắc mặt của lão Yên thay đổi, tôi cũng vội vàng đi tới rồi đào lớp cát vàng ra, lộ ra manh mối về thứ bên dưới.
Trên mặt đất có hai xác chết khô, đầu đã biến thành xương trắng, nhưng da thịt ở trên người vẫn còn đó, bên ngoài phủ lấy thứ gì đó giống như dịch nhầy, nhưng chất nhầy này đã khô và hòa lẫn với xác chết trông rất buồn nôn!
Khi tôi nhìn thấy xác chết này, phản ứng đầu tiên của tôi chính là bọn họ dường như bị thứ gì đó nuốt vào rồi lại phun ra...
Mặc dù suy nghĩ này thật vô lý nhưng tôi nghĩ điều đó không phải là không thể xảy ra ở sa mạc kỳ lạ này.
“Đây có phải là người mà ông đã phái ra trước đây không?” Nhìn thấy thần sắc của lão Yên như thế, tôi mở miệng hỏi một câu.
Ông ấy ừ một tiếng, nói trang phục ở trên người của xác chết này quả thực chính là của một nhóm tiên phong khác, trước đó ông ấy còn ôm hy vọng, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy tình trạng của hai thi thể này, đoán chừng những người khác cũng không còn sống.
"Xác chết này quá kỳ lạ!"
Rắn Độc ngồi xổm ở bên cạnh xác chết, sau đó mang găng tay lật ngửa xác chết lại, nói trên người của xác chết này không có vết thương nào, chỉ có một lớp chất nhầy đã bị hong khô, giống như là bị chất nhầy này ngăn cản hô hấp nên mới ngạt thở mà chết.
Manh Hiệp lắc đầu nói: "Bọn họ bị ăn..."
"Cái gì?" Rắn Độc đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó không đồng ý nói: "Sao có thể như vậy được? Nếu như bị ăn thì sao xác chết này còn nguyên vẹn được?”
Tôi cảm thấy rất hứng thú với những gì anh ta nói, bởi vì nó trùng khớp với suy nghĩ của tôi.
Manh Hiệp dùng tay vuốt ve đầu của xác chết rồi nói: "Không nguyên vẹn, cái đầu này không phải về sau mới hóa thành xương trắng."
Chúng tôi hiểu ý của anh ta - hai người này đã bị ăn mất đầu!
Sắc mặt của Rắn Độc lập tức thay đổi, anh ta đưa tay nâng đầu của xác khô lên nhìn hồi lâu rồi mới gật nhẹ đầu: “Anh nói đúng, trên hộp sọ có dấu răng mờ nhạt, nhìn dấu răng này có lẽ bọn họ đã gặp phải thứ gì đó rất lớn …”
Sau đó anh ta chỉ dấu răng kia cho chúng tôi nhìn, chỉ thấy cái dấu răng này chiếm một nửa hộp sọ, trông giống như một vết lõm trên hộp sọ, cũng khó trách vừa rồi Rắn Độc lại xem nhẹ nó.
Thứ này trông không giống dấu răng, nếu không có Manh Hiệp thì tôi chỉ nghĩ đó là một vết sẹo ở trên hộp sọ mà thôi.
“Thứ này phải to đến mức nào mới có hàm răng to như vậy.” Tôi lẩm bẩm một câu.
Không ai có thể trả lời câu hỏi này của tôi, trong lúc nhất thời mọi người đều trầm mặc nhìn về phía xác chết.
Lão Yên không nói lời nào, chỉ yên lặng tìm kiếm manh mối xung quanh xác chết, một lúc sau mới lắc đầu nói không còn gì cả.
Manh Hiệp chỉ vào một chỗ ở trên hộp sọ của xác chết rồi nói: "Thứ bọn họ để lại đều ở đây."
“Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn chơi trò bí hiểm nữa, mau nói đi, anh đã tìm thấy thứ gì rồi?" Lão Yên bất đắc dĩ nói.
Ngô Nhị không nói gì, chỉ đào một cái hố ngay tại chỗ rồi chôn Ngô Đại vào trong đó.
Nhìn thấy Ngô Đại như thế, chúng tôi không khỏi nhìn thấy tương lai của chính mình, trong lúc nhất thời cảm thấy bi thương không thôi.
Đúng lúc này Dư Thành Trạch lại đột nhiên mở miệng nói: "Tôi biết nơi nào có ốc đảo!"
Lão Yên lộ ra vẻ nghi ngờ mà nhìn về phía ông ta, nhưng ông ta lại nói lúc ông ta trốn ra thì có đi ngang qua một ốc đảo, cách nơi này không xa.
"Sao anh không nói sớm?" Lão Yên giận tím mặt.
Dư Thành Trạch cười lạnh một tiếng: "Nói sớm thì các người sẽ đi cùng với tôi à?”
Một câu nói này đã khiến chúng tôi không còn phát cáu nữa. Quả thực đúng là như thế, trước đó là do ông ta đã dẫn chúng tôi đến chỗ của đàn cá quái dị. Nếu ông ta nói sớm hơn mấy ngày, nói không chừng chúng tôi sẽ nghi ngờ ông ta có ý gì khác.
Nhưng vào lúc này, mặc dù chúng tôi đã biết động cơ thầm kín của ông ta, nhưng lại không thể không đi theo.
Suốt đường đi không ai nói một lời, sức lực còn lại đều được dùng để đi đường.
Cứ như vậy đi được một ngày, cuối cùng thì ở trước mắt cũng xuất hiện một mảnh xanh tươi, cho dù vẫn còn cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mát mẻ.
Nhìn thấy ốc đảo, hai mắt của mọi người đều sáng lên! Hơn mười ngày đi trong vùng đất chết, bốn năm ngày tiếp theo đều không nhìn thấy nước, nếu không tìm được ốc đảo thì có lẽ chúng tôi sẽ chết khát ở chỗ này rồi.
Chỉ là không có ai dám tiếp tục tiến lên phía trước, bởi vì bản thân đã đi qua nhiều vết xe đổ giống như vậy, cho nên lần này tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận, nếu như ốc đảo này lại là giả, đoán chừng mọi người sẽ phát điên lên mất.
Lão Yên lấy kính viễn vọng ra nghiên cứu hồi lâu, sau đó trên mặt lộ ra vui mừng: “Là thật.”
Nghe được lời của ông ấy, đám người reo hò không ngừng, tất cả mọi người vốn không còn chút sức lực nào lại đột nhiên có thêm sức mạnh mà co cẳng lao thẳng về phía ốc đảo ở trước mặt.
Người xông tới nhanh nhất là A Hắc, dù sao hình thể của anh ta cũng cao lớn, lại dễ đổ mồ hôi và mất nước rất nhanh, cho nên trong khoảng thời gian không có nước đó thì anh ta là người khốn khổ hơn bất kỳ ai khác.
Ngay khi nhìn thấy nước, bộ dạng của anh ta trông giống như một đứa trẻ nhìn thấy mẹ lập tức chạy tới như thế, sau đó nằm trên bờ uống một ngụm lớn.
Nhìn bộ dạng của anh ta như vậy khiến chúng tôi cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng động tác của lòng bàn chân cũng không hề chậm, chỉ sau anh ta có mấy giây thì chúng tôi cũng đã đến bên bờ sông, nhưng ngay khi tôi đang định khom lưng lấy nước thì chợt nhận ra có gì đó không hợp lý. Bởi vì nước này có màu đỏ!
Trong nháy mắt trên trán tôi đã chảy ra mồ hôi lạnh, tôi rống lớn một tiếng chạy rồi nhanh chóng kéo Rắn Độc đang ở vị trí gần tôi nhất lên lại bờ.
Nước cũng không phải là màu đỏ mà là do cái thứ đang nằm ở dưới đáy có màu đỏ - Xích Mao!
Tôi không ngờ chính mình lại gặp phải cái thứ này, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh...
Bởi vì tôi chỉ nhìn thấy thứ này trong , trong đó mô tả một đoạn sự việc tà ma mà tổ tiên của Hắc Linh Tinh Quan gặp phải.
Lúc đó không phải ở trong sa mạc mà là ở trong một khu rừng. Vị tổ tiên này thật vất vả lắm mới trốn thoát khỏi một ngôi mộ cổ và gặp một dòng sông, bộ dạng lúc đó cũng giống như A Hắc, người này nóng lòng muốn uống nước, nhưng dưới đáy nước lại nổi lên một con Xích Mao trông giống như rắn, tuy nhiên, chỉ sau khi liếc mắt nhìn một cái thì toàn thân của người này giống như bị điện giật vậy.
Vị tổ tiên này cũng coi như may mắn, một chân của đối phương lúc đó giẫm phải một thân cây khô, mà cái cây khô này đã nhận giúp đối phương không ít dòng điện, tuy bị điện giật mà trọng thương nhưng cuối cùng vẫn nhặt về một cái mạng.
Sau khi trở về và đi kiểm tra rất nhiều tư liệu thì người này mới biết được có một thứ được gọi là Xích Mao, mà cái thứ này trông rất giống với thứ mà mình gặp phải nên đã ghi lại.
Chỉ là sau khi ghi lại không bao lâu thì người này cũng qua đời, dù sao dòng điện đó cũng đã phá hủy phần lớn sinh cơ của đối phương...
Mà tôi có muốn nhắc nhở thì cũng đã quá trễ, bởi vì hành động khuấy nước của A Hắc đã kinh động đến Xích Mao.
Nó nổi lên từ đáy nước, thân dài khoảng một mét, toàn thân đều là nếp uốn, thoạt nhìn trông giống như một con rắn màu đỏ, nhưng nó lại có bốn chân, như thể đây là phiên bản phóng to của một con thằn lằn, bộ móng vuốt sắc nhọn đó vừa nhìn là biết có thể dễ dàng xé xác con mồi.
Vừa ra khỏi nước, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của nó đã lập tức nhìn về phía A Hắc, bên trong có ánh sáng xanh kỳ lạ.
"A Hắc, đừng nhìn nó!"
Tôi hét lên một tiếng, nhưng trong khoảng khắc Xích Mao xuất hiện thì anh ta cũng đã nhìn sang, sau đó ngay cả thời gian phản ứng cũng không có đã “bịch” một tiếng rơi vào trong nước.
*****
Xích Mao vung đuôi quấn chặt lấy cơ thể của A Hắc, sau đó cùng chìm vào trong nước, một giây sau chỉ thấy những vũng máu lớn dâng lên từ đáy nước, cuối cùng là nhuộm nước thành một màu đỏ chân chính.