Chương 511: Lựa chọn của Tôn Thượng Hương (hạ) (2)
Ngay tại lúc Tôn Bí đang bất an đi qua đi lại ở trong phòng, lại có tiếng quản gia bẩm báo:
- Khởi bẩm Sứ quân, bên ngoài phủ có một người đến đây, nói là từ phương Bắc đến, có mang theo một tấm danh thiếp.
- Từ phương Bắc đến?
Trong lòng Tôn Bí vừa động, lập tức hỏi:
- Danh thiếp ở nơi nào?
Quản gia đi lên trước, đem một tấm danh thiếp trình lên, danh thiếp này bị bịt kín, hiển nhiên không muốn làm cho người ngoài nhìn thấy, Tôn Bí xé lớp vỏ bọc, nhanh chóng mở danh thiếp. Hai chữ Trần Kiểu hiện ra trước mắt, trong lòng của gã lập tức trở nên khẩn trương, quả nhiên là người được Tào Tháo phái tới.
Gã trầm tư một lát, thấp giọng phân phó quản gia:
- Dẫn người này theo lối cửa hông đi vào phủ, đưa tới thư phòng gặp ta!
Quản gia bước nhanh ra ngoài, Tôn Bí lau mồ hôi đang chảy ra trên trán, gã và Tào Tháo là thân gia, nữ nhi của gã gả cho Tào Chương, gã cùng với Tào Tháo vẫn âm thầm qua lại. Lần này gã và Tôn Quyền tranh quyền gã đương nhiên hy vọng Tào Tháo có thể ủng hộ mình.
Gã vốn tưởng rằng Tào Tháo sẽ phái Trương Liêu đang đóng quân ở Hợp Phì đã là hành động trợ giúp lớn với mình, không nghĩ tới Tào Tháo còn muốn tiến thêm một bước nữa, trực tiếp tham gia đến cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị đứng đầu Giang Đông, cũng không biết Tào Tháo mang Trần Kiểu đến cho mình để làm cái gì?
Không bao lâu, quản gia dẫn một người trung niên văn sĩ vào thư phòng. Người này đúng là phụ tá của Tào Tháo bị Triệu Vân bắt làm tù binh ở trong trận hỏa thiêu, sau đó cùng với hiệp nghị ở Tương Dương, y được trả lại Phàn Thành.
Hôm nay Trần Kiểu phụng mệnh Tào Tháo đến Giang Đông, bày mưu hiến kế cho Tôn Bí có thể thượng vị, nếu Tôn Bí có thể thượng vị, vậy thì sớm muộn gì Giang Đông cũng sẽ bị chiếm lấy. Cũng do duyên có này, Tào Tháo mới cực kỳ coi trọng lần nội đấu này, không chỉ lệnh Trương Liêu dẫn tám vạn đại quân tiến vào chiếm giữ Hợp Phì, lại bí mật hạ lệnh Trần Kiểu đến Kinh Khẩu hiệp trợ cho Tôn Bí.
Trần Kiểu vào nhà thi lễ thật sâu:
- Tham kiến Sứ quân!
Giai đoạn đầu Trần Kiểu từng ở Kiến An để trốn tránh Giang Đông, nên chuyện của Giang Đông y rõ như lòng bàn tay. Năm đó, khi Tôn Bí gả nữ nhi cho Tào Chương, Trần Kiểu chính là sứ giả đón dâu, y và Tôn Bí rất quen thuộc đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khi Tào Tháo phái y đến Giang Đông.
Tôn Bí cười nói:
- Ta nhớ được là từ thời điểm ở Kiến An sau khi gả nữ nhi đi đã từ biệt ngài, đã mười năm không gặp rồi, thời gian trôi qua thực sự là quá nhanh.
Trần Kiểu cũng cười nói:
- Mười năm thời gian quả thật không ngắn, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại dường như chuyện mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua, Thừa tướng cũng thường thường cảm thán thời gian không chờ đợi ta.
Tôn Bí hiểu ý cười, mời Trần Kiểu ngồi xuống, thị nữ đưa vào hai chén trà, Tôn Bí chỉ bảo đóng cửa lại, lúc này mới hỏi:
- Quý Bật từ Hợp Phì lại đây hay là từ Nghiệp đô đến đây sao?
Câu hỏi của Tôn Bí rất hàm súc, nếu như từ Nghiệp Đô đến đây thì chắc chắn Trần Kiểu sẽ mang theo thư từ của Tào Tháo. Trần Kiểu cười cười nói:
- Ta từ Nghiệp Đô đến đây, nhưng trên người ta không có thư của Thừa tướng, chỉ có lời nhắn.
Trong lòng Tôn Bí có chút thất vọng, không ngờ Tào Tháo không tự tay viết thư, chẳng lẽ là đối với gã không coi trọng sao? Trần Kiểu dường như hiểu được tâm tư của Tôn Bí, cười giải thích nói:
- Là vì Thừa tướng lo lắng ở Giang Đông có khá nhiều người nhận biết ta, một khi bị bắt giữ, tìm được thư tín, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Sứ quân, cho nên không cho ta mang theo thư, tuy nhiên Thừa tướng đưa cho Sứ quân một vật.
Y từ chiếc túi gấm ở bên hông lấy ra một ngọc khí, đưa cho Tôn Bí. Tôn Bí cẩn thận xem qua, gã không ngời đây là một tiểu đỉnh làm bằng ngọc, lớn nhỏ như lê, chất ngọc ấm áp, mềm mại nhẵn nhụi, chế tác tinh xảo tuyệt luân, là một bảo khí hiếm thấy. Lật xem một lát, ở đáy của Ngọc Đỉnh có khắc bốn chữ "Giang Đông chi đỉnh", Tôn Bí bỗng nhiên hiểu được, đây là Tào Tháo hy vọng gã có thể vấn đỉnh Giang Đông.
Gã mừng rỡ trong lòng, đem Ngọc Đỉnh đặt lên bàn, cung kính bái ba bái, trong miệng thì thầm:
- Cảm tạ ân đức chỉ bảo của Thừa tướng!
Trần Kiểu không nghĩ tới lại có thể làm ra hành động siểm nịnh như vậy, trong lòng của y hơi hơi có chút khinh miệt, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra, chỉ thản nhiên cười nói:
- Thừa tướng hy vọng Sứ quân có thể vấn đỉnh Giang Đông, trở thành tân chủ Giang Đông, không biết gần nhất có tiến triển gì không?
Tôn Bí cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Hiện tại đang ở tình trạng giằng co, ta cũng muốn mau chóng phá cục, đợi lúc Giang Đông và Kinh Châu ký hiệp ước hòa nghị, đó có lẽ là lúc để hạ bệ Tôn Quyền.
Trần Kiểu trầm ngâm một chút nói:
- Nghe nói Giang Đông và Kinh Châu kết duyênTần Tấn, Thừa tướng đối với việc này cảm thấy rất hứng thú, muốn hỏi một câu, chuyện này tiến triển như thế nào rồi?
Tôn Bí có chút ngây ngẩn cả người, người luôn có việc bên thân như Thừa tướng cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này sao? Nhưng gã không dám hỏi nhiều, vội vàng nói:
- Lão phu nhân đã đáp ứng hôn sự này rồi, sợ là chuyện này đã định, biến cố duy nhất chính là lão phu nhân muốn gặp Lưu Cảnh, hy vọng Lưu Cảnh có thể tới Kinh Khẩu một chuyến.
Trần Kiểu vỗ tay cười to:
- Quả nhiên không ngoài sở liệu của Thừa tướng!
Tôn Bí không hiểu ra sao, hắn vội vàng hỏi:
- Quý Bật, lời này là ý gì?
Trần Kiểu khẽ cười nói:
- Thừa tướng đoán, điều kiện cuối cùng của Ngô lão phu nhân tất nhiên là muốn gặp con rể tương lai, đây cũng là việc thường tình của con người, cơ hội của chúng ta cũng đã tới rồi.
Tôn Bí ngạc nhiên:
- Thừa tướng có ý tứ là muốn…
Trần Kiểu híp mắt cười:
- Thừa tướng nói, lão và Lưu Cảnh từng đặt cược, xem ai chết trước, lão rất lo lắng Lưu Cảnh sẽ thắng được lần đánh cuộc này, cho nên lão cực kỳ hy vọng hồn của Lưu Cảnh lưu lại Giang Đông.
Trong sự chờ mong của Tôn Quyền, Trương Hoành và Lỗ Túc cuối cùng cũng từ Kinh Châu trở về, bọn họ mang đến kết quả đàm phán làm cho Tôn Quyền vui mừng quá đỗi. Bên trong nghị sự đường, truyền đến từng đợt tiếng cười của Tôn Quyền:
- Ta biết ngay Lưu Cảnh không phải là người có ánh mắt thiển cận, hắn có thể làm trượng phu của em gái ta.
Vấn đề Tôn Quyền quan tâm nhất chính là lương thực và thổ địa, Lưu Cảnh đáp ứng việc dùng quặng sắt để bù đắp lương thực, điều này đối với Tôn Quyền cực kỳ có lợi, bởi vì trong kho của Lịch Dương quặng thô các loại sắc đồng chồng chất như núi, phỏng chừng có mấy trăm vạn cân, cho dù lấy đi mấy trăm vạn cân cũng nhìn không ra sự khác biệt.
Hơn nữa Lưu Cảnh đáp ứng không trú binh ở quận Dự Chương, điều này khiến Tôn Bí nắm không được nhược điểm của mình, phải biết là Tôn Bí đã làm Thái Thú ở Dự Chương rất lâu, hiểu biết rất nhiều, chỉ cần Dự Chương không có Kinh Châu quân, nếu lấy đó làm biên giới sẽ không khiến cho nhiều người tức giận. Cứ như vậy, ảnh hưởng do chiến bại lần này mang đến kỳ thật cũng không lớn.
Một kiếp này, y tự nhiên bình yên vượt qua. Tuy nhiên, Tôn Quyền cũng biết, y có thể may mắn tránh được một kiếp này, nhưng nếu như còn muốn Tây tiến chiếm lại Kinh Châu, quả thực đã không có cơ hội.
Nghĩ vậy, Tôn Quyền vui vẻ nói:
- Ta có thể cấp Lưu Cảnh một phần văn bản chính thức hứa hẹn, trong vòng mười năm, Giang Đông tuyệt sẽ không tây tiến lần nữa!
Trương Hoành gật đầu nói:
- Còn chuyện hòa thân giữa hai nhà, Kinh Châu cũng cần cụ thể chi tiết.
Tôn Quyền ngẫm nghĩ một chút, song phương đám hỏi, đầu tiên là cần một bà mối, trầm tư một lát, Tôn Quyền liền cười nói:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ phái Kiều quốc lão đi đến Kinh Châu làm mai mối.