Lửa lớn không cần cố sức dập, sau khi cháy hết, tự nhiên sẽ tắt, sau nửa canh giờ, mấy vạn quân Giang Đông trùng trùng điệp điệp mở cổng thành Sài Tang, nghênh đón bọn họ, cũng là một tòa thành trì trống rỗng.
Mặc dù trước đó Tôn Quyền đã nhận được tin tức, Lưu Cảnh di dời rất nhiều vật tư và nhân khẩu của Sài Tang đi nơi khác, y đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng khi y đối mặt với tòa thành trống không, cái loại bất mãn và mất mát khó có thể kiềm chế này vẫn làm bùng lên sự tức giận trong lòng y.
- Lục soát toàn thành cho ta, tất cả những người chưa đi, bắt toàn bộ tới gặp ta!
Không bao lâu, mấy trăm người già yếu Sài Tang bị binh sỹ cưỡng ép, đi tới trước mặt Tôn Quyền, quỳ đầy trên đất, Tôn Quyền nhìn thoáng qua những người già yếu đang khiếp đảm vô cùng, giận dữ hỏi tả hữu:
- Đại tộc Sài Tang một người cũng không có sao?
- Ngô Hầu, lão phu ở đây!
Tôn Quyền vừa quay đầu lại, chỉ thấy mấy tên binh sỹ áp giải Đào Liệt tập tễnh đi tới, năm ngoái, Đào Liệt vẫn là khách quý của Tôn Quyền, hôm nay lại thành tù binh của quân Giang Đông, Tôn Quyền đi lên trước, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi vì sao không đi?
Đào Liệt quỳ xuống thi lễ nói:
- Tiểu dân chịu ân của Ngô Hầu, Ngô Hầu vừa đến, tiểu dân đương nhiên phải ở lại nghênh đón Ngô Hầu.
- Hừ! Người của Đào gia đã chạy trốn, ngươi ở lại thì có ích lợi gì?
- Khởi bẩm Ngô Hầu, Đào gia chỉ vì tránh né chiến loạn, lão già cao tuổi, chết không có gì đáng tiếc, nguyện chịu sự xử trí của Ngô Hầu!
Kỳ thật Tôn Quyền cũng biết bản thân Đào gia bị kẹp giữa Kinh Châu và Giang Đông, trái không được phải cũng không xong, cho nên chỉ cần Đào gia có thể đủ sức nộp thuế, có ích cho Giang Đông, y cũng không xử ép Đào gia, nhưng lần này, y không muốn lại để Đào chần chừ do dự, nghĩ vậy, y lại lạnh lùng hỏi:
- Lần này quân Giang Đông chiếm Giang Hạ, Đào gia lựa chọn như thế nào?
Đào Liệt thở dài trong lòng, Lưu Cảnh nói không sai, Tôn Quyền đã không cho Đào gia bọn họ đứng giữa hai bên nữa, ông đành phải run run rẩy rẩy nói:
- Hồi bẩm Ngô Hầu, nếu quân Giang Đông chiếm lĩnh Giang Hạ, việc buôn bán của Đào gia ở Tương Dương không làm nữa cũng được!
Câu trả lời này khiến Tôn Quyền rất hài lòng, y khẽ cười nói:
- Một khi đã như vậy, ta liền mỏi mắt mong chờ, đêm nay ta ở tạm Đào phủ, quấy rầy lão gia chủ một đêm.
Tôn Quyền lập tức ra lệnh:
- Những người này đều thả ra, lệnh cho các binh sỹ tìm nhà để nghỉ ngơi, không thể phá hỏng nhà dân.
Mệnh lệnh truyền xuống, nhiều đội binh sỹ chạy về khắp các ngõ hẻm của thành Sài Tang, Tôn Quyền dưới sự hộ vệ của mấy trăm thân binh đi về phía Đào phủ, ở Đào phủ nghỉ ngơi một đêm, mới sáng ngày hôm sau, Tôn Quyền lệnh cho Lữ Mông dẫn ba nghìn người trấn thủ Sài Tang, y tự mình dẫn mấy vạn quân Giang Đông lại khởi hành đi thuyền, cả nghìn thuyền chiến trùng trùng điệp điệp đánh tới Vũ Xương.
.....
Một bộ phận của huyện Hạ Trĩ nằm dọc theo sông Trường Giang, nhưng huyện thành cách Trường Giang đến hơn hai mươi dặm, nằm bên cạnh một nhánh sông tên là Phú Thủy, đi dọc theo Phú Thủy về phía tây, lại đi hơn trăm dặm liền tới huyện Dương Tân.
Trước mắt hai tòa huyện thành này đều thuộc về phạm vị khống chế của Lưu Cảnh, lần này quân dân Sài Tang rút lui quy mô lớn về phía tây, chính là rút lui đến hai tòa huyện thành này.
Sau khi Lưu Cảnh suất lĩnh hơn một nghìn binh sỹ được đội thuyền tiếp ứng, sáng sớm hôm sau đã quay trở về huyện Hạ Trĩ.
Một trăm chiến thuyền trăm thạch lẳng lặng đi trên Phú Thủy, trên mỗi thuyền đều ngồi đầy binh sỹ, rất nhiều binh sỹ thừa dịp lúc ban đêm chợp mắt, nhưng khi sáng sớm, trên mặt mỗi người vẫn khó nén được sự mệt mỏi như cũ, ai cũng không nói gì, yên tĩnh lạ thường.
Một trận ác chiến chiều hôm qua dường như còn đang quanh quẩn bên tai mỗi người, cái tình trạng kiệt sức sau đại chiến này, lại cần rất nhiều ngày mới có thể khôi phục lại.
Lưu Cảnh ngồi ở trên một con thuyền, hắn dựa vào vách thuyền, giống như những binh sỹ khác, cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này, một tên binh sỹ nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.
- Tư Mã, đã đến huyện thành của Hạ Trĩ rồi!
Tinh thần Lưu Cảnh rung lên, hắn dù sao cũng không phải binh sỹ, đánh giặc xong, binh sỹ không lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, chỉ lo việc nghỉ ngơi, nhưng Lưu Cảnh lại không thể, còn có quá nhiều chuyện cần hắn suy xét.
Hắn đứng nhìn về hướng bờ sông, ánh mắt dần dần lướt qua một đồi núi thấp bé, thị trấn Hạ Trĩ liền hiện ra trước mắt hắn.
So sánh với huyện Sài Tang, huyện Hạ Trĩ có vẻ thấp bé cũ nát hơn nhiều lắm, tường thành cao không đủ hai trượng, không có sông hộ thành, chu vi chỉ có hơn mười dặm, cứ như vậy mà đứng lẻ loi sừng sững ở trong một dãi đồi núi thấp bé.
Lúc này, Lưu Cảnh mỉm cười, hắn thấy Từ Thứ mang theo mười mấy quan viên đứng ở bờ sông, vẻ mặt tươi cười nghênh đón các dũng sỹ trở về.
Nhưng Lưu Cảnh lại bất ngờ nhìn thấy Y Tịch ở trong các quan viên nghênh đón, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, "Y tới rồi sao?"
Thuyền con chậm rãi cập vào bờ, Lưu Cảnh xuống thuyền, ôm chặt lấy Từ Thứ, đây không phải lễ tiết, mà là một sự kích động sau khi trải qua sinh tử, không nói lời thừa thãi làm gì, một cái ôm chặt đủ để biểu đạt tâm tình của bọn họ.
Lưu Cảnh lại cười và ôm từng người quan viên một cái, ăn mừng hắn bình an trở về.
Lúc này, Lưu Cảnh đi đến trước mặt Y Tịch, không đợi Lưu Cảnh giang hai cánh tay, Y Tịch vội vàng khom người thi lễ.
- Tại hạ xin được miên, Y Tịch tham kiến Cảnh công tử!
Mọi người thấy vẻ mặt hắn có chút xấu hổ, cũng không khỏi mỉm cười, Lưu Cảnh cười cười, hắn lập tức nói với Từ Thứ:
- Sắp xếp cho các huynh đệ nghỉ ngơi đi! Còn có huynh đệ bị thương, tìm thầy thuốc trị liệu cẩn thận cho bọn họ.
- Tuân mệnh!
Từ Thứ mang theo các quan viên vội vàng đi sắp xếp.
Lưu Cảnh lúc này mới cùng Y Tịch chậm rãi dạo bước dọc theo bờ sông, Y Tịch thở dài nói:
- Lần này tại hạ phụng mệnh Châu Mục đến Sài Tang, là muốn nói với công tử một chút vấn để về tiền lương quân đội, năm ngoái Đào gia vốn có mấy vạn thạch lương thực và ba nghìn vạng tiền phải giao cho Tương Dương, nhưng Đào gia không có cấp, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, khiến Châu Mục rất tức giận, tháng trước Châu Mục lệnh cho công tử phải nghiêm trị Đào gia, nhưng công tử không tuân mệnh, điều này làm cho Châu Mục cũng cảm thấy bất mãn, phải biết rằng hiện tại nông dân Kinh Châu cũng không nhiều, chỉ dựa vào thuế phú, Kinh Châu thật nuôi không nổi nhiều quân đội như vậy...
Lưu Cảnh trải qua một trận đại chiến, cũng có chút mỏi mệt rồi, mấy lời nói vòng vèo này hắn không muốn nghe tiếp, liền khoát tay chặn lại căt đưt lời của y.
- Y tiên sinh, có lời gì tiên sinh cứ việc nói thẳng đi!
Y Tịch xấu hổ cười cười nói:
- Châu Mục hy vọng có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa, không hy vọng bởi vì Đào gia và công tử mà không thoải mái, ngài đưa ra hai lựa chọn, thứ nhất Đào gia vẫn tiến cống tiền lương cho Tương Dương như trước, đồng thời tiền lương của quân đóng ở Sài Tang vẫn là do châu nha Tương Dương gánh vác, thứ hai chính là tiền lương của Đào gia liền trực tiếp làm tiền tiếp viện cho quân đóng ở Sài Tang, ý của tại hạ là nói, Châu Mục sẽ không đưa tiền lương cho quân Sài Tang nữa.
Đây là cái gọi là dùng cách ổn thỏa để giải quyết vấn đề Đào gia, Lưu Cảnh cười lạnh trong lòng một tiếng, dùng việc giảm tiếp viện quân đội Sài Tang để trao đổi, tiền lương Đào gia vốn chính là thu nhập thêm, động thái này của Lưu Biểu chính là không chịu gánh nặng quân phí cho quân đóng ở Sài Tang nữa, ông tính toán thật tốt.
Trầm ngâm một lát, Lưu Cảnh hỏi:
- Không biết Châu Mục có khuynh hướng theo con đường nào?
- Châu Mục nói tốt nhất là con đường thứ nhất, mọi người đều vui vẻ.
Lưu Cảnh lại lắc lắc đầu.
- Nếu thật sự muốn ta lựa chọn, ta chọn con đường thứ hai, phải biết rằng tiền lương đi qua Tương Dương sẽ bị Hoàng Tổ giữ lại, trên thực tế ta lấy không được, điều thứ hai còn tốt hơn một chút.
Y Tịch cúi đầu thở dài, điều thứ hai trên thực tế chính là Sài Tang thoát ly khỏi sự khống chế của Tương Dương, Châu Mục cực kỳ không muốn thấy điều thứ hai trở thành sự thật, nhưng sự thật như thế, Châu Mục cũng không thể tránh được.
Lúc này, Lưu Cảnh chuyển hướng đề tài cười nói:
- Nói chút tình hình gần đây của huynh đệ Lưu Kỳ và Lưu Tông đi! Bọn họ tình hình gần đây như thế nào?
Lưu Kỳ và Lưu Tông vào mùa thu năm ngoái sau khi lập gia đình, Lưu Kỳ cưới con gái của Khoái Lương làm vợ, mà Lưu Tông cưới Thái Thiếu Dư, nghe nói thanh thế hai người liền lan rất nhanh, nhưng Lưu Cảnh cũng không có đi tham dự.
Đề tài trở nên dễ nói hơn, trên mặt Y Tịch cũng tươi cười.
- Hai người bọn họ vì ngôi vị thế tử mà tranh đấu gay gắt, không từ thủ đoạn, có tin đồn nói Tông công tử và con gái của Thái gia lập gia đình một năm, lại không có con thừa tự, kết quả là chọc giận Thái gia, Châu Mục còn xin lỗi Thái quân sư.
- Lại có người cáo trạng với Châu Mục, nói Kỳ công tử ở Giang Lăng đắm chìm vào tửu sắc, Châu Mục âm thầm phái người đi quận Nam điều tra, xác thực một chuyện, Kỳ công tử và một đám văn sỹ qua lại rất thân, thường uống rượu với nhau ở kỹ viện, Châu Mục tức giận, sai người đi quận Nam đánh Kỳ công tử hai mươi roi, hiệp này, tất cả mọi người cho rằng Kỳ công tử thua.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, lại hỏi:
- Không biết Y tiên sinh ủng hộ vị công tử nào?
Y Tịch hừ lạnh một tiếng.
- Thành thật mà nói, hai vị công tử này tại đều không ủng hộ, một người lòng dạ hẹp hòi, ngu xuẩn vô năng, cả ngày nói tốt cho Thái gia, nếu y đứng đầu Kinh Châu, trên thực tế chính là Thái gia đứng đầu Kinh Châu, người kia tốt hơn một chút, nhưng tham rượu háo sắc, không già giặn, hơn nữa tính cách yếu đuối, dễ dàng bị người khống chế, không thành được đại sự, bất luận giữa bọn họ ai trở thành kẻ đứng đầu Kinh Châu, đều là đại họa của Kinh Châu.
- Vậy Y tiên sinh có tính toán gì không?
Lưu Cảnh lại cười tủm tỉm hỏi.
- Tại hạ?
Y Tịch ngây ngốc một chút, lập tức lắc đầu, chán nản nói:
- Nói thật, tại hạ cũng không biết, qua một ngày rồi lại tính tiếp một ngày mà thôi!
Hai người lại đi vài bước, Lưu Cảnh cười nói:
- Không bằng ta đề cử cho Y tiên sinh một chức vụ nhé!
Y Tịch là người thông minh, y đã hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh thông qua đề tài hai công tử vô năng, đi từng bước một chuyển đến trên người mình, kỳ thật điều hắn muốn nói là mình.
Y Tịch cúi đầu trầm tư một lát, hỏi:
- Không biết công tử muốn tiến cử cho tại chức vụ gì?
- Ta muốn đề cử Y tiên sinh làm trưởng sử quận Giang Hạ.
Y Tịch cả người chấn động, y đương nhiên hiểu được những lời thâm ý này của Lưu Cảnh, mục tiêu của Lưu Cảnh là lấy quận Giang Hạ, tương lai hắn là Thái thú quận Giang Hạ, lại bổ nhiệm mình làm Trưởng sử, đây là gần với chức quan lớn thứ hai sau Quận thừa, bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng của Lưu Cảnh đối với mình, khiến trong lòng của y cảm kích.
Chỉ có điều hiện tại quận Giang Hạ còn đang nằm trong tay Hoàng Tổ, y không hiểu nhìn Lưu Cảnh, chức Trưởng sử này bổ nhiệm như thế nào?
Lưu Cảnh hiểu ánh mắt khó hiểu của y, thản nhiên cười nói:
- Trưởng sử là chuyện về sau, hiện tại đành phải để Y tiên sinh chịu ủy khuất đảm nhiệm Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ thôi.
Y Tịch giờ mới hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, y ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Một khi đã như vậy, tại hạ trở về bẩm báo Châu Mục, khẩn cầu Châu Mục đáp ứng cho tại hạ làm Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ, tại hạ nghĩ vấn đề không lớn, sau đó tại hạ lại chọn ngày lành tháng tốt đến nhậm chức, công tử thấy thế nào?
Lưu Cảnh lại lắc đầu.
- Thời gian quá lâu, ta đợi không được.
Y Tịch có chút hồ đồ rồi, những thứ này đều là quy trình tất nhiên, không được Châu Mục bổ nhiệm, y sao có thể đảm nhiệm chức Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ, y nhìn thoáng qua Lưu Cảnh, không kìm nổi hỏi:
- Vậy thì công tử hy vọng tại hạ khi nào thì nhậm chức?
Lưu Cảnh dừng bước, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Y Tịch chậm rãi nói: