Ung Khải nhìn hai bên, quan đạo nối thẳng trong cốc, bốn phía đều không có đường, lúc này, y nhìn thấy ở phía bắc có một rừng cây, rừng cây sâu không lường được, y liền thúc ngựa lao nhanh vào trong rừng cây, hơn trăm tên thân binh đều chạy theo vào trong đó.
- Thái Thú, bên kia không có đường!
Nhóm thân binh của y liền hô lên.
Trong lòng Ung Khải bối rối, đối với lời cảnh báo của nhóm thân binh làm như không nghe thấy, y giục ngựa vọt vào rừng cây, chạy dọc theo một dòng suối nhỏ, hướng vào chỗ sâu của rừng cây, thời gian dần qua, bóng dáng y đã mất hút.
Hơn hai vạn bại binh cũng dần dần đi vào thung lũng, Thẩm Di dẫn mười ngàn truy binh từ phía sau đuổi tới, bọn họ không lưu tù binh, giết chết toàn bộ bại quân, lúc này, một gã quân hầu hô to Thẩm Di:
- Tướng quân, xem trên núi!
Thẩm Di ngẩng đầu, chỉ thấy trên núi có một cây xích kỳ của Quân Kinh Châu đang múa may, tâm niệm của y vừa động, bỗng nhiên hiểu được, quay đầu lại quát to:
- Toàn quân lập tức dừng lại, không được tiến vào cốc!
Y đã đoán được, đây là quân đội của Hoàng Trung đã chặn đầu, bọn họ phục kích bại quân ở trong thung lũng này, hẳn là thấy quân của mình tiến tới, mới dùng đại kỳ nhắc nhở, nghĩ vậy, Thẩm Di lại ra lệnh:
- Cung nỏ thủ phong tỏa cửa cốc, không cho bất luận kẻ địch nào chạy ra.
Y vừa dứt lời, chỉ thấy bên trong thung lũng bộc phát ra một mảnh tiếng kêu thảm thiết, xa xa có thể thấy được thấy khoảng không trên sơn cốc đã cuồn cuộn khói đặc, ánh lửa ngút trời, bên trong thung lũng quả nhiên đã xuất hiện dị biến, Thẩm Di dẫn ba nghìn cung nỏ thủ sắp thành trận hình, phong tỏa cửa cốc.
Bên trong thung lũng tiếng trống nổ lớn, tiếng kêu rung trời, Hoàng Trung nhận được mệnh lệnh của Lưu Cảnh, lão dẫn mười lăm ngàn quân vượt qua Giang Châu, phá tan đại doanh của quân địch, rồi quay đầu lại thiết lập mai phục ở thung lũng này.
Lúc này Liêu Hóa dẫn hai ngàn quân ngăn chặn thung lũng bên kia, Hoàng Trung thì dẫn quân đội còn lại mai phục tại hai bên thung lũng, loạn tiễn phát ra cùng một lúc, bắn chết chạy vô số bại quân vừa trối chết đến chỗ này.
Hơn hai vạn bại quân chạy trốn một ngày, đều đã mỏi mệt cực kỳ, mới vừa từ trên chiến trường chạy ra, lại không nghĩ rằng ở chỗ này bị phục kích lần nữa, rất nhiều người trong số bọn chúng đã bị đánh cho tơi bời tay không có tấm chắn và vũ khí, phần lớn đều mang tay không, mặc áo đuôi ngắn, làm sao trốn được cơn mưa tên dày đặc phóng tới.
Nhóm bại binh chết thê thảm và tổn thất nghiêm trọng, giẫm lên nhau để chạy trốn, tiếng khóc vang trời. Thế nhưng tiền phương đã bị đại hỏa phong tỏa, lửa cháy hừng hực, không ít binh lính liều lĩnh hướng xông qua biển lửa, lại bị mưa tên ở phía đối diện biển lửa đẩy lùi, chết cháy ở bên trong đại hỏa.
Lúc này, Thẩm Di phái ra một tên binh lính chạy lên núi, tìm được Hoàng Trung, khom người bẩm báo nói:
- Lão tướng quân, Thẩm tướng quân chặn ở bên ngoài cốc, hắn chuyển mệnh lệnh của Châu Mục đến cho lão tướng quân, không cần bắt tù binh, cần xử lý toàn bộ.
Hoàng Trung ngẩn ra, nhưng lão cũng biết, đây nhất định là mệnh lệnh của Lưu Cảnh, lão sẽ không vì chuyện Thẩm Di chuyển lời mà không chấp hành. Hoàng Trung thấy quân địch đã tử thương quá nửa, hiệu quả sát thương của mũi tên bị yếu bớt, lúc này mới ra lệnh:
- Xuống núi, giết chết toàn bộ!
Hai bên trên núi tiếng trống nổ vang, hơn một vạn Quân Kinh Châu reo hò từ hai bên lao xuống, múa may chiến đao và trường mâu xông thẳng vào quân địch bên trong thung lũng chất đầy thi thể, trừ bỏ số người bị bắn chết, thì cũng có rất nhiều người đều là bị tự giẫm lên nhau mà chết, máu thịt mơ hồ. Kẻ chưa tắt thở hẳn đều bị binh lính Kinh Châu một đao đâm chết.
Lúc này, một gã binh lính Kinh Châu tìm được thi thể của một gã đầu đội kim quan có buộc long dài, trên chiến đao có khắc mấy chữ "Tường Kha Chu Bao". Tên binh sĩ cao hứng gào lên, một đao chặt đầu người xuống.
Việt Tây Di Vương Cao Định suất lĩnh bốn ngàn người Di đi ở cuối đội ngũ, lúc bại quân đột nhiên gặp phải phục kích trong thung lũng vận khí của gã tốt hơn một chút, chỉ có hơn một ngàn binh sĩ đi ở trước đội tiến vào vòng phục kích.
Cuộc giết chóc thảm khốc gần như kinh sợ thần hồn Cao Định, gã quay đầu ngựa lại chạy trốn ra phía ngoài, binh lính người Di dưới trướng gã cũng phát hoảng, lật đật bỏ chạy ra khỏi sơn cốc.
Nhưng cửa cốc lại có hơn ngàn cung nỏ thủ, của Kinh Châu sắp sẵn trận thế phong tỏa đường chạy trốn. Khi bại quân chạy đến, Thẩm Di ra lệnh một tiếng, lập tức loạn tiễn phát ra cùng một lúc, mũi tên dày đặc như bão tố, nháo nhào phóng tới quân địch.
Từng mảng từng mảnh binh lính bị bắn ngã xuống đất, chỉ còn là vong hồn dưới nũi tên, cứ thế trong đợt đầu tiên có mấy trăm tên bị bắn chết ở trước cửa cốc, ngay sau đó, đợt thứ hai tiễn lại gào thét lao tới.
Binh lính người Di thấy đường lui càng thêm khó thoát khỏi, cùng đường, chỉ còn cách quay đầu chạy vào trong cốc, rất nhiều người còn leo lên theo vách đá hai bên thung lũng, người ngã chết vô số bên trong thung lũng, tiếng la khóc tuyệt vọng dậy trời.
Cao Định thấy đường lui đã đứt, rơi vào đường cùng, đành phải quay đầu ngựa lại chạy vào bên trong thung lũng. Đúng lúc này lại có một chi binh lính Kinh châu vọt tới, kẻ cầm đầu là một lão tướng, dáng người hùng tráng, tay cầm Kim bối hổ nha đao, thiết giáp ngân khôi, râu bạc trắng bồng bềnh, tướng tá uy phong lẫm lẫm, đúng là lão tướng Hoàng Trung.
Hoàng Trung liếc mắt một cái nhìn thấy Cao Định, hét lớn một tiếng,
- Di Vương nhận lấy cái chết!
Lão giục ngựa huy động đại đao đánh tới.
Cao Định nhận thức được Hoàng Trung, sợ tới mức tay chân hoàn toàn lạnh lẽo, gã đã không còn đường để trốn chỉ có thể giương thiết thương nghênh đón, chiến mã của Hoàng Trung như tật long, bay vút qua bên cạnh Cao Định, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, máu nóng bắn ra, đầu Cao Định bay ra xa bên ngoài ba trượng, thi thể vẫn cưỡi trên chiến mã chạy được vài bước đã rơi phịch xuống đất.
Hoàng Trung một đao chém chết Cao Định, dùng đao chỉ vào binh Di:
- Giết cho ta!
Mấy ngàn tướng sĩ quân Kinh Châu reo hò xông thằng vào hơn ngàn tên binh Di cuối cùng…
Đây chính là chiến dịch có ảnh hưởng cực lớn, thủ lĩnh Nam bộ Ích Châu Ung Khải suất lĩnh bốn vạn liên quân ở Ba Quận gặp được Quân Kinh Châu, quyết chiến một trận. Ngoại trừ Ung Khải mang theo hơn một trăm người trốn thoát đại nạn, còn hơn bốn vạn người bị giết chết hết, toàn bộ đều bị Quân Kinh Châu chém giết.
Trận chiến này không những khiến Lưu Cảnh hoàn toàn thắng mà còn được mọi người ủng hộ, đồng thời cũng khiến các bộ lạc ở phía Nam Ích Châu tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Làm cho bọn họ sợ oai của Lưu Cảnh, đều phái người đến cầu hòa hoặc xin hàng. Ngay cả thủ lĩnh của thục man là Mạnh Hoạch hay thủ lĩnh Bạch Di là La kiều Phượng ở Kiến Ninh xa xôi cũng đều sai sứ giả đến hiến tặng bảo vật cho Lưu Cảnh.
Quân Kinh Châu tuy rằng chưa bước vào nam bộ Ích Châu một bước, nhưng đã chấn nhiếp được các thế lực không thần phục ở phương nam, duy chỉ có Ung Khải vẫn không phục, y không ngừng tuyển quân mua ngựa, chờ thời cơ để tái khởi.