Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 17: Oanh Động Giới Luyện Dược

Chương 17: Oanh Động Giới Luyện Dược


Thấy Lam Vũ mang vẻ nghi hoặc nhìn mình, Mạc Vô Kỵ cất tiếng cười sang sảng:

- Lam huynh, huynh đem dược liệu bán cho chúng ta, giá cả thậm chí còn tốt hơn so với nơi chiến trường, cớ sao bỏ gần tìm xa?

Bởi vì nghĩ đến sản phẩm Penicilin này, tâm tình Mạc Vô Kỵ vô cùng tốt. Dù cho thuốc trị thương có tốt đến đâu, có thể so sánh với Penicilin, thứ có khả năng ngăn cản vi khuẩn sinh sôi? Quan trọng nhất là, Mạc Vô Kỵ có thể lợi dụng thiết bị của Đan Hán Luyện Dược để sản xuất Penicilin.

Lam Vũ có chút hoài nghi nhìn Mạc Vô Kỵ, vừa rồi Mạc Vô Kỵ tự xưng là Luyện Dược Sư của Đan Hán Luyện Dược, điều này khiến gã có chút nghi ngại.

- Mạc dược sư, ta nghe nói Đan Hán Luyện Dược gần đây đã rất gian nan...

Lam Vũ uyển chuyển lên tiếng, ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là muốn dò hỏi xem Mạc Vô Kỵ có thực lực hay không.

Nếu như là trước khi nghĩ ra Penicilin, Mạc Vô Kỵ còn không dám khoa trương, hiện tại hắn không chút do dự đáp:

- Lam huynh, huynh sẽ nhanh chóng phát hiện ra Đan Hán Luyện Dược sẽ lần thứ hai khiến cho tất cả mọi người tại Thừa Vũ Quốc phải kinh ngạc, bởi vì có một vị đại thương nhân trực tiếp đầu tư mấy trăm vạn kim tệ vào Đan Hán Luyện Dược.

Lam Vũ không truy hỏi thực hư, dù cho là giả thì gã cũng không để ý, cùng lắm thì lại đem thuốc bán cho người khác:

- Tốt, vậy ta cũng không cầu xa.

- Ngoại trừ dược liệu thông thường, ta còn cần một số dược liệu đặc biệt, xin làm phiền huynh giúp ta tìm kiếm. Hai tháng sau, bất luận huynh có bao nhiêu dược liệu, đều có thể đến Đan Hán Luyện Dược, kim tệ ta trả cho huynh sẽ cao hơn mười phần trăm so với việc huynh đến Biên Thành.

Mạc Vô Kỵ vừa nói, vừa lấy giấy bút từ trên bàn ghi lại.

Việc sản xuất Penicilin không cần dược liệu, số dược liệu kia, ngoài việc dùng để nghiên cứu, hắn còn muốn dùng để tạo ra các sản phẩm khác cho Đan Hán Luyện Dược, không thể chỉ bán Penicilin. Đương nhiên, quan trọng nhất là tiếp tục luyện chế dịch để hắn khai phá kinh mạch.

Lam Vũ khẽ nhíu mày:

- Xin chờ một chút, hai tháng là quá dài, ta không thể chờ được.

Mạc Vô Kỵ ha ha cười:

- Lam huynh, huynh cần kim tệ gấp sao? Nếu không phải cần tiền gấp, có gì mà không chờ được? Chiến tranh cũng đâu phải ngày một ngày hai là kết thúc.

Lam Vũ hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Mạc Vô Kỵ nói rất đúng. Gã đến biên giới giao dịch tuy rằng giá cả có thể cao hơn một chút, nhưng cũng nguy hiểm hơn, dù sao cũng chỉ là hai tháng mà thôi.

- Vậy thì theo lời huynh nói, huynh hãy viết ra những dược liệu huynh cần đi.

Lam Vũ là người rất dứt khoát, một khi đã đồng ý thì sẽ không do dự nữa. Gã cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt trong lời nói của Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ sớm đã biết Lam Vũ nhất định sẽ đồng ý, nếu không phải vậy thì cũng chẳng còn cách nào, nào ai muốn đến Biên Thành trong lúc chiến tranh. Khi Lam Vũ đã hứa hẹn, hắn liền trực tiếp viết ra hơn mười loại dược liệu đưa cho Lam Vũ.

- Long duyên thảo, bách hoa quả, ngả đằng, kê huyết đằng, ám hoàng tố, nghìn năm tùng mạch, hỏa tinh thạch...

Lam Vũ nhìn danh sách Mạc Vô Kỵ viết, nhất thời nhíu chặt mày, bởi vì rất nhiều dược liệu gã chưa từng nghe qua.

- Mạc dược sư, có lẽ dược liệu huynh viết có đẳng cấp rất cao, rất nhiều ta không biết. Ví dụ như bách hoa quả, ngả đằng, dạ châm hoa...

Sau khi xem đi xem lại hai lần, Lam Vũ lúc này mới bất đắc dĩ trả lại danh sách cho Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ trong nháy mắt liền hiểu ra, hẳn là tên dược liệu ở nơi này và trên địa cầu khác nhau.

Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng lấy một tờ giấy khác, bắt đầu vẽ, đồng thời giải thích đặc tính sinh trưởng của từng loại dược liệu. Ví dụ như hỏa tinh thạch thường sống dưới đáy sơn nham, ngả đằng sinh trưởng ở nơi ẩm ướt, dạ châm hoa là hoa màu tím, chỉ nở vào lúc nửa đêm...

- Ra là vậy, huynh nói bách hoa quả chính là Thải quả, dạ châm hoa chính là Dạ tử...

Lam Vũ bừng tỉnh, lập tức có chút nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ là một dược sư, lẽ nào lại nhận sai dược liệu? Chẳng lẽ gã đã nghĩ sai? Cũng không đúng, nhiều năm qua, gã chưa từng nghe ai gọi Thải quả là Bách hoa quả.

- Ha ha, là ta không đúng. Ta cùng đạo sư học theo phương pháp luyện dược Thượng Cổ, quên mất việc thay đổi những tên gọi này. Hiện tại rất nhiều dược liệu ta thật sự không gọi đúng tên, ta phải đi mua một quyển sách về dược liệu để nhận mặt mới được.

Mạc Vô Kỵ mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh mà nói.

Thì ra là như vậy, Lam Vũ ngược lại không nghi ngờ Mạc Vô Kỵ. Dù sao vừa rồi Mạc Vô Kỵ đã viết ra đặc tính của từng loại dược liệu, thậm chí còn vẽ cả hình dạng, không thể nào là giả được.

- Tốt, ta đi trước, hai tháng sau ta đến Đan Hán Luyện Dược.

Lam Vũ gật đầu, thu hồi tờ giấy Mạc Vô Kỵ đã ghi chép, rồi cáo từ Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng chậm rãi rời khỏi quán rượu. Một ngày điều tra thị trường, cuối cùng cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Hắn không sợ Lam Vũ có được phương pháp điều chế thuốc mà hắn nghiên cứu, không nói đến dược liệu quan trọng trong tay hắn không giao cho Lam Vũ, coi như là giao toàn bộ cho Lam Vũ, loại thuốc kia cũng không phải ai cũng có thể tạo ra.

...

Mạc Vô Kỵ vừa trở lại Đan Hán Luyện Dược, Lục Cửu Quân liền vội vã tìm đến:

- Mạc huynh đệ, khi nào thì huynh bắt đầu nghiên cứu chế tạo tân dược? Ta ở đây có mấy phương pháp điều chế bán thành phẩm...

Mạc Vô Kỵ khoát tay:

- Ta đã có phương pháp điều chế mới, bán thành phẩm kia thì thôi. Ta ngược lại muốn xem điển tịch về luyện dược của Đan Hán Luyện Dược. À đúng rồi, ta còn thiếu một ít kim tệ để mua dược liệu nghiên cứu.

- Chuyện nhỏ, ta dẫn huynh đến dược tịch thất của Đan Hán trước đã.

Lục Cửu Quân không chút do dự nói, dáng vẻ hắn vô cùng vội vàng.

...

Đan Hán Luyện Dược tuy đã xuống dốc, nhưng điển tịch về dược liệu lại không hề ít, rất nhiều thậm chí không thể mua được trên thị trường.

Vừa nhìn những thư tịch về luyện dược này, Mạc Vô Kỵ liền biết hắn không cần phải đi mua bách khoa toàn thư về dược liệu nữa. Hắn thuận miệng nói với Lục Cửu Quân bên cạnh:

- Lão Lục, huynh giúp ta tìm mấy người đáng tin cậy. Một khi tân dược ra lò, sẽ được sản xuất trong xưởng của chúng ta. Nhớ kỹ, bí mật về loại thuốc ta muốn luyện chế phải được giữ kín tuyệt đối, cho nên nhân thủ cũng phải thật sự đáng tin. Hai ngày sau, chúng ta bắt đầu. Hai tháng sau, chính là thời điểm Đan Hán Luyện Dược của chúng ta quật khởi. Không, là sẽ oanh động toàn bộ giới luyện dược.

Đan Hán Luyện Dược lụi bại, nhưng không phải là không có gì, cái xưởng thuốc này cũng đủ lớn.

Thực ra Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, dù cho hắn có bảo mật đến đâu, việc thu thập thanh môi để lên men Penicilin cũng không thể giấu được bao lâu, bởi vì điều này thực sự quá đơn giản. Điều duy nhất có thể bảo mật, đó chính là việc chế tạo dung dịch dinh dưỡng. Nhưng dung dịch dinh dưỡng cũng quá đơn giản, một khi bị tiết lộ thì cũng sẽ bị bắt chước. Dù vậy Mạc Vô Kỵ không hề lo lắng, có thể kiếm được thùng vàng đầu tiên đã là một thủ đoạn kiếm sống của hắn. Việc Penicilin oanh động toàn bộ giới luyện dược, Mạc Vô Kỵ tin rằng hắn không hề nói sai, đây vốn dĩ là một sản phẩm vượt thời đại.

Những lời này giống như tiên đan, khiến Lục Cửu Quân trong nháy mắt khôi phục sức sống, vội vàng vỗ ngực nói:

- Mạc huynh đệ cứ yên tâm, ta đảm bảo không ai dám tiết lộ nửa lời về bí mật của Đan Hán Luyện Dược.

- Khoan đã...

Không đợi Lục Cửu Quân rời đi, Mạc Vô Kỵ tìm giấy bút, lại viết một danh sách dài các loại dụng cụ chứa đựng đưa cho Lục Cửu Quân:

- Còn nữa, huynh cần mua những thứ này để chuẩn bị cho việc chế tạo tân dược.

Lục Cửu Quân nghi hoặc nhận lấy tờ giấy Mạc Vô Kỵ đưa cho, khó hiểu hỏi:

- Cần đủ loại bình thủy tinh và ống nghiệm để làm gì?

Mạc Vô Kỵ vung tay lên:

- Không cần bận tâm, huynh cứ nghe theo ta là được. Hai tháng sau, nhất định sẽ khiến Đan Hán Luyện Dược chết đi sống lại.

Những thứ này không chỉ dành cho Penicilin, mà còn dùng cho dược dịch giúp hắn khai phá kinh mạch.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch