Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 30: Gia Nhập Hàn Phủ

Chương 30: Gia Nhập Hàn Phủ


- Mạc thiếu gia, ngài đã trở về, Yên Nhi cô nương đâu rồi?

Mạc Vô Kỵ vừa bước chân đến gian nhà trọ của hắn và Yên Nhi, liền thấy Lộ di đẩy xe hàng trở về. Lộ di thấy Mạc Vô Kỵ, sắc mặt lộ vẻ mừng rỡ, hẳn là đã nghe nói qua việc đầu óc Mạc Vô Kỵ hiện tại đã khá hơn.

Mạc Vô Kỵ cúi người hành lễ:

- Đa tạ Lộ di những năm qua đã chiếu cố ta cùng Yên Nhi, Yên Nhi đã được người nhà đón đi. Ta cũng sắp rời khỏi Nhiêu Châu, hôm nay đến đây là muốn thu dọn đồ đạc của Yên Nhi.

Mạc Vô Kỵ đây là lần đầu tiên quan sát kỹ Lộ di, dáng vẻ người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, làn da ngăm đen. Gánh nặng cuộc sống hằn lên gương mặt nàng những vết tích thời gian, che khuất đi vẻ đẹp vốn có của tuổi xuân.

Trước mắt, Lộ di mang vẻ mặt mệt mỏi, đến giờ mới trở về, không biết có phải chăng vì tối qua buôn bán không được tốt.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Yên Nhi cô nương kia tuy rằng hiểu chuyện, nhưng còn quá nhỏ, cần có người chăm sóc...

Lộ di theo bản năng ngập ngừng.

Yên Nhi vốn dĩ cần người chăm sóc, nhưng trên thực tế, Yên Nhi vẫn luôn chăm sóc cái vị đại thiếu gia trước mắt này.

- Ngươi vào thu dọn đi, gian phòng vẫn luôn được giữ lại cho các ngươi.

Lộ di nói xong, vội vã đẩy xe hàng đi.

Mạc Vô Kỵ bước vào phòng tạp hóa, cửa không khóa, chỉ có một sợi dây buộc hờ, đập vào mắt là một đống bụi bặm.

Mấy tháng chưa về, nơi này đã sớm phủ đầy bụi trần.

Nơi này, Mạc Vô Kỵ chỉ ở qua vài đêm, bên hắn chỉ có một chiếc giường cùng một tấm thảm coi như tươm tất. Bên Yên Nhi thì lại càng nghèo nàn, ngoài vài bộ quần áo cũ rách được gấp gọn gàng, không còn gì khác. Điều này có nghĩa, mỗi khi đêm về, Yên Nhi thậm chí không có cả chăn để đắp.

Trong lòng Mạc Vô Kỵ trào dâng nỗi xót xa, một nữ hài như Yên Nhi, gặp được một người tốt đã là may mắn tột cùng. Sau khi trải qua ám toán, hắn càng hiểu rõ hơn, một người như Yên Nhi hiếm có đến nhường nào. Hắn cẩn thận phủi sạch bụi bặm trên mấy bộ quần áo của Yên Nhi rồi cất vào túi, bên dưới lớp quần áo, hắn nhìn thấy một chiếc trâm cài tóc.

Chiếc trâm cài này, theo trí nhớ của Mạc Vô Kỵ, Yên Nhi chưa từng dùng qua, tuy rằng chỉ là một vật phẩm trang sức bằng sắt thông thường, nhưng xem ra, hẳn là món đồ trang sức trân quý nhất của Yên Nhi.

Mạc Vô Kỵ gói chiếc trâm lại, rồi tiến đến bên chiếc gương đã rạn nứt. Đây là món đồ trang điểm duy nhất của Yên Nhi, có lẽ chiếc gương này là thứ Yên Nhi dùng mỗi ngày để trang điểm cho vị Vương Thượng của nàng.

Thở dài một tiếng, Mạc Vô Kỵ cũng thu chiếc gương vào ba lô.

Nhìn lại lần nữa căn phòng tạp hóa nhỏ bé này, Mạc Vô Kỵ mới bước ra ngoài.

- Mạc thiếu gia, Yên Nhi không ở đây, hay là ngài đến chỗ ta dùng chút cơm nhé?

Mạc Vô Kỵ vừa bước ra, đã thấy Lộ di đang đeo tạp dề.

Mạc Vô Kỵ lần thứ hai cúi người hành lễ với Lộ di, lấy ra một bọc vải đưa cho nàng:

- Lộ di, ta sắp rời khỏi Nhiêu Châu, đồ vật trong bọc này là ta cùng Yên Nhi tặng cho Lộ di. Lộ di sau này buổi tối không cần phải đi bày sạp nữa. Nếu có thể, xin Lộ di giữ lại căn phòng tạp hóa mà ta cùng Yên Nhi đã ở. Ta đi rồi, Lộ di bảo trọng.

Nói xong, Mạc Vô Kỵ không nán lại, xoay người rời đi. Lộ di đối với hắn và Yên Nhi không có ân tình kinh thiên động địa, nhưng việc có nơi ở, cùng với vài chén cơm qua bữa, vài bát gạo cứu đói, đối với Mạc Vô Kỵ và Yên Nhi mà nói, đã là ân tình lớn lao.

Một trăm kim tệ đủ để một gia đình phàm nhân sống cả đời, cho quá nhiều hắn sợ sẽ mang đến bất an cho Lộ di.

Đến khi bóng dáng Mạc Vô Kỵ khuất dạng, Lộ di mới sực nhớ đến bọc vải trong tay, nàng mở ra, ánh vàng rực rỡ suýt chút nữa khiến nàng thất thanh kinh hãi. Ngay lập tức, nàng hiểu ra mọi chuyện, Yên Nhi và vị thiếu gia Mạc gia kia đã gặp được quý nhân. Nàng vội vã trở về, nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.

...

Một canh giờ sau, Mạc Vô Kỵ dừng chân trước một tòa phủ đệ.

Hai chữ cổ "Hàn Phủ" to lớn cho Mạc Vô Kỵ biết, đây chính là nơi hắn sắp sinh sống trong những tháng tới, phủ đệ của lão quận công Hàn Thịnh An.

Mạc Vô Kỵ đánh giá sơ lược, Hàn Phủ này chiếm diện tích ít nhất hơn vạn thước vuông.

Tại khu phồn hoa của Nhiêu Châu Thành này, một phủ đệ lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền bạc? Hắn không biết phủ Mạc gia trước đây ở Bắc Tần quận lớn bao nhiêu, đáng tiếc, hắn thậm chí không còn chút ấn tượng nào về Bắc Tần.

- Này, tên kia, ngươi lén lút trước phủ quận công làm gì? Mau tránh ra!

Mạc Vô Kỵ còn đang cảm thán, thủ vệ trước phủ đã quát lớn với hắn.

Mạc Vô Kỵ vội tiến lên ôm quyền:

- Hai vị lão huynh, ta tên là Mạc Vô Kỵ...

- Ngươi chính là Mạc Vô Kỵ? Ngày hôm qua lão quận công đã đích thân nhận lời cho ngươi vào phủ?

Tên thủ vệ vừa nãy còn quát tháo Mạc Vô Kỵ, liền ngắt lời hắn, kinh ngạc hỏi.

Rồi lại lẩm bẩm:

- Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Mạc Vô Kỵ cười ha hả:

- Chính là ta.

Tên thủ vệ này dường như bừng lên hứng thú, kéo Mạc Vô Kỵ lại hỏi han:

- Ta nghe nói ngươi còn là một Luyện Dược sư, vậy tại sao lại từ bỏ vị trí Quận Vương, đến Hàn Phủ làm một người hầu hạ?

Mạc Vô Kỵ lập tức hướng về phía Hàn Phủ hư quyền thi lễ, trịnh trọng nói:

- Huynh đệ, lời này của ngươi không ổn rồi. Ta đối với Hàn lão quận công kính ngưỡng như sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng, một vị trí Quận Vương sao có thể so sánh với việc được làm gia đinh ở Hàn Phủ? Nói cách khác, nếu để lão huynh lựa chọn giữa việc làm thủ vệ ở Hàn Phủ và làm Quận Vương, huynh sẽ chọn cái nào?

- Ách...

Tên thủ vệ nhất thời nghẹn lời, dĩ nhiên là muốn chọn làm Quận Vương rồi. Nhưng sao hắn có thể nói ra điều đó, lỡ lời này truyền đi, chẳng phải là nói hắn không trung thành với Hàn Phủ sao?

- Hắc hắc, ta cũng vô cùng ngưỡng mộ lão quận công, tự nhiên là chọn làm thủ vệ ở Hàn Phủ.

Tên thủ vệ xoa tay cười trừ.

Mạc Vô Kỵ vỗ vai tên thủ vệ:

- Đúng vậy, một vấn đề đơn giản như vậy, ngươi đã có đáp án rồi còn hỏi ta làm gì? Ngươi cố ý trêu ta đấy à.

- Không có, không có.

Tên thủ vệ vội vàng nói.

Mạc Vô Kỵ cười ha hả:

- Ta đùa ngươi thôi, xin huynh cho ta vào báo danh.

Tên thủ vệ vỗ ngực:

- Mạc huynh đệ, cứ giao cho ta, từ nay về sau ngươi là bạn của Đinh Bố Nhị ta, theo ta nào.

Nói xong, hắn chào hỏi người thủ vệ kia, chủ động kéo Mạc Vô Kỵ đi báo danh. Mạc Vô Kỵ tuy rằng không biết võ công, nhưng lại được phân vào hộ viện của Hàn Phủ, trở thành một võ giả hộ viện.

Đinh Bố Nhị, Mạc Vô Kỵ nghe cái tên này không hiểu sao lại nhớ đến Đinh Bất Tam và Đinh Bất Tứ. Người này tướng mạo có chút hèn mọn, nhưng ánh mắt rất có thần, lời nói cũng chân thành, khiến Mạc Vô Kỵ có hảo cảm lớn với Đinh Bố Nhị.

Đinh Bố Nhị dường như muốn cho mọi người biết Mạc Vô Kỵ là người hắn che chở, dẫn Mạc Vô Kỵ đi khắp nơi, giới thiệu cho mọi người làm quen.

Nhưng Mạc Vô Kỵ cũng đã nhận ra, địa vị của Đinh Bố Nhị không cao. Những người làm hay thủ vệ này, không mấy ai coi Đinh Bố Nhị ra gì, chỉ là không ai đứng ra làm hắn bẽ mặt mà thôi. Ngay cả những người ở hộ viện, cũng không mấy ai chào hỏi hắn, thậm chí ngay cả thủ tịch hộ viện hắn cũng không gặp được.

Dù thế nào, đãi ngộ của gia đinh Hàn Phủ coi như không tệ. Mạc Vô Kỵ là gia đinh mới vào, cũng có một nơi ở riêng.

- Bố Nhị, Hàn lão quận công nói ba tháng sau có đại hội Dược Tiên Môn của đế quốc, Hàn Phủ chúng ta cũng có người tham gia sao?

Sau khi đi một vòng, đến cả nơi ở rồi, Mạc Vô Kỵ vẫn chưa thấy người dẫn hắn đến đại hội Dược Tiên Môn của đế quốc, hắn có chút nóng nảy.

Hắn đến đây không phải thực sự muốn làm gia đinh, mà là muốn mượn lực lượng của Hàn Phủ để đến kinh đô Tinh Hán Đế Quốc. Quan trọng nhất là, được tham dự đại hội Dược Tiên Môn, và mượn cơ hội trốn khỏi Nhiêu Châu.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch