Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 795: Khương Duy đã đến. (2)

Chương 795: Khương Duy đã đến. (2)


- Đa tạ Điện hạ đã quan tâm, vãn bối muốn nhắc nhở Điện hạ, Nam Cung Tác là kẻ vong ơn phụ nghĩa, dù Điện hạ có đối tốt với y thế nào y cũng xem việc đó là đương nhiên, chỉ cần không làm theo ý y, y sẽ ghi hận trong tâm, lại bóc lột bộ tộc tàn khốc, hơn nữa thật sự không được nhân tâm, Điện hạ có thể thấy được thói kiêu căng của y.

Lưu Cảnh thấy một dứa bé mới mười hai mười ba tuổi có thể nói ra những lời này liền gật đầu:

- Ta biết rồi, vừa lúc ta định đến Hà Khúc xem thế nào, cháu đi chung với chúng ta đi.

- Nhưng....

Khương Duy vội la lên:

- Nam Cung Tác có ý tiến công Lũng Tây, Điện hạ phải nhanh chóng quay về mới phải chứ!

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:

- Nói thật ta đang chờ Nam Cung Tác tiến công Lũng Tây, dứt khoát ta sẽ cho y một đòn chí mạng.

Trong tâm Khương Duy lúc này mới ngộ ra, thì ra Hán Vương muốn tìm cớ để trừng trị Nam Cung Tác. Vương Xuân bên cạnh cười nói:

- Ta từng đến Hà Khúc chữa trị, bên kia địa hình cùng phong tục cũng có chút hiểu biết, nếu Hán Vương Điện hạ không chê, ta nguyện dẫn đường cho Điện hạ.

Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn đang cần một người quen thuộc tình hình ở Hà Khúc, khi thấy Vương Xuân xung phong nhận hắn lập tức chắp tay hành lễ:

- Như thế, đa tạ Vương tiên sinh nhiều.

Địa khu Hà Khúc là nơi cua quẹo đầu tiên của Hoàng Hà, vùng này cây cỏ xanh um, khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu, nước tưới dồi dào đồng bằng rộng lớn. Từ xưa đến này đã là cao nguyên Thanh Tạng thì có khá ít đất nông nghiệp, thời triều Đường, Thổ Phiên xâm phạm Trung Nguyên, địa khu Hà Khúc là vùng đất sản xuất lương thực tiếp tế quan trọng cho quân đội Thổ Phiên.

Thời Tam quốc, địa khu Hà Khúc lại có một vài người Khương, bọn họ thuộc loại một chi của Thiêu Đương Khương ở địa khu Hà Khúc làm canh tác nông nghiệp, từ khi Đổng Trác và Lý Thôi gây loạn, một lượng lớn dân chúng Quan Lũng trốn vào hướng Tây Hà Khúc, ở địa khu Hà Khúc này khai hoang canh tác, trải qua cuộc sống tự cung tự cấp đồng thời bọn họ cũng mang đến kỹ thuật nông canh tiên tiến, khiến địa khu Hà Khúc càng ngày càng phát triển.

Từ khi chiến loạn ở Trung Nguyên dần dần được ổn định, người Hán ở địa khu Hà Khúc cũng dần dần trở về quê nhà khiến cuộc sống phồn vinh của dân chúng nơi này trở nên tiêu điều hơn. Lúc này đã đến tháng năm, đúng trưa ngày hôm ấy một đội kỵ binh quân Hán trùng trùng điệp điệp dùng bè mà vượt sông Hoàng Hà, hướng vào địa khu Hà Khúc.

Đội quân đó chính là mười lăm nghìn kỵ binh quân Hán được Lưu Cảnh suất lĩnh, hơn một tháng huấn luyện ở cao nguyên, nên sức chịu đựng của kỵ binh tăng khá cao, kết quả sự huấn luyện này thật sự được Lưu Cảnh tán thưởng, hắn thậm chí còn nghĩ sẽ xây dựng một trại huấn luyện ở cao nguyên, tiếp tục cho đội quân khác đến huấn luyện, việc này sẽ mang lại lợi ích cho quân đội phía Nam vì tính kiên nhẫn tác chiến không đủ.

- Điện hạ, dường như Pháp quân sư rất thích Khương Duy.

Mã Đại đi bên cạnh cười nói cùng Lưu Cảnh.

Lần này Mã Siêu không đến cao nguyên tham gia huấn luyện mà ở Lũng Tây cũng cố quân Hán chiếm lĩnh Lũng Tây, đó là nguyên nhân Lưu Cảnh không lo lắng khi nghe tin Nam Cung Tác có ý tấn công Lũng Tây với quy mô lớn. Lũng Tây có Mã Siêu và Bàng Thống suất ba vạn quân trấn thủ, nên Lưu Cảnh mới có thể thư thái như vậy.

Lúc trước Mã Đại đã từng là đại tướng kỵ binh ở Tây Lương, phương diện huấn luyện kỵ binh thậm chí còn mạnh hơn huynh trưởng Mã Siêu của gã, cho nên lần này huấn luyện ở cao nguyên Mã Đại được toàn quyền phụ trách.

Lưu Cảnh cũng khẽ cười nói:

- Mặc dù Khương Duy còn niên thiếu nhưng ta cảm giác suy nghĩ của nó rất chín chắn, tuy chưa được trưởng thành nhưng lối suy nghĩ tỉ mỉ tinh thế, cẩn thận, nếu nó được học hỏi thêm tương lai chẳng khác nào Đặng Ngải, cũng sẽ là một vị đại tướng độc chắn một phương, nếu Pháp quân sư có ý, ta cũng muốn y trở thành sư phụ của Khương Duy.

Mã Đại cũng gật gật đầu cười nói:

- Khương Duy cũng có thể lại một đại tướng luyện võ, huynh trưởng tại hạ cũng đang tìm kiếm đồ đệ, Mã gia và Khương gia có quan hệ cũng thân thiết không bằng bảo huynh trưởng ta dạy võ nghệ cho nó, Điện hạ cảm thấy thế nào?

- Chỉ cần hai bên nguyện ý thì ta không có ý kiến gì cả.

Lúc này, Pháp Chính cũng đi chậm ngựa lại song song cùng Lưu Cảnh, Lưu Cảnh cười hỏi:

- Tên đồ đệ này có khiến Hiếu Trực hài lòng không?

Pháp Chính gật đầu cười nói:

- Người này như ngọc thô chưa được mài dũa vậy, Pháp Chính chỉ sợ mình tài hèn học ít không dạy nổi y, ta nghĩ để y đến Tương Dương học ở trường, có Bàng Đức Công, Tuân Lệnh Quân dạy dỗ nền tảng trước, năm năm sau lại đến ta dạy.

- Hiếu Trực suy nghĩ khá chu toàn, thật sự khiến người ta kính nể.

Tuy rằng Lưu Cảnh rất quan tâm đến sự phát triển của Khương Duy nhưng hắn vẫn không để lộ ra, hắn là Hán Vương, biểu hiện ra ngoài quan tâm người nào đó quá sẽ ảnh hưởng khá lớn, hắn liền giao Khương Duy cho Pháp Chính và Mã Đại, như thế là được rồi.

Lưu Cảnh cười cười sau đó lại chuyển đề tài nói về địa khu Hà Khúc, hắn dùng roi ngựa chỉ ra nơi xa có vùng đất phì nhiêu, cảm khái nói:

- Đất đai phì nhiêu như thế, lại có nước non đầy đủ, ánh mặt trời chiếu sáng nhưng lại ở nơi hoang vu này thật là đáng tiếc, chúng ta nhất định phải sử dụng triệt để.

Lúc này Vương Xuân dẫn đường cũng dùng roi ngựa tiến lên trước nói:

- Khởi bẩm Điện hạ, vùng này chưa thể nói là tốt nhất, cách hướng Đông Bắc hai trăm dặm nơi có nhân khẩu tụ tập đông đúc, đó mới chính là vùng đất báu vật thiên hoa, sản lượng lúa mì so với địa khu Hà Hoàng cao gấp hai lần, hơn nữa Hoàng Hà nước chảy chậm có thể dựng cầu trên mặt sông, hướng Đông có thể đi Hà Hoàng, hướng Bắc nhanh đến Tây Hải, giao thông khá tiện lợi.

Vương Xuân nói một hơi khiến Lưu Cảnh khá chú ý, hắn cười nói:

- Quả thật ta không thể chờ được, lệnh binh lính tăng thêm tốc độ.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch