Trần Quần rời trướng của Tuân Úc, lo lắng bồn chồn lại đến doanh trướng của Tào Tháo. Lúc này Tào Tháo đang đợi gã. Nghe nói Trần Quần quay lại rồi, liền lệnh người mời gã vào.
Trần Quần bước vào trướng, khom người thi lễ:
- Vi thần để Thừa tướng đợi lâu rồi.
- Mời ngồi đi!
Tào Tháo mời Trần Quần ngồi xuống, liền có chút cấp bách không nhịn được hỏi:
- Thế nào? Nhạc phụ ngươi đồng ý rồi chứ?
Trần Quần cười khổ lắc lắc đầu:
- Thừa tướng hẳn cũng biết, muốn thuyết phục ông ấy rất khó, tính tình của ông ấy quá cứng rắn.
Trên mặt Tào Tháo lộ một tia tức giận, cực kỳ không vui nói:
- Tại sao y lại như vậy? Lẽ nào ta không phải là thần tử Đại Hán? Lẽ nào Tào Tháo ta đã soán vị, tự lập đế sao? Chỉ là phong Nguỵ công, nhận cửu tích cho xong, với địa vị và công tích của ta, lẽ nào ta chịu hổ thẹn, lẽ nào đây là đi quá giới hạn sao? Y rốt cuộc có chỗ nào bất mãn?
Tào Tháo càng nói càng giận, cuối cùng lão cũng ý thức được mình thất thố, liền kìm chế lửa giận, nói:
- Sau đó thì sao? Tiếp tục nói!
Trần Quần mãi lâu mới than thở nhẹ một tiếng nói:
- Nhạc phụ thần là người chết vì lí, có lẽ ông hy vọng Thừa tướng hoàn trả triều chính cho Thiên tử.
- Thật là những lời hàm hồ!
Lần này Tào Tháo thực sự tức giận, lão khoanh tay đi đi lại lại trong đại trướng, trong lòng buồn giận không nguôi:
- Thiên tử có đạo, nước tự khắc trong sạch, Thiên tử vô đạo, nước tự khắc loạn. Từ loạn Khăn vàng đến nay, triều cương suy bại, quần hùng xưng bá, dân sinh khốn khổ, nạn lưu dân ngày càng trầm trọng, ngàn dặm đồng hoang, xương trắng lấp đầy khe rãnh, thời thế loạn này không phải hùng tài đại lược không thể thống trị!
Cái gọi là Thiên tử đó thì có thể xoay chuyển tình thế sao? Có thể cứu thiên hạ bách tính khỏi nước lửa sao? Không thể! Gã chính là một tên hôn quân, là con ông cháu cha, căn bản không biết nỗi khổ của dân gian, chỉ biết hưởng lạc loạn chính, nếu gã nắm quyền chấp chính chỉ khiến xã tắc càng thêm suy bại, nhân dân càng thêm bi thảm!
Nói đến đây, Tào Tháo hít một hơi sâu, lại chậm rãi nói:
- Thẳng thắn mà mói, ta tuy coi Lưu Cảnh là mối hoạ tâm phúc của ta nhưng người ta thích nhất lại là hắn. Hắn mới là vị vua chân chính, mới là người chân chính trị loạn cho Đại Hán, mới là người chủ chân chính phục hưng Đại Hán, chỉ tiếc ta và hắn lửa nước không dung, nếu không ta thực sự muốn phong hắn làm đế, nhất thống thiên hạ, nếu Tuân Úc nguyện ý đi hiếu trung Lưu Cảnh, ta thực sự không có lời nào để nói, nhưng y lại trung thành với một tên tầm thường, khiến ta thất vọng vô cùng!
Trần Quần thấp giọng hỏi:
- Nếu nhạc phụ thần thực sự đi theo Lưu Cảnh, Thừa tướng sẽ chấp thuận sao?
Tào Tháo cười lạnh một tiếng, hỏi lại:
- Ngươi nói xem?
Trần Quần không dám nói nhiều, lúc này Tào Tháo đã bình tĩnh lại, lão biết Trần Quần tất nhiên không nói nguyên văn, lại hỏi:
- Nhạc phụ ngươi nói nguyên văn thế nào?
- Ông ấy nói, nếu Thừa tướng có thể bỏ tước Nguỵ công, có thể từ lễ cửu tích, ông ấy bằng lòng dốc sức trước sau như một với Thừa tướng, nếu không ông ấy sẽ không bày một kế sách nào nữa.
- Ta biết rồi!
Tào Tháo khoát tay:
- Ta sẽ không miễn cưỡng y nữa, nhưng y cũng không thể ở lại bên cạnh Thiên tử, để y ở Uyển Thành dưỡng lão vậy.
Đúng lúc này, ngoài trướng truyền đến những tiếng xôn xao nhẹ, dường như có người đang chạy trốn. Tào Tháo ngẫn ra, đi đến trước cửa trướng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Một lát, một tên thị vệ đến báo:
- Không biết tại sao? Thân binh của tướng quân Tào Hồng và thân vệ của tướng quân Trương Liêu xảy ra xung đột,
Trần Quần đứng bên cạnh cả kinh:
- Bọn họ thực sự động thủ sao?
Tào Tháo nghi ngờ quay đầu nhìn gã:
- Trường Văn có vẻ biết chuyện này!
Trần Quần gật gật đầu:
- Hôm nay lúc uống rượu, vi thần mới phát hiện Tử Liêm và Văn Viễn hình như có mâu thuẫn, lại hỏi Văn Viễn, cụ thể xảy ra chuyện gì hắn lại không chịu nói.
Tào Tháo hừ mạnh một tiếng, lập tức nói với Hứa Chử:
- Ngươi mau dẫn Hổ Bí vệ binh đi dẹp xung đột, tất cả những người tham gia xung đột, cho dù binh lính hay tướng lĩnh đều trọng đánh một trăm quân côn cho ta, ngoài ra gọi Trương Liêu đến gặp ta!
Hứa Chử tuân lệnh, dẫn quân đến nơi có xung đột. Xung đột phát sinh ở tây doanh, Trương Liêu và Tào Hồng đều ở tây doanh. Mười mấy tên thân binh của Tào Hồng đang vây lấy tấn công một tên thân vệ của Trương Liêu, dẫn đến hỗn loạn gần trăm người. Lúc này xung đột đã được Trương Liêu dẹp dừng, gần trăm người tay nắm đao côn, trợn mắt nhìn nhau, không ít người bị thương, trên mặt đất mười mấy tên binh lính máu thịt lẫn lộn.
Thân binh của Tào Hồng thấy Trương Liêu đi ra, nhao nhao quay người muốn đi. Đúng vào lúc này, Hứa Chử dẫn đại đội nhân mã đến, lập tức vây lấy hơn trăm người. Hứa Chử trên ngựa ôm quyền với Trương Liêu, nói:
- Trương tướng quân, Thừa tướng cho mời ngài tới, ở đây để ta xử trí.
Trương Liêu nhìn về phía đại trướng của Tào Hồng một cái, lại thấy bên đó không có động tĩnh gì, bèn hỏi:
- Thừa tướng chỉ cho gọi mình ta thôi sao?
- Đúng vậy!
Trương Liêu gật gật đầu, bước nhanh về đại trướng trung quân. Hứa Chử thấy Trương Liêu đã đi, lập tức ra lệnh:
- Bắt hết lại cho ta!
Năm trăm Hổ bí vệ sĩ binh như lang như sói trói tất cả hơn trăm binh lính tham gia vào cuộc ẩu đả lại. Lúc này Tào Hồng lại xuất hiện, gã đi lên trước chắp tay với Hứa Chử nói:
- Hứa tướng quân, ở đây chắc là có hiểu lầm, có thể nể mặt ta, để ta đưa binh lính đi, ta sẽ gia tăng việc quản thúc bọn họ.
Hứa Chử nghiêm mặt nói:
- Tử Liêm Tướng quân đến giải thích với Thừa tướng đi! Thừa tướng có lệnh, tất cả những người tham gia cuộc xung đột đều đánh một trăm quân côn, ra tay cho ta!
Năm trăm Hổ bí vệ binh lật binh lính hai bên, vung côn dồn sức đánh, đánh cho binh lính kêu thảm kêu ngút trời. Sắc mặt Tào Hồng lúc trắng lúc đỏ. Lúc này, một tên thị vệ chạy đến, thi lễ với Tào Hồng:
- Tử Liêm Tướng quân, Thừa tướng lệnh cho ngài qua gặp.
Trong lòng Tào Hồng có một loại cảm giác không ổn. Gã không dám không nghe theo, đành đi theo vệ binh về phía trung quân đại trướng.
Trong đại trướng, Trương Liêu báo cáo chi tiết quá trình y giết đồng hương của Tào Hồng vi phạm quân luật tại bờ nam, cũng nói lại việc hôm nay trong bữa tiệc rượu Tào Hồng khiêu khích mình. Sắc mặt Tào Tháo xanh mét, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Thế tại sao ngươi lại nhịn được?
- Hồi bẩm Thừa tướng, Lưu Cảnh dẫn quân Hán sắp đánh tới nơi, vi thần không muốn gây ra nội chiến để quân đội của Lưu Cảnh thừa cơ, tất cả đợi sau khi chiến tranh kết thúc sẽ tranh luận phải trái.
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Tào Tháo nói liền hai câu rất tốt, khen ngợi nói:
- Văn Viễn nhẫn nhục, rất có phong thái Lận Tương Như, không hổ là tướng cốt cán của ta. Ta sẽ khắc trong tâm khảm, ta sẽ khiến Tào Hồng nhận lỗi với ngươi.
- Vi thần không dám nhận, nhưng đây chỉ là lời một phía của vi thần, mong Thừa tướng điều tra rõ ràng rồi hãy xử lý.
- Ta hiểu, ngươi quay về trước đi!
Trương Liêu thi lễ, đứng dậy lui ra. Vừa ra khỏi đại trướng đúng lúc gặp Tào Hồng đi đến. Trương Liêu lạnh lùng nhìn thoáng qua gã, không nói một lời, vội vàng đi. Tào Hồng quay đầu nhìn bóng Trương Liêu xa dần, trong mắt sát khí phóng ra. Gã biết Trương Liêu nhất định trước mặt Thừa nói lời bất lợi cho gã.
Lúc này, thân binh đi ra trướng nói:
- Tử Liêm Tướng quân, Thừa tướng mời ngài vào!
Tào Hồng ngang ngạnh đi vào trong đại trướng, chỉ thấy Tào Tháo đang khoanh tay đừng trầm tư trước sa bàn. Tào Hồng vội quỳ một gối xuống, ôm quyền nói:
- Quân hầu vi phạm quân kỷ bị xử tử kia có quan hệ thế nào với ngươi?
Tào Hồng hồi lâu mới nói:
- Hai mươi năm trước, cha hắn là thân binh của thần, lúc ở Thanh Châu chết trận.
- Đã là như vậy, tại sao ngươi không giữ hắn lại bên mình?
Tào Tháo lại hỏi.
- Thần không thích người này lắm, phẩm hạnh không đứng đắn.
Tào Tháo cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng biết người này phẩm hạnh không đứng đắn, y ở Tương Dương gian dâm phụ nữ, giết người cướp của, xúc phạm quân quy. Văn Viễn giết y cũng không sai, tại sao ngươi không cảm kích Văn Viễn, lại còn làm phiền y, ngươi nói xem, đây là đạo lý gì?
Tào Hồng cúi đầu, gã thở dài:
- Thực ra là đệ ghen ghét Trương Liêu được huynh trưởng trọng dụng, lúc giết người không nể mặt đệ, cho nên đệ mượn cớ này khiêu khích.
Tào Tháo nhìn gã hồi lâu, gật gật đầu:
- Cái này còn có chút giống lời nói thật, là như vậy chứ?
- Vâng!
- Rất tốt, vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào? Cho ta một câu trả lời hợp lý, hiện giờ ta không phải là huynh trưởng của ngươi.
Tào Hồng cắn chặt môi dưới nói:
- Bỉ chức cam đoan với Thừa tướng, sẽ không xảy ra việc như này một lần nữa.
- Sáng mai ở trung quân đại trướng, ngươi phải công khai nhận lỗi với Văn Viễn.
Tự ái của Tào Hồng khó có thể chấp nhận hình phạt này, gã đập đầu, rơi lệ nói:
- Trừ cách này ra, bỉ chức nguyện nhận bất cứ cách xử lý nào của Thừa tướng!
- Ngươi!
Tào Tháo căm tức nhìn Tào Hồng, lão kìm chế sự giận dữ trong lòng, chậm rãi nói:
- Tử Liêm, ngươi làm ta thất vọng quá!
Tào Hồng cúi đầu, không nói một lời. Bất luận thế nào gã tuyệt sẽ không nhận lỗi với Trương Liêu. Tào Tháo nhìn gã, qua một hồi lâu mới gật gật đầu:
- Ta cho ngươi công khai xin lỗi Văn Viễn là cho ngươi một cơ hội miễn tội, ngươi lại không muốn, vậy ta cũng không có cách nào khác. Lúc hai bên đang đối chọi, ngươi gây nội chiến, tự ý tạo xung đột bên trong, theo quân quy phải chém, nể ngươi có công cũ, ta miễn ngươi tội chết, nhưng tội sống không thể tha, người đâu!
Mấy tên thị vệ xuất hiện tại trước đại trướng. Tào Tháo chỉ Tào Hồng:
- Lôi người này xuống, đánh một trăm quân côn cho ta!
Thị vệ tiến lên nhấc Tào Hồng ra khỏi trướng, lại nghe tiếng Tào Tháo lạnh lùng nói:
- Miễn Lệ phong tướng quân của ngươi, giáng chức làm Dương võ Trung lang tướng!
Tào Hồng toàn thân chấn động, Dương võ Trung Lang tướng là chức vụ của y ở Kiến An mười năm trước, không ngờ khiến y tụt lùi bảy năm, lúc này Tào Tháo khoát tay, ngăn thị vệ lại, lại đi đến trước mặt gã hỏi:
- Ta cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi muốn xin lỗi hay là nguyện bị đánh và bãi chức?
Tào Hồng nhắm mắt, Tào Tháo lập tức giận dữ, ra lệnh:
- Lôi xuống cho ta, đánh thật mạnh vào!
Tào Hồng bị kéo xuống. Trong lòng Tào Tháo lúc này vô cùng bực bội, ngày hôm nay Tuân Úc không chịu trung thành với mình, Tào Hồng lại không chịu yếu thế, những người này đều bị làm sao vậy, không nể mặt lão như vậy.
Tào Tháo lại nghĩ tới Lưu Cảnh giống như một khúc xương cứng khó nhằn, khiến lão bó tay không có biện pháp, lão càng tâm phiền ý loạn. Lão giận dữ rút kiếm ra, hung hăng bổ một nhát lên bàn, lại đạp một cái lật bàn, ngửa mặt lên trời than một tiếng: