Chương 510: Lựa chọn của Tôn Thượng Hương (hạ) (1)
Hai ngày sau, Lã Phạm và Kiều quốc lão cùng nhau bái phỏng Ngô lão phu nhân, hai người bọn họ đều là người được Ngô lão phu nhân tôn kính nhất, nên được long trọng tiếp đãi, được coi như quý khách của Cam Lộ cung.
Ngô lão phu nhân vốn là cực ít khi gặp người ngoài, quý khách lại càng chưa bao giờ có hôm nay mới là lần đầu tiên xuất hiện từ này. Ở trong nội đường quý khách Lã Phạm và Kiều quốc lão chia nhau ngồi hai bên, hai người và lão phu nhân cũng nhau trò chuyên, ôn lại chuyện xưa mà cảm khái.
Tôn Thượng Hương cũng bất ngờ có mặt ở đây, nhưng nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, không nói một lời.
Kỳ thật Ngô lão phu nhân cũng biết hai người này là vì hôn sự nữ nhi của mình mà đến, tuy nhiên bà cũng không phản đối, bà cũng muốn xem cách nhìn của Lã Phạm và Kiều Huyền về việc hôn sự này.
- Lã công đã từng gặp qua Lưu Cảnh chưa?
Ngô lão phu nhân liếc qua con gái, cười hỏi Lã Phạm nói.
Thân hình của Tôn Thượng khẽ run lên, nàng ra vẻ uống trà, nhưng lỗ tai lại dựng lên.
Lã Phạm ha hả cười:
- Ta đương nhiên gặp qua, năm trước hắn đến Giang Đông, trao đổi việc kết minh với Ngô hầu, hai người chúng ta đều gặp, lúc ấy Thượng Hương Công chúa còn múa kiếm cho hắn, chúng ta đều thấy, chuyện này chẳng lẽ là thiên ý!
Mặt Tôn Thượng Hương bỗng dưng đỏ bừng, “sao lại nói đến chuyện ấy cơ chứ?”
Trong lòng nàng có chút xấu hổ, nhưng vẫn không chịu rời đi. Kỳ thật lúc ấy nàng mời Lưu Cảnh cùng múa chẳng qua là muốn dạy dỗ hắn một chút, không nghĩ tới chuyện kiếm của mình lại bị Lưu Cảnh cướp mất, trong mắt mọi người liền biến thành hoàng cầu phượng.
Ngô lão phu nhân cũng không biết việc này, trong nội tâm bà càng thêm kinh dị, lại hỏi:
- Cho ta hỏi, nhân phẩm hắn như thế nào?
- Có thể nói nhân trung chi long!
Lã Phạm không che dấu chút nào, ông tán thưởng:
- Tuy rằng hắn là đại địch của Giang Đông ta, nhưng bình tĩnh mà xem xét, ta vẫn muốn tán thưởng hắn. Là nam nhi ưu tú nhất mà bình sinh Lã Phạm được chứng kiến, từ một quân hầu đi từng bước trở thành người đứng đầu Kinh Châu. Từ trên xuống dưới Kinh Châu đều vui lòng phục tùng hắn, việc này có thể sánh vai với Bá Phù năm đó. Ngay cả Tào Tháo cũng tán thưởng hắn là bậc anh hùng trong thiên hạ, quan trọng hơn là năm nay hắn mới chỉ có hai mươi bốn tuổi, thiếu niên oai hùng, đúng là xứng đôi vừa lứa với Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương rốt cục cũng không thể ngồi yên nổi nữa, nàng đứng lên nói:
- Mẫu thân, nữ nhi xin phép cáo lui trước.
Nàng xoay người liền vội vàng hấp tấp chạy đi, mọi người cùng nhau cười ha hả, Ngô lão phu nhân thở dài một hơi nói:
- Ta tin tưởng kiến thức của Lã công, nếu hắn đúng là xứng đôi vừa lứa với Thượng Hương thì có được trượng phu như thế cũng là phúc khí của Thượng Hương. Nhưng hắn đã có thê thất, Thượng Hương gả hắn chỉ có thể làm vợ lẽ, trong nội tâm của ta thật sự không cam tâm.
Lúc này, Kiều quốc lão ở một bên cười nói:
- Kỳ thật chuyện này cũng không phải vấn đề lớn lao gì, Lưu Cảnh là dòng chính của hoàng tộc, lúc trước Tào Tháo phong hắn làm Tương Dương Vương, bị hắn cự tuyệt, ta còn nghe được một tin đồn. Tào Tháo thậm chí nguyện ý tôn hắn làm Đế, hắn cũng khéo léo từ chối rồi. Bởi vậy có thể thấy được, việc hắn phong vương chỉ là sớm hay muộn, Thượng Hương tuy rằng không phải chính thê, nên khi nào Lưu Cảnh phong vương, theo như lễ chế quy định cũng xưng làm Vương phi, hơn nữa có Giang Đông làm hậu thuẫn cho nàng, tuyệt đối sẽ không có người nào dám khinh thị Thượng Hương. Thượng Hương đã có địa vị của nàng, hơn nữa cha mẹ của Lưu Cảnh cũng đã không tồn tại, do đó Thượng Hương cũng không sẽ chịu ủy khuất gì.
- Cha mẹ của hắn đều đã mất sao?
Lão phu nhân lại hỏi.
- Đều mất, bá phụ Lưu Biểu cũng đã qua đời, hắn gần như không có trưởng bối.
Ngô lão phu nhân yên lặng gật đầu, không có cha mẹ chồng quản thúc đương nhiên tốt nhất, bà cũng biết, địa vị của nữ nhân ở nhà chồng thường được quyết định bởi trưởng bối trong nhà. Đào gia chẳng qua là một kẻ thương nhân, làm sao có thể so sánh cùng Giang Đông Ngô hầu, cho dù làm tòng thê, địa vị cũng sẽ không thấp.
Bà chính là ví dụ tốt nhất, bà và tỷ tỷ cùng gả cho Tôn Kiên, tỷ tỷ là chính thê, bà là vợ lẽ, nhưng trên thực tế, hai người bọn họ đều là thê tử của Tôn Kiên, bà cũng không cảm thấy địa vị của mình thấp kém, chính vì vậy, Ngô lão phu nhân rốt cục cũng gật đầu đáp ứng.
- Được rồi! Các ngươi có thể chuyển lời cho Ngô hầu, ta chỉ có một điều kiện, để cho ta tận mắt nhìn thấy xem Lưu Cảnh này, nếu làm ta vừa ý, ta sẽ đem con gái gả cho hắn, hôn sự này coi như xong.
Tôn Quyền nghe xong báo cáo của Lã Phạm, trong lòng lại vừa vui mừng, lại vừa lo lắng. Vui mừng vì cuối cùng mẫu thân cũng chấp nhận, còn lo lắng là vì làm sao để Lưu Cảnh đồng ý đến Kinh Khẩu. Nếu hắn không đến, mẫu thân làm sao có thể nhìn thấy hắn.
- Chỉ sợ hắn sẽ không đến.
Tôn Quyền nhướn mày nói.
Lã Phạm cười nói:
- Ta cũng đã nói chuyện này với lão phu nhân. Lão phu nhân nói, bà có thể đảm bảo an toàn Lưu Cảnh, kỳ thật vi thần cảm thấy, khiến cho Lưu Cảnh đến đây cũng không phải không được, mấu chốt là chúng ta phải cho hắn mang quân đội đến.
Tôn Quyền gật gật đầu, quả thật như thế, nếu muốn Lưu Cảnh đến Kinh Khẩu, chỉ có thể đáp ứng điều kiện đó. Tôn Quyền có chút khó xử, y cũng không muốn lại phải nhìn thấy cảnh tượng chiến thuyền che trời phủ đất trên khắp các mặt sông Kinh Châu.
Trầm tư thật lâu, y thở dài một tiếng nói:
- Việc này đợi bọn Trưởng sử trở về rồi nói sau!
Hai ngày này Tôn Bí hoàn toàn trầm ngâm. Ý đồ lợi dụng cơ hội lúc Tôn Quyền không ở Kinh Khẩu mưu lấy đoạt lấy quyền lực đã bị Tôn Thượng Hương phá hủy. Điều này làm cho Tôn Bí vô cùng căm tức, đồng thời trong lòng gã cũng hơi bất an, mấy ngày qua đóng cửa không ra.
Nhưng đồng thời gã cũng chú ý quan sát từng động tĩnh trong chốn quan trưởng ở Giang Đông dù là chuyện nhỏ nhất cũng không lọt mắt. Gã phát hiện dường như Tôn Quyền không có ý định trừng trị gã, mấy ngày nay không ngờ Tôn Quyền không có chút cử động nào, điều này làm cho Tôn Bí có chút hoang mang.
Trong cuộc minh tranh ám đấu cho ngôi vị Ngô hầu, Tôn Bí đã đem hết toàn lực để lật đổ Tôn Quyền. Tuy gã vẫn chiếm lấy lợi thế ở một số phương diện, tỷ như quân đội và mối quan hệ sâu rộng với mạng lưới quan lại của gã ở Giang Đông. Ví dụ điể hình nhất chính là gã được hai vị nguyên lão Chu Nhiên và Hàn Đương ủng hộ, nhưng lợi thế lớn nhất chính là việc gã đã chiếm được Hội Kê.
Nhưng Tôn Bí cũng phải chán nản thừa nhận, trước mắt gã đã rơi vào tình thế hết sức khó khăn. Gã đã từng do hỏi qua các quan lại, đại đa số những người làm chức to đều tỏ rõ thái độ ủng hộ Tôn Quyền, chứng tở trong mắt mọi người mình cũng không phải loại tốt đẹp gì. Đây là một loại xu thế cực kỳ bất lợi, nếu như càng ngày càng nhiều người nhìn gã với ánh mắt không tốt, sợ là người ủng hộ gã cũng sẽ phản bội, chúng bạn xa lánh, đại thế đã mất.
Cho nên Tôn Bí vô cùng vội vàng, hy vọng có thể phá tan cục diện này, gã chờ mong thế cục hỗn loạn, không thích tình hình mãi yên ổn thế này. Nhưng gã nhất thời cũng tìm không thấy chỗ phá cục, có lẽ lúc Tôn Quyền và Lưu Cảnh đàm phán chính là cơ hội tốt, ký kết hiệp ước khiến cho nước nhà chịu nỗi nhục mất chủ quyền là phương thức nhanh nhất để kẻ nắm quyền phải lui xuống đài, vì thế, Tôn Bí đối với cuộc đàm phán này tràn đầy chờ mong