Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 16: Chính Là Nó

Chương 16: Chính Là Nó


Sau khi cùng Lục Cửu Quân ký kết hiệp ước, Mạc Vô Kỵ không nán lại lâu tại phòng thí nghiệm Đan Hán Luyện Dược. Hắn chỉ đảo mắt nhìn qua máy móc tinh luyện dược liệu nơi này, trong lòng đã có một khái niệm sơ lược.

Máy móc của Lục Cửu Quân tuy nhiều, bảo tồn cũng tốt, nhưng so với phòng thí nghiệm của hắn ở địa cầu thì còn kém xa. Tại phòng thí nghiệm ở địa cầu, hắn có thể trực tiếp tiến hành lấy gen cùng tổ hợp ngưng luyện, nơi này hiển nhiên là không thể.

Mạc Vô Kỵ cũng không để tâm. Đời trước, hắn có thể điều chế ra dược dịch mở rộng kinh mạch hoàn toàn là do một lần vô tình. Dù không có máy móc, bằng vào trình độ thuần thục đến trăm ngàn lần, hắn cũng có thể lần thứ hai đề luyện ra loại thuốc kia. Hiện tại có thêm những máy móc này, hắn càng thêm nắm chắc.

Ả nữ nhân kia, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà ám toán hắn, cũng không cách nào có được phương pháp chế ra loại thuốc này. Bởi lẽ, điểm mấu chốt để điều chế dược dịch của hắn nằm ở thủ đoạn tinh luyện. Ghi chép của hắn còn thiếu rất nhiều số liệu then chốt, càng thiếu vài loại thực vật tinh hoa. Tất cả những thứ này đều được hắn khắc ghi trong đầu.

Trước khi cho thêm các thực vật tinh hoa này vào, dược dịch rất tầm thường. Nhưng sau khi bổ sung chúng vào, toàn bộ kết cấu phân tử dược dịch thay đổi hoàn toàn. Coi như dùng DNA kiểm tra đo lường, cũng chỉ thấy một mớ hỗn độn, thậm chí mỗi lần kiểm tra đo lường đều cho ra kết quả khác nhau.

Nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại có thể đạt được hiệu quả mở rộng kinh mạch. Đạo lý này đến bây giờ Mạc Vô Kỵ vẫn chưa rõ. Điều này khiến Mạc Vô Kỵ tin tưởng, khoa học rất thần kỳ, trong thiên địa còn có vô vàn điều không thể dùng khoa học để giải thích được.

Mạc Vô Kỵ trong lòng hiểu rõ, vô luận là bị bạn gái ám toán hay Yên Nhi bị người khác mang đi, trước khi hắn chưa có thực lực, đều không có bất kỳ biện pháp nào để tìm ra đáp án. Nếu hắn quyết định sống lại một đời mà vẫn không thể tu luyện, hắn liền nhận mệnh.

Trước khi xác định bản thân có khả năng tu luyện hay không, dù chỉ còn một tia cơ duyên, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

...

Sau khi cùng Lục Cửu Quân ký xong hiệp ước, Mạc Vô Kỵ bắt đầu chuyển động khắp Nhiêu Châu Thành. Trước khi bắt đầu lựa chọn phương hướng nghiên cứu, hắn nhất định phải tiến hành điều tra thị trường. Loại thuốc nào có thể kiếm tiền, loại nào không thể, nơi này cần nhất vật gì?

Từ sáng sớm đến tối mịt, nhiệt tình ban đầu của Mạc Vô Kỵ dần nguội lạnh. Hắn cho rằng trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này không bằng địa cầu, cộng thêm hắn lại là nhà sinh vật học đỉnh cấp, muốn cho ra một hai sản phẩm kiếm tiền hẳn là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng kết quả điều tra khiến Mạc Vô Kỵ hiểu ra một sự thật rõ ràng: Khoa học kỹ thuật nơi này có lẽ so ra kém địa cầu, nhưng khả năng chế thuốc tuyệt đối không hề yếu kém. Thậm chí, các loại sản phẩm mỹ nhan, cường thân kiện thể quả thực giống thuốc tây trên địa cầu đến lạ kỳ. Mạc Vô Kỵ không đi thí nghiệm hiệu quả của những thuốc này, người ta có thể quang minh chính đại bày bán, hiệu quả kém mới là chuyện lạ.

Không có sản phẩm, dù có thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ, hắn cũng không cách nào cứu sống Đan Hán Luyện Dược. Không cứu sống được Đan Hán Luyện Dược, hắn muốn nghiên cứu ra thuốc giúp hắn có thể tu luyện, cùng với tu luyện về sau, chỉ là người si nói mộng.

Ngày hôm đó, kết quả như thế khiến Mạc Vô Kỵ có chút thất thần. Ngay cả một thiếu niên gầy yếu lướt qua đụng phải hắn, hắn cũng không hề hay biết.

"Trộm đồ, lại muốn chạy?"

Một tiếng quát lạnh đánh thức Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ theo bản năng ngẩng đầu, thấy một thiếu niên gầy yếu bị một thanh niên bắt cổ tay. Thanh niên đeo sau lưng một bọc lớn, sắc mặt như đao gọt, cả người mang theo một loại khí tức bén nhọn.

"Ngươi nói bậy, mau buông tay..."

Thiếu niên gầy yếu kêu lên. Lúc này, Mạc Vô Kỵ mới vội vàng sờ soạng túi quần, túi tiền kim tệ đã biến mất.

Lúc này, Mạc Vô Kỵ làm sao không biết thiếu niên gầy yếu này vừa rồi đã trộm ví tiền của hắn? Hắn không chút do dự xông tới, bắt lấy tay còn lại của thiếu niên, trực tiếp đưa tay vào ngực y.

Thiếu niên này không có túi tiền, nếu trộm ví tiền của hắn, nhất định giấu ở ngực.

Một cái bánh bao mềm bọc một bao nhỏ bị Mạc Vô Kỵ mò lấy. Lập tức, hắn lấy ra ví tiền của mình.

Thiếu niên sắc mặt đỏ bừng, không còn dũng khí giãy giụa.

"Đa tạ vị bằng hữu này xuất thủ tương trợ, nếu không có bằng hữu, ta sợ rằng ngay cả tiền ăn cơm cũng không còn."

Mạc Vô Kỵ thu hồi ví tiền, chắp tay nói lời cảm tạ.

Thanh niên kia thấy Mạc Vô Kỵ tìm lại được ví tiền, gật đầu, buông kẻ trộm gầy yếu ra. Tên trộm sau khi được buông ra thì ngẩn người, mấy giây sau liền chui vào đám đông biến mất như cá chạch.

Quá trình này diễn ra rất nhanh, rất nhiều người xung quanh thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thanh niên không đáp lời cảm tạ của Mạc Vô Kỵ, mà quan sát Mạc Vô Kỵ một phen, rồi hỏi:

"Vì sao lại để cho kẻ trộm chạy?"

Vừa rồi, hắn buông tha kẻ trộm, chỉ cần Mạc Vô Kỵ có ý định giữ lại, hoàn toàn có thể tiếp tục bắt tên trộm kia.

Mạc Vô Kỵ cười:

"Tên trộm xanh xao vàng vọt, hiển nhiên là đói bụng lắm rồi. Bắt lại thì ngoài việc đánh cho một trận, còn có thể làm gì?"

Kẻ trộm là một cô nương, hơn nữa đã đói lả. Mạc Vô Kỵ cũng từng giãy giụa để sống, trên người tiểu cô nương kia, hắn nhìn thấy bóng dáng của Yên Nhi, có chút đồng cảm. Chỉ là hắn trời sinh đã ghét kẻ trộm, dù đồng tình cũng không vô duyên vô cớ lấy tiền cho một tên trộm. Còn việc giáo huấn tiểu cô nương gầy yếu này một trận, hắn lại không thể ra tay.

"Bằng hữu nếu không ngại, ta xin làm chủ, đến tửu quán phụ cận ngồi một chút?"

Mạc Vô Kỵ tùy ý nói một câu, rồi chuyển chủ đề.

Thanh niên nhàn nhạt nói:

"Chỉ là một việc nhỏ nhặt, xin từ biệt tại đây."

Mạc Vô Kỵ nói tiếp:

"Ta là một Luyện Dược Sư, trên người bằng hữu có phải có dược liệu muốn bán ra không? Nếu đúng, ta đang cần đến."

Là một nhà sinh vật học quanh năm tiếp xúc với các loại thực vật dược liệu, Mạc Vô Kỵ sớm đã ngửi thấy mùi dược liệu trên người thanh niên.

"Sao ngươi biết?"

Thanh niên nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười:

"Ta ngửi thấy trên người ngươi có mùi dược liệu, hơn nữa còn rất tươi mới."

Thanh niên gật đầu:

"Phía trước có quán rượu Nhiêu Giang Tiên không tệ, chúng ta đến đó."

...

Nhiêu Giang Tiên quán rượu quả nhiên không tệ. Tiểu nhị mang rượu lên, Mạc Vô Kỵ còn chưa uống đã ngửi thấy một mùi vị mát lạnh.

"Ta là Mạc Vô Kỵ, còn chưa biết quý danh của bằng hữu?"

Mạc Vô Kỵ nâng ly rượu lên nói.

"Lam Vũ."

Thanh niên không nói nhiều, chỉ báo một cái tên, rồi uống cạn chén rượu.

"Ta là Luyện Dược Sư của Đan Hán Luyện Dược. Lam huynh sau này nếu có dược liệu, cứ đưa đến Đan Hán Luyện Dược. Nếu tìm được dược liệu đặc thù ta cần, giá cả còn..."

Mạc Vô Kỵ nói đến đây thì đột ngột dừng lại. Hắn còn chưa tìm được sản phẩm thích hợp cho Đan Hán Luyện Dược, lấy đâu ra tiền để mua dược liệu hắn cần?

Lam Vũ thấy Mạc Vô Kỵ không nói hết, cho rằng Mạc Vô Kỵ muốn nói giá cả sẽ tăng lên, liền nói:

"Đương nhiên có thể, bất quá ta sắp phải rời khỏi Nhiêu Châu. Thừa Vũ Quốc và Xương Yến Lĩnh Chủ Quốc đang giao chiến, cần gấp tài liệu thuốc chữa thương. Ta sẽ đến những nơi gần chiến trường."

Chiến tranh? Thuốc chữa thương? Trong đầu Mạc Vô Kỵ như bị một tia chớp xẹt qua, đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn đã thấy rất nhiều thuốc chữa thương ở các đại đan phòng và hiệu thuốc bắc, nhưng dù là ngoại thương dược phẩm tốt đến đâu, làm sao sánh được với Penicillin?

Thực tế, Lục Cửu Quân đã từng nói về thuốc chữa thương, trước đây hắn tự tin nên không để ý. Hiện tại, khi đang bế tắc trong việc tìm kiếm sản phẩm, nghe được chiến tranh và thuốc chữa thương, hắn lập tức nghĩ đến Penicillin.

Có thể nói, trong Thế chiến thứ II, cục diện chiến tranh xoay chuyển có công lao rất lớn của Penicillin. Đây chính là thứ đã cứu sống hàng triệu người.

Mạc Vô Kỵ vỗ tay một cái, Penicillin, chính là nó!





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch