Trên đầu thành Giang Châu đã tụ đầy người, tận mắt nhìn thấy cảnh liên quân Man Di hung ác bị đánh tan tác, trên đầu thành lập tức vang lên tiếng hoan hô, tiếng trống nổ như sấm rung trời trợ uy cho Quân Kinh Châu.
Lưu Cảnh thấy quân địch bại lui, hắn quay đầu ra lệnh cho đại tướng Thẩm Di:
- Ngươi có thể dẫn mười ngàn quân đuổi giết, không cho phép bọn chúng vượt sông, chém tận giết tuyệt cho ta!
- Tuân mệnh!
Thẩm Di suất lĩnh mười ngàn đại quân đuổi theo sau lưng địch, Lưu Cảnh lại ra lệnh cho đại tướng Lâu Phát:
- Quân địch tất sẽ phải đi từ Giang Dương quận đến Giang Nam, ngươi có thể suất lĩnh năm trăm thuyền chiến tiếp tục tây tiến, phong tỏa mặt sông, không cho bất luận loại thuyền nào vượt sông, ai không chịu hàng, giết chết không tha!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lâu Phát suất lĩnh hơn trăm người quay trở về chiến thuyền, lúc này, Tư Mã Ý tiến lên khuyên nhủ:
- Kỳ thật bắt bọn chúng làm tù binh từ từ cảm hóa, chẳng phải là rất tốt sao, vì sao Châu Mục phải chém tận giết tuyệt bọn chúng?
Lưu Cảnh lắc đầu nói:
- Quân sư không thể chỉ để ý đến việc người Di cười, mà không chú ý đến người Hán khóc, bọn họ xâm phạm biên giới đốt làng cướp của, cưỡng hiếp phụ nữ, trừng phạt là đúng tội. Ta tuy có thể thu phục được bọn chúng nhưng về phần cảm hóa, ta cảm thấy Lưu Chương luôn yếu nhược, đối với bọn họ quá mức khoan dung, khiến cho bọn họ ngang ngược kiêu ngạo ngạo mạn, chỉ có đánh bọn họ một trận, mới có thể làm cho bọn họ sợ hãi mà thần phục.
Tư Mã Ý im lặng, gã cũng không tán thành lời Lưu Cảnh vừa nói, mặc dù nói sự khoan dung sẽ tạo thành tính cách cực đoan cho đối phương, nhưng chỉ có dùng ân uy cùng lúc mới là phương pháp vương đạo. Chỉ sợ sau khi trải qua trận chiến đã máu này mâu thuẫn giữa người Man Di và quan phủ sẽ lại càng sâu sắc, khó có thể giải quyết.
Lưu Cảnh nhìn gã một cái, dường như hiểu được lo lắng của gã, hắn lắc lắc đầu, Tư Mã Ý dù sao cũng là nho sinh, hơn nữa tuổi tác cũng còn trẻ, có đôi khi tâm tính sẽ không khỏi có chút hủ nho. Việc giết người Ba Quận và người Nam Cương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ngay cả một điểm này mà Tư Mã Ý cũng không rõ.
Lúc này, Bàng Hi vẫn trầm mặc nói:
- Người Di, người Man xuất binh cướp bóc người Hán, cho tới bây giờ vẫn luôn muốn nữ không cần nam. Điều trọng yếu nhất là, bất kể tù binh dù hay là dân chúng bình thường, nếu là nam nhân đều một mực giết chết, phòng ốc thì thiêu hủy. Từ sau loạn Đổng Trác xảy ra, loại tình huống này càng thêm nghiêm trọng, Lưu Chương không thể ngăn lại, chỉ có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ để trấn an bọn chúng. Hắn sai Lưu Vĩ cưới nữ nhi của Ung Khải làm vợ, cũng chính là do nguyên nhân này. Hơn nữa bọn chúng là hạng người thô bạo, có những lần giết người không công khai, có lúc lại trắng trọn giết người, quân sư không cần quá lo lắng.
Trầm mặc một lát, Tư Mã Ý nhẹ nhàng thở dài, hướng Lưu Cảnh khom người nói:
- Vi thần hiểu rồi!
Lúc này, cửa thành Giang Châu mở rộng ra, Quận Thừa Trương Duệ suất lĩnh mấy trăm tên trưởng giả ra khỏi thành nghênh đón Lưu Cảnh, bọn họ quỳ gối ven đường cao giọng nói:
- Giang Châu thành cảm kích ân cứu mạng của Lưu Châu Mục!
Lưu Cảnh vội vàng tiến lên nâng Trương Duệ dậy, cười nói:
- Trương Quận Thừa không chịu đầu hàng, suất lĩnh quân dân kiên quyết chống cự sự xâm lược của Man Di, tinh thần ấy khiến Lưu Cảnh kính nể, mời Quận Thừa yên tâm, Quân Kinh Châu quân kỷ nghiêm minh, tuyệt sẽ không quấy nhiễu dân chúng Ba Quận.
Trương Duệ mừng rỡ, vội vàng lại nói:
- Nhân đức của Châu Mục thiên hạ đều biết, nhân dân Ba Quận được Châu Mục cứu giúp, tự nhiên sẽ cống hiến hết sức cho Châu Mục không biết Châu Mục trên đường đến đây có gặp được Nghiêm Thái Thú hay không?
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, lấy ra bội kiếm của Nghiêm Nhan ra:
- Đây là bội kiếm của Nghiêm Thái Thú, nếu chất điệt không đến chỗ ta cầu cứu, ta sao biết được Giang Châu đang gặp cảnh nguy cấp?
Trương Duệ nhận ra bội kiếm của Nghiêm Nhan, nếu bội kiếm cũng đưa cho Lưu Cảnh, thì dĩ nhiên là đã đầu hàng, y lập tức buông lỏng tâm tư, lại hướng Tư Mã Ý và Bàng Hi thi lễ, nói với Lưu Cảnh:
- Mời Châu Mục vào thành nghỉ ngơi đi!
Lưu Cảnh trầm tư một lát, quay đầu lại nói với Tư Mã Ý:
- Quân sư tiến vào thành trước đi! Chiến sự chưa xong, ta muốn đến quận Giang Dương xem kết quả cuộc chiến đã, hai ngày nữa ta sẽ trở về, mặt khác, nếu Nghiêm Tướng quân trở về, mời hắn đến quận Giang Dương gặp ta.
Ung Khải mang theo bại quân chạy về phía tây, đại doanh của liên quân nằm cách trấn Vĩ Giang hơn trăm dặm bên ngoài, bọn họ một đường đánh cướp, tích lũy được rất nhiều tiền tài, cũng bắt được rất nhiều nữ nhân tuổi trẻ. Bọn họ vì đánh cướp thành Giang Châu nên đã tạo ra đại doanh ở trấn Vĩ Giang, đem tất cả tài vật và nữ nhân giành được lưu giữ trong trong đại doanh, sau đó tiến đến Giang Châu.
Hiện tại bị Quân Kinh Châu giết đến đã đoạn tuyệt con đường phát tài của mọi người, từ tướng lĩnh đến sĩ tốt, ai nấy đều có ý tưởng giống nhau, Quân Kinh Châu đã làm cho bọn họ sợ, bọn họ thầm nghĩ phải thu hồi tài vật và nữ nhân đã đạt được, lập tức vượt sông về nhà.
Duy chỉ có suy nghĩ của Ung Khải khác với mọi người, y đang suy xét sự viện trợ của Lưu Vĩ, rất hiển nhiên, Quân Kinh Châu cũng muốn tham dự tranh đoạt Ba Thục, bất kể là Lưu Tuần hay là Lưu vĩ, khả năng thủ thắng của bọn chúng cũng không lớn. Dưới tình huống như vậy, y trở về phương Bắc hiển nhiên không khôn ngoan chút nào, Ung Khải quyết định thu binh trở về quận Kiến Ninh, bế quan chờ thế cục biến hóa.
Mấy vạn bại quân chạy trốn ở trên quan đạo, đội ngũ vô cùng hỗn loạn, mặt sau còn có truy binh, bọn lính như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, không thể dừng lại để sửa sang đội ngũ, bọn họ chạy trốn từ buổi sáng vẫn đến xế chiều, số binh lính cũng từ hơn ba vạn người giảm mạnh xuống còn chưa đầy hai vạn người. Hơn vạn binh lính hao hụt kia đều bị truy binh giết chết, trên quan đạo trải đầy xác chết và mảnh vụn của bì giáp hoặc mây giáp.
Lúc này bại binh thối lui đến một chỗ thung lũng, nơi này cách quân doanh bọn họ chỉ có hơn mười dặm, thung lũng dài chừng năm sáu dặm, chỗ rộng nhất rộng hơn một dặm, chỗ hẹp nhất chỉ có vài chục bước. Bên trong thung lũng chật ních binh lính liên quân Ích Châu đang chạy trốn, ồn ào náo động tranh cãi ầm ĩ, mỗi người đều cố gắng chạy về phía trước để thoát khỏi thung lũng.
Ung Khải lại cảm giác có chút không ổn, thung lũng này khiến cho y có ấn tượng sâu sắc, khi y suất quân đi tới Giang Châu đã đùa vui với tả hữu, nếu có ai phục kích bọn họ ở thung lũng này, bọn họ chắc chắn toàn quân bị diệt.
Lúc ấy bọn họ thế như chẻ tre, sĩ khí tăng vọt, lời này cũng chỉ là một câu lời nói đùa, nhưng hiện tại, Ung Khải lại cảm thấy đặc biệt kinh tâm, dường như trong cốc tràn đầy sát khí, y không khỏi ghìm chặt chiến mã ở trước cửa cốc.
Mấy chục năm kinh nghiệm nói cho y biết, cho dù bọn họ trốn đến đại doanh cũng khó tránh được cảnh bị đuổi giết, Lưu Cảnh tuyệt sẽ không bỏ qua bọn họ, trong lòng y hiểu rõ, nếu muốn chạy trốn thành công, chỉ có thể rời khỏi đại đội.
- Thái Thú đi mau, truy binh ở mặt sau đuổi đến rồi!