- Lưu Bị muốn ngầm tập kích Giang Lăng, bị Trọng Đạt đánh bại rồi hả?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Tư Mã Ý gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu,
- Quả thật Lưu Bị muốn ngầm tập kích thủy trại, thảm bại trở về, nhưng lễ vật ty chức nói không phải chuyện này, mà là chúng ta bắt được Quan Vũ.
- Bắt được Quan Vũ!
Lưu Cảnh lập tức vừa mừng vừa sợ, Quan Vũ là võ tướng số một của Lưu Bị, thế lực rất lớn, bắt được y, thậm chí so với Lưu Thiện còn trọng yếu hơn, Lưu Bị có thể không cần con, nhưng ông ta không thể không cần huynh đệ.
- Bắt được như thế nào?
Lưu Cảnh lại truy hỏi.
- Mấu chốt là Quan Bình làm tiên phong, kết quả thuyền bị đụng nát rơi xuống nước, Quan Vũ không chịu lui về bỏ lại con, cuối cùng thuyền của y cũng bị đụng gãy, bị một gã quân hầu tên là Chu Tín bắt được.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Người này lập nhiều công lớn, quả thật phải khen ngợi, hiện tại cha con Quan Vũ ở đâu?
- Bọn họ bị giam giữ ở Giang Lăng, dùng lễ đối đãi với cha con bọn họ.
Quan Vũ bị bắt, với Lưu Cảnh mà nói đúng là một tin tức tốt, đương nhiên, Lưu Cảnh cũng không trông cậy Quan Vũ sẽ đầu hàng, mà là có tác dụng lớn khác, tin tức này tới rất đúng lúc, khiến ý nghĩ của Lưu Cảnh được khai sáng.
Tạm thời buông việc Quan Vũ, Lưu Cảnh cười nói với Tư Mã Ý:
- Ngồi đi! Ta vừa định phái người đi mời ngươi tới, muốn nói một chút vấn đề của Ba Thục.
Tâm nguyện lớn nhất của Tư Mã Ý chính là chủ đạo sách lược Ích Châu, nhưng gã chưa từng nói với Lưu Cảnh, thế nên Giả Hủ dùng quân cờ mấu chốt này, ở trên sách lược chiếm ưu thế, để cho tâm nguyện chủ đạo Ích Châu của gã thất bại, điều này khiến lòng Tư Mã Ý có chút uể oải và lo lắng.
Cũng may Giả Hủ dùng là tính Hán Trung, Tư Mã Ý nhìn thấy một đường hy vọng, gã nóng lòng thuyết phục Lưu Cảnh, sách lược Ích Châu phía sau do gã chủ đạo, gã có thể xác lập địa vị ở Kinh Châu.
Tư Mã Ý ngồi xuống, Lưu Cảnh không có vội vã nói chuyện Ba Thục, hơn nữa thân thiết hỏi han:
- Tình hình trong nhà thế nào rồi?
Năm ngoái sau khi sinh xong vợ của Tư Mã Ý suy yếu đã qua đời, khi đứa con vừa đầy tháng, đến nay Tư Mã Ý còn chưa có cơ hội nhìn thấy mặt, đành phải đợi con một tuổi, trong lòng của gã vô cùng chán nản nói:
- Đứa nhỏ có phụ thân thần ở bên, trước mắt vẫn tốt, sang năm phụ thân sẽ mang đứa nhỏ đến Tương Dương.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Lệnh tôn là nho sĩ Hà Nội, vang danh khắp nơi, nếu lão đồng ý đến Tương Dương, ta nhất định mời lão đến thư viện Kinh Châu.
- Đa tạ Châu Mục quan tâm, ta sẽ khuyên bảo phụ thân dốc sức vì Châu Mục.
Hai người hàn huyên hai câu, đề tài liền chuyển đến Ba Thục, Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Cái gọi là danh bất chính ngôn bất thuận, cho dù Tào Tháo thảo phạt Kinh Châu cũng phải tìm cớ, có chiếu thư của hoàng đế, nếu ta tùy tiện tấn công Ích Châu, chỉ sợ ở pháp lý không vững, cho nên ta luôn luôn suy xét lấy Ích Châu như thế nào? Ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi.
Tư Mã Ý ngẫm nghĩ một chút nói:
- Lúc trước Lưu Bị nghĩ biện pháp là thay Lưu Chương thủ hộ, đem quân Ba Đông chia cho y, để báo đáp lại, y đáp ứng đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho Ích Châu, cũng đem đứa con Lưu Thiện tới Thành Đô làm con tin, dưới sự khuyên bảo của Trương Tùng, Lưu Chương liền động tâm, mà Lưu Bị chỉ cần Ba Thục, y liền có thể khơi mào nội loạn Ba Thục, lấy cớ bình ổn loạn thâu tóm Ba Thục.
Lưu Cảnh nhướn mày:
- Trọng Đạt sẽ không đề nghị ta đem con tới Thành Đô chứ!
- Không! Không!
Tư Mã Ý vội vàng lắc đầu cười nói:
- Lúc trước Lưu Bị dám đáp ứng như vậy, là bởi vì đứa con Lưu Thiện ở trong tay Tào Tháo, con trai trở về đương nhiên ông ta sẽ không đáp ứng rồi, cho dù đưa, cũng sẽ là con giả, cho nên lấy con làm con tin không thể thực hiện, ty chức nói còn một đường cuối cùng, chúng ta cũng có thể đánh chủ ý này.
- Ngươi nói là nội loạn Ba Thục?
Tư Mã Ý chậm rãi gật đầu:
- Mấu chốt là Lưu Chương, nếu người đã chết, Ba Thục chính là nơi vô chủ, lúc này chúng ta lại khơi mào loạn đất Thục, lấy cớ bình định tiến vào Ba Thục, lại lập con út Lưu Chương đứng đầu Ích Châu, chờ chúng ta ngồi vững Ba Thục, Châu Mục tự lập được rồi.
- Lưu Chương dễ chết như vậy sao?
- Nếu muốn y chết, kỳ thật dễ như trở bàn tay.
Lưu Cảnh biết Tư Mã Ý dám nói như vậy, tất nhiên là có cớ dựa vào, hắn chắp tay sau lưng đi vài bước, hỏi:
- Con út Lưu Chương là ai?
- Là con trai tiểu thiếp của y, năm nay mới sáu tuổi, lập kẻ này làm người đứng đầu Ích Châu, Châu Mục có thể tự lập làm tướng quân, thống trị quyền to, mấy năm sau lại phế chức.
- Không ổn!
Lưu Cảnh lắc lắc đầu, hủy bỏ đề nghị này:
- Lập con trai của Lưu Chương sẽ sinh ra hậu hoạn, khiến ta trở thành Tào Tháo thứ hai lấn áp ấu chủ, ta không thể thừa nhận con trai của Lưu Chương là người đứng đầu Ích Châu.
- Điều này... cũng có thể, nhưng chỉ sợ triều đình sẽ lại bổ nhiệm tân Châu Mục.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Trọng Đạt, tuy rằng ngươi từng làm Tham quân của Tào Tháo, nhưng ta hiểu rõ Tào Tháo hơn ngươi, lão sẽ trăm phương nghìn kế cản trở ta lấy Ba Thục, chỉ khi nào ta lấy Ba Thục, lão mới đối mặt vơi sự thật, bởi vì lão biết, nếu lão dám bổ nhiệm tân Ích Châu mục, lão sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.
Tư Mã Ý yên lặng gật đầu, gã không thể không thừa nhận Lưu Cảnh nói rất có đạo lý, lập con trai Lưu Chương đứng đầu Ích Châu, sẽ xảy ra hậu hoạn, tuy rằng có thể giải quyết vấn đề trước mắt, nhưng về lâu dài thì bất lợi.
Gã trầm tư chốc lát nói:
- Cứ như vậy, nhất định phải nắm chắc thời cơ vô cùng chuẩn xác, không tiến Ba Thục thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải dùng thế tiến công bẻ gãy nghiền nát để chiếm Ba Thục, không thể kéo quá dài, không thể cho triều thần đầy đủ thời gian quyết định.
- Ngươi nói rất đúng, đây là mấu chốt, trước hết để cho Lưu Chương lâm vào bất nghĩa, sau đó Lưu Chương chết, Ba Thục sinh loạn, ta kiếm cớ bình loạn, hoàn hoàn đan xen, nhất định phải nắm chặt thời cơ này.
Lúc này, trong lòng Tư Mã Ý có chút hưng phấn, tuy rằng gã và Lưu Cảnh bất đồng ý tưởng, nhưng về phương hướng lớn, Lưu Cảnh rõ ràng có khuynh hướng theo đề nghị của gã, Tư Mã Ý nhận lấy ủng hộ, tiếp tục nói:
- Lấy thực lực của chúng ta, giành Ba Thục cũng không khó, mấu chốt là nắm Ba Thục trong tay, phương diện này liền liên lụy tới đấu tranh giữa sĩ tộc Đông Châu và người bản địa Ba Thục, đây mới là suy tính trọng điểm của chúng ta.
Lời của Tư Mã Ý chạm vào trong tâm khảm Lưu Cảnh, hắn lo lắng nhất chính là tranh đấu giữa hai phái lớn, Ba Thục đối với hắn mà nói, là tương lai trọng yếu nhất của hắn, là nơi phát tiền lương cho binh lính, nếu như không có người Ba Thục ủng hộ, Ba Thục sẽ trường kỳ hỗn loạn, hoàn toàn vi phạm ý đồ của hắn, đây là nhân tố quan trọng Lưu Cảnh nhất định phải suy xét, hắn cần cân bằng nội bộ hai phái lớn ở Ba Thục.
Tinh thần Lưu Cảnh phấn chấn, ngồi thẳng người, lắng nghe đề nghị của Tư Mã Ý. Tư Mã Ý sửa lại ý nghĩ một chút, lúc này mới chậm rãi nói:
- Sĩ tộc Đông Châu và Ba Thục mâu thuẫn từ xưa đến nay, ở trong loạn Triệu Vĩ, hai phái kết cừu huyết, gần như là không thể nào nan giải, cũng chính vì sĩ tộc Đông Châu ủng hộ chúng ta lấy Ba Thục, cho nên mới làm cho người Ba Thục nghi kỵ phản đối chúng ta, phương án của thần là, khiến phe phái sĩ tộc Đông Châu rời khỏi Ba Thục.
Lưu Cảnh hiểu ý của Tư Mã Ý, hắn nhíu mày nói:
- Ngươi nói để Đổng Hòa về Kinh Châu, Bàng Hi đi Quan Trung, là ý này sao?
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Sĩ tộc Đông Châu chính là đồng minh hai phái người Kinh Châu và Quan Trung, đem phái Kinh Châu triệu hồi Kinh Châu, đem phái Quan Trung triệu hồi Quan Trung, dĩ nhiên mâu thuẫn nội bộ Ba Thục sẽ biến mất, cứ như vậy, người Ba Thục có thể chấp nhận Châu Mục nhập chủ Ba Thục rồi.
- Ban đầu ta định lợi dụng mâu thuẫn của hệ Ba Thục và Đông Châu giành lấy Ba Thục, nếu sĩ tộc Đông Châu biến mất tại Ba Thục, vậy có thể khiến người Ba Thục phát triển an toàn hay không?
Tư Mã Ý cười nói:
- Kỳ thật mâu thuẫn bên trong của người Ba Thục rất lớn, Ngô Ý và Trương Nhậm, Vương Luy và Hoàng Quyền, bọn họ thành phe phái, chỉ vì đối phó sĩ tộc Đông Châu, bọn họ mới có thể tạm thời đoàn kết một chỗ, một khi thế lực sĩ tộc Đông Châu ở Ba Thục biến mất, vậy tất nhiên bên trong người Ba Thục sẽ xuất hiện mâu thuẫn, khi đó Châu Mục có thể lợi dụng mâu thuẫn của bọn họ đến thực hiện cân bằng quyền lực.
Dừng một chút, Tư Mã Ý lại nói:
- Nếu Châu Mục cảm thấy nội bộ tranh đấu phe phái Ích Châu không dễ dàng nắm chắc, kỳ thật cũng có thể lợi dụng cơ hội hai đứa con trai của Lưu Chương tranh đoạt chức Châu Mục, có lẽ dễ dàng hơn một chút.
- Ngươi nói Lưu Tuần và Lưu Vĩ?
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Đúng là hai huynh đệ này, Lưu Chương đến nay chưa lập thế tử, nguyên nhân chính là hai huynh đệ bất hòa, âm thầm đọ sức tranh giành vị.
- Xem ra lại là một Viên Thiệu thứ hai!
Lưu Cảnh mỉm cười, hắn gật gật đầu lại nói:
- Hôm nay Trọng Đạt nói rất nhiều, đầu ta hơi hỗn loạn, để cho ta suy nghĩ một chút, việc này có thể bàn bạc kỹ hơn.
Trong lòng Tư Mã Ý vui vẻ, liền không hề nói việc Ba Thục, gã thoải mái cười cười nói:
- Nếu ta đoán không sai, Châu Mục tính toán lợi dụng cơ hội lần này đuổi thế lực Lưu Bị ra khỏi Ba Thục.
- Trọng Đạt đoán không tệ, nếu không ta mang ba vạn quân đội đến tiếp viện, không phải có vẻ rất dư thừa sao?
Hai người nhìn nhau, cùng nhau cười ha hả
Tuy rằng huyện Tỷ Quy giáp Trường Giang, nhưng nó cách bến tàu thị trấn hai dặm, từ Ba Thục đi, Tỷ Quy qua trạm Trường Giang thứ nhất, bến tàu cực kỳ trọng yếu.
Bến tàu Tỷ Quy không chỉ là vùng đất quân sự trọng yếu, cũng là chỗ tập trung thương mại, người buôn bán phồn thịnh tạo thành một cái trấn nhỏ, tên là trấn Bình An, bến tàu cũng liền gọi là bến tàu Bình An.
Trấn Bình An là một trấn nhỏ, hai bên đường đủ các loại cửa hàng và kho hàng, cửa hàng dày đặc, kinh doanh thịnh vượng, nhưng bởi vì quân Kinh Châu và quân Lưu Bị tranh đoạt Tỷ Quy, khiến trấn Bình An gặp tai hoạ ngập đầu.
Ở phía nam trấn Bình An, chỗ giáp bến tàu xây dựng một tòa thành chắc chắn, tòa thành dùng đá lớn để xây, chu vi ước ba dặm, nhiều nhất có thể đóng quân năm trăm người.
Tòa thành cao ba trượng, xây dựng cải tạo ở chỗ cao, từ chỗ trũng ở trấn Bình An nhìn lại, nó như một tòa thành đứng sừng sững ở giữa không trung, mắt nhìn xuống bến tàu và người chèo thuyền.
Mà tòa thành Bảo này là tiêu điểm song phương tranh đoạt.
Chiến tranh đã ba ngày, hơn một trăm gian phòng và cửa hàng trấn Bình An đã bị lửa lớn đốt thành đất trống, ở trong thành chất đầy thi thể, máu tươi rót xuống chỗ trũng thành ao nước, ở trấn Bình An vào lúc này có thể tùy ý thấy được thi thể bị đốt trọi.
Mặc dù quân Lưu Bị ở trấn Tỷ Quy chỉ có ba nghìn quân đội, nhưng bọn họ dựa vào thành vững chắc, một lần một lần đánh lùi tiến công của quân Kinh Châu, quân Kinh Châu đã giết đỏ cả mắt, hơn một ngàn người bỏ mình, nhưng Bình An Bảo thành Tỷ Quy vẫn không thể đánh hạ.
Quân Kinh Châu lấy huyện Tín Lăng làm căn cơ, ra nhập hơn ngàn người phản công Tỷ Quy, sau lần đầu tiên tiến công thất lợi, Lý Nghiêm lập tức điều chỉnh sách lược tiến công, tạm thời đình chỉ tiến công huyện Tỷ Quy, tập trung binh lực tấn công Bình An Bảo, giành được Bình An Bảo là có thể cắt đứt con đường viện trợ từ Trường Giang của quân Lưu Bị.
Lý Nghiêm chia hai đường, Đô úy Hoắc Tuấn dẫn ba nghìn người đánh nghi binh huyện Tỷ Quy, Lý Nghiêm thì tự mình suất lĩnh hơn bốn ngàn quân đội tấn công mạnh Bình An Bảo.
Lý Nghiêm đã hai ngày không ngủ, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, áy náy không làm tròn bổn phận giống như một tòa núi lớn đè ở trong lòng y.
Tạo thành cục diện bị động như thế, là sơ sẩy của y, nơi hiểm yếu Trường Giang và quân đội Lưu Bị nhất quán che mắt y, y nằm mơ cũng không nghĩ ra, quân đội Lưu Bị đã ở trong huyện thành Công An tạo ra được năm mươi thuyền đò, đúng là năm mươi thuyền đò này đã tạo thành cục diện nghiêm trọng ngày hôm nay.
Trong lòng Lý Nghiêm rất rõ ràng, nếu viện quân Lưu Bị đã đến trước không giành được thành Tỷ Quy hoặc là Bình An Bảo, toàn bộ chiến lược Ba Thục đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lúc này, một tên binh lính chạy tới, cao giọng bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Thái Thú, Châu Mục suất lĩnh ba vạn viện quân đã qua huyện Tây Lăng, đang đi về chỗ chúng ta, chậm nhất ngày mai là đến huyện Tỷ Quy.
Tin tức này khiến Lý Nghiêm vừa vui vừa lo, vui mừng là viện quân của mình rốt cục đã đến, nhưng lo y nên khai báo với Châu Mục như thế nào?
Bất kể như thế nào? Y nhất định phải giành được Bình An Bảo trước khi Châu Mục đến, nghĩ vậy, lòng Lý Nghiêm càng thêm nóng như lửa đốt, y cao giọng lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, người đầu tiên xông vào Bình An Bảo, tiền thưởng ngàn lượng.