"Đi thôi, chúng ta trở về.” Lão Yên đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi sờ vào người mình, sao đó lúng túng nói tôi không mang theo dây thừng.
Lão Yên hỏi tôi phải làm sao bây giờ, tôi nhìn thoáng qua báng súng, rồi cười xấu xa nói: "Lão Yên, lại để ông chịu ủy khuất rồi."
Nói xong, tôi không chờ ông ấy kịp phản ứng đã lấy báng súng đập vào đầu ông ấy, nhưng trước khi lão Yên gục xuống đã kịp mắng một câu: Tên khốn kiếp nhà cậu không để ông đây giả vờ ngất xỉu được sao?
Tôi sờ đầu, vừa rồi tôi thật sự không nghĩ tới chuyện này, nhưng ông ấy cũng đã bị đập rồi cũng chỉ có thể như thế này thôi.
****
Tôi vác lão Yên lên lưng rồi cõng về lều, cũng may là Rắn Độc và Dư Thành Trạch đều bình an vô sự.
"Ông ấy thế nào rồi?" Rắn Độc lo lắng hỏi.
Tôi đen mặt nói ông ấy vậy mà lại chạy đi ăn xác của Xích Mao, mà tôi thì không thể chịu nổi nên đã đánh nhau với ông ấy một trận rồi đánh cho ông ấy bất tỉnh, sau đó mới mang trở về.
"Tại sao lại như vậy?" Rắn Độc cau mày.
Tôi lắc đầu nói bây giờ cũng chỉ có thể trói lại trước, chỉ cần ông ấy không xảy ra chuyện là được.
Lúc này Dư Thành Trạch đột nhiên mở miệng nói: “Sao cả người ông ấy lại ướt thế này?”
Tim tôi đập thình thịch, tưởng là mình đã bị phát hiện, nhưng trên mặt vẫn vô cảm nói: “Sao vậy, còn không cho phép tôi ném ông ấy vào trong nước à? Nếu không có nước, ông đây cũng không thể xử lý được ông ấy.”
Nói xong tôi phớt lờ Dư Thành Trạch, trói lão Yên thật chặt. Vì để chân thật hơn, tôi còn cố ý trói sợi dây chặt hơn cả hôm qua, đồng thời dặn Rắn Độc nhất định phải để mắt tới ông ấy.
Nhưng sau khi dặn dò xong thì tôi mới nhận ra, bởi vì trên thực tế chính tôi đã không để mắt tới lão Yên nên mới khiến ông ấy chạy ra ngoài được, điều này cũng làm cho tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Cũng may là Rắn Độc không so đo với tôi, chỉ nghiêm túc gật nhẹ đầu.
Vật lộn cả buổi sáng, cuối cùng tôi cũng thấy thoải mái hơn một chút, sau khi ăn một ít lương khô thì đổi ca cho Rắn Độc đi nghỉ ngơi.
"Cậu tên là Trường An?"
Sau khi Rắn Độc ngủ say, Dư Thành Trạch đột nhiên đi tới.
Tôi cảnh giác liếc nhìn ông ta một cái: “Sao vậy, sao giáo sư Dư lại đột nhiên nhớ tới việc hỏi tên tôi?”
“Ha ha, tôi chỉ cảm thấy cậu rất có tiền đồ.”
Ông ta nói một câu có ý không rõ ràng, thấy tôi không có ý định trả lời, ông ta cũng không hỏi nữa, ngược lại nói muốn đi ra ngoài.
Tôi giật mình hỏi ông ta muốn đi đâu?
"Đi bờ sông, làm sao thế, chẳng lẽ cậu cũng muốn đi cùng với tôi sao?" Dư Thành Trạch cười nửa miệng nhìn tôi.
Tôi biết ông ta sẽ đi kiểm tra tình hình nên trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nhưng tôi vẫn mỉm cười nói: “Vật lộn cả buổi sáng rồi, cho nên tôi cũng không muốn lại chạy đi nữa, cho nên ông tự mình đi đi."
Dư Thành Trạch có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi ra ngoài.
Sau khi xác định Dư Thành Trạch đã đi xa thì tôi mới vỗ nhẹ lão Yên, tôi xuống tay cũng không có nặng, cho nên mới đi được nửa đường thì ông ấy đã tỉnh lại.
Sau khi tôi vỗ nhẹ ông ấy liền mở mắt: "Ông ta đi rồi sao?”
“Ừ, chắc là đi xem tình hình ở bờ sông, làm sao bây giờ, liệu ông ta có phát hiện ra gì không?" Tôi có chút khẩn trương, bởi vì tôi không biết nếu Dư Thành Trạch phát hiện ra thì sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Lão Yên cũng có chút không chắc chắn, chỉ nói sẽ không sao đâu.
Tôi còn đang mặt ủ mày chau thì lão Yên cười nói: "Phát hiện thì phát hiện thôi, dù sao cũng không có việc gì lớn.”
Ông ấy phân tích, nếu không phát hiện thì chúng tôi sẽ âm thầm quan sát, nếu thật sự phát hiện ra thì chuyển từ tối thành sáng, về sau lại chú ý nhiều hơn là được.
Sau khi nghe ông ấy nói như vậy thì tôi mới cảm thấy yên tâm một chút, dù sao lần này chúng tôi coi như là đánh bậy đánh bạ mới phát hiện ra thủ đoạn của Dư Thành Trạch, cho dù không có tác dụng cũng không sợ, chí ít chúng tôi cũng cảnh giác hơn!
Lần này Dư Thành Trạch quay lại rất nhanh, từ trên nét mặt của ông ta thì không thể nhìn ra được ông ta có phát hiện ra điều gì không, nhưng xét theo hành động sau đó của ông ta thì chắc là đã biết rồi.
Nếu như ông ta đã biết, vậy thì lão Yên cũng không cần phải giả vờ nữa, ông ấy chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp để hồi phục là được, nhưng Rắn Độc lại choáng váng một lúc.
Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày, Manh Hiệp cũng đã tỉnh lại và việc đầu tiên anh ta làm là dùng giọng khàn khan đi xin nước.
Rắn Độc cho anh ta uống một ít nước, đợi đến khi anh ta cảm thấy đỡ khát rồi thì mới hỏi chúng tôi hiện đang ở đâu.
"Gần với ốc đảo kia, dù sao anh cũng bị thương nên chúng tôi cũng không tiện xuất phát.” Rắn Độc trả lời.
Manh Hiệp khẽ gật đầu rồi lại ngủ thiếp đi.
Những ngày tiếp theo thỉnh thoảng anh ta sẽ tỉnh lại, tuy tình trạng vẫn không được tốt lắm nhưng cũng có thể nhìn ra anh ta đang dần hồi phục lại, điều khiến chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy Rắn Độc không nói, nhưng chúng tôi cũng biết anh ta cũng không có lòng tin có thể cứu sống được Manh Hiệp, dù sao anh ta cũng bị thương quá nặng, môi trường trong sa mạc cũng không tốt. Cũng may là Manh Hiệp đã chống đỡ được, vào ngày thứ ba đã có thể tự đứng dậy đi lại.
"Làm sao bây giờ?" Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình, sau đó yếu ớt hỏi lão Yên.
Lão Yên đã gầy đi rất nhiều, ngăn cản tôi tiếp tục động tác liếm môi: "Đừng liếm, càng liếm, càng khô."
Nói xong, ông ấy nhìn sang Manh Hiệp ở một bên, hỏi anh ta có cách nào không.
Manh Hiệp im lặng một lúc lâu rồi mới thốt ra hai chữ: Nước tiểu!
****
Tôi nghe xong thì không có cách nào để tiếp nhận được, Manh Hiệp liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Không cần cậu phải tiếp nhận, chờ đến khi cậu sắp chết rồi thì mới hận không thể có được càng nhiều nước tiểu càng tốt, nhưng đến lúc đó rồi thì muốn đi tiểu cũng không được."
Tôi không nói gì, cũng không coi trọng lời nói của anh ta. Mười bảy năm qua, ngay cả khi trong lúc khó khăn nhất thì tôi vẫn luôn có được một phần cơm để ăn, coi như đến lúc đó thì tôi vẫn không thể uống được thứ nước tiểu này.
“Hình như tôi nhìn thấy nước.”
Ngay tại lúc tôi và Manh Hiệp đang nói chuyện thì A Hắc đột nhiên lên tiếng.
Không có nước, khiến cho tôi cảm thấy A Hắc càng đen sạm hơn, toàn bộ cơ thể của anh ta đều có thể phản chiếu ánh sáng ở dưới ánh mặt trời.
Ngay khi tôi nghe được có nước thì vội vàng hỏi anh ta là nước ở đâu, sau đó chỉ thấy lão Yên vỗ vào đầu anh ta một cái: “Chỗ nào có nước chứ, tỉnh táo chút đi.”
Hóa ra là nhìn thấy ảo ảnh, tôi cảm thấy có chút thất vọng, đầu lại cúi xuống.
"Giáo sư Dư, ông không khát à?"
Vừa mới cúi đầu xuống tôi đã nhìn thấy Dư Thành Trạch ở bên cạnh, tuy sắc mặt của ông ta cũng không được tốt lắm, nhưng bờ môi kia vẫn hồng hào như cũ, không hề có một vết khô nứt nào.
Nhưng ông ta lại lắc đầu nói: "Không khát."
Tôi vốn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng mỗi lần hé miệng đều cảm thấy rất tốn sức, cho nên tôi dứt khoát không nói gì nữa.
Ngày đầu tiên không có nước đã trôi qua, nhưng vừa qua ngày thứ hai thì tôi đã cảm thấy cổ họng nóng rát, thậm chí còn nhìn thấy ảo ảnh, nếu không có Rắn Độc giữ chặt tôi, có lẽ tôi đã vắt chân lên cổ chạy tới đó rồi.
Đợi đến ngày thứ ba, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, sau khi nhìn thấy đám người Manh Hiệp mặt không đổi sắc mà uống nước tiểu, tôi cũng từ bỏ sự phản kháng ở trong lòng, mặc dù mùi vị của nước tiểu rất không tốt nhưng cuối cùng cũng khiến tôi khôi phục được một chút.
Nhưng đến ngày thứ tư thì đã không còn nước tiểu, cộng thêm việc chúng tôi không có nước mà còn đổ mồ hôi như thế này, cho nên làm gì còn cảm thấy mắc tiểu nữa?
Kết quả là nguồn nước của chúng tôi cứ như vậy mà bị cắt đứt hoàn toàn.
Chúng tôi nằm lên trên mặt cát, không còn sức lực để di chuyển, mấy ngày nay thỉnh thoảng có người nhìn thấy ốc đảo, thậm chí là có lần tất cả mọi người đều nhìn thấy, thế nhưng là chạy được một lúc thì phát hiện ốc đảo càng ngày càng xa, và rồi chúng tôi mới biết đó lại là ảo ảnh.
"Nước, tôi muốn uống nước."
Đây là giọng nói của Ngô Nhị, anh ta vốn đã rất mơ hồ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm câu nói này, nhưng càng nói thì càng khiến tôi cảm thấy khát nước hơn, nhưng không ai trong chúng tôi có đủ sức để quan tâm anh ta, cho nên đành phải để anh ta tùy ý nhắc tới.
Giờ phút này, bản thân tôi xem như đã hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của câu nói bản thân sa mạc đã là nơi nguy hiểm của lão Yên rồi, cho dù có gặp phải bò cạp đuôi đỏ hay Trùng Cát, ít nhất chúng tôi còn có thể trốn đi.
Nhưng lúc này, ngoài việc phơi mình thành người khô ở nơi đây ra, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào có thể giải quyết tình trạng khó khăn của hiện tại.
“Tiểu Nhị, cậu bình tĩnh chút đi!”
Ngay trong lúc tôi đang ngẩn người thì chợt nghe thấy một tiếng quát yếu ớt, chỉ thấy Ngô Đại đang tự mình ôm chặt lấy Ngô Nhị, không cho anh ta động đậy.
Tôi biết, nhất định là do anh ta lại nhìn thấy ốc đảo lần nữa, thậm chí tôi cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến việc này.
Ngô Đại đang giữ chặt Ngô Nhị thì đột nhiên nói một câu: "Tiểu Nhị, cậu dừng lại, tôi có nước."
Vừa nghe xong lời này, chúng tôi lập tức nhìn chằm chằm về phía anh ta, sau đó chỉ thấy anh ta rút một con dao găm từ trong túi ra rồi cắt vào cánh tay của mình, khiến cho máu tươi thuận theo cánh tay chảy vào trong miệng của Ngô Nhị đã an tĩnh lại.
Ngô Nhị đã bất tỉnh và chỉ nuốt lấy máu trong tiềm thức.
"Cậu điên rồi sao?" Lão Yên hét lên một tiếng, nhưng lại không còn sức để ngăn cản.
Ngô Đại không coi trọng mà tiếp tục rót máu của chính mình vào miệng của Ngô Nhị, nếu vết thương ngừng chảy máu thì anh ta sẽ lại cắt vào đó một dao như thể đó không phải là cánh tay của mình.
Nhìn thấy một màn này, chúng tôi nhất thời không biết nên nói cái gì.
Không biết đã rót bao lâu thì Ngô Nhị mới có phản ứng, nhưng lúc vừa nhìn thấy Ngô Đại đang làm gì thì lập tức kinh hãi mà đẩy tay của đối phương ra: “Anh…”
Nhìn thấy Ngô Nhị đã tỉnh, Ngô Đại tự nhiên cũng không còn rót máu nữa, nhưng vẻ mặt của anh ta đã hoàn toàn tái nhợt, cho dù bây giờ có dừng lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Đúng như dự đoán, trong ngày hôm đó Ngô Đại đã không qua khỏi và cứ thế bỏ mình vào ngay trong đêm, nhưng chờ đến ngày hôm sau khi chúng tôi phát hiện ra thì thi thể của anh ta đã đen rồi.