WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 794: Khương Duy đã đến. (1)

Chương 794: Khương Duy đã đến. (1)



Trong đại trướng, Lưu Cảnh đứng trước địa đồ có chen vài cờ nhỏ, đây là hắn chuẩn bị ở Tây Hải cao nguyên xây dựng ba toà quân thành, hơn nữa phía Bắc Tây Hải có quân trại Đại Đấu Bạt Cốc, như vậy xung quanh có nơi quân trú, trên cơ bản ngăn giữ các yếu điểm chiến lược của cao nguyên Tây Hải.

Pháp Chính chỉ chỉ Hà Khúc nói:

- Ta ở Hán Trung nghe nói địa khu Hà Khúc Hoàng Hà là một mảnh đất trù phú, dân cư đông đúc, khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu, rất thích hợp cho nông canh bên kia cũng chia phần đất cho người Khương, đất Thục cho người Hán, làm nông canh cho nên người Quan Trung có tục ngữ là "Xanh tử Hà Khúc mạch, ngạ tử Quan Trung lương".

- Những lời này có ý gì?

Lưu Cảnh tò mò hỏi

- Ý của những lời này chính là tuy rằng Quan Trung có đất đai phì nhiêu, có được sản lượng lương thực khá cao nhưng thuế phú cũng cực kỳ cao, một năm làm lụng vất vả mới thu hoạch được lương thực ấy nhưng sau khi nộp thuế phú chỉ còn lại đủ sống tạm qua ngày, còn Hà Khúc bên kia không có quản lý của quan phủ, sản lượng cũng không thấp nên thu được bao nhiêu đều có thể giữ lại không cần thuế phú, cho nên nói "xanh tử Hà Khúc mạch".

Lưu Cảnh gật gật đầu nói:

- Đối với người Hán ở Trung Nguyên mà nói ở đó chính là bảo địa né tránh thuế đất đai, ta thật hy vọng không có nhiều người Hán sẽ qua bên đó.

- Quả thật không nhiều lắm, chỉ có mấy ngàn người, chủ yếu năm đó dân chạy nạn trốn loạn Lý Thôi, nguyên bản có mấy vạn người, sau đó phần lớn đi Hán Trung và Ba Thục, hiện tại bên đó khoảng chừng bốn năm nghìn người.

Lưu Cảnh kỳ quái liếc nhìn Pháp Chính, Pháp Chính sao có thể không biết được, Pháp Chính hiểu được nghi vấn của Lưu Cảnh thản nhiên cười lớn:

- Đơn giản vì ta từng đi qua, sau đó mới đi Ba Thục.

- Thì ra là thế, vậy tại sao không lưu lại Hà Khúc, nơi đó sao không giữ được người lại?

Pháp Chính nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Mọi người không ở nơi đó sinh sống vì họ có cảm giác không được an toàn, cảm giác khi rời xa Trung Nguyên lại không có đất đai để ở, sống một nơi cô độc như thế khiến người ta không thể chịu nổi, mặc dù không có quan phủ thu thuế nhưng lại luôn luôn sợ tai họa rình rập, nếu có tai họa tổn thất cũng không nhỏ.

- Ví dụ như tai họa gì?

Lưu Cảnh lại hỏi.

- Ví như sợ xung đột giữa dân địa phương người Khương và những cường hào xảo quyệt, nhưng quan trọng hơn chính là trộm cướp, khi mùa thu hoạch vừa đến bọn trộm cướp hoành hành trộm của người dân, thậm chí còn xông vào nhà giết người gian dâm, cho nên tất cả mọi người dần dần không ở nơi này nữa mà lục đục quay về Trung Nguyên, chủ yếu đi Hán Trung và Ba Thục, ở đó mặc dù thuế phú cao nhưng cuộc sống vẫn bình yên hơn nhiều.

Lưu Cảnh khoanh tay đi qua đi lại trong đại trướng vài bước, lẩm bẩm:

- Nói tới chuyện này ta nghĩ mình cần phải đi xem qua một chút.

Lúc này một gã thi vệ ở cửa bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Điện hạ, bên ngoài quân doanh có một thiếu niên bảo là con trai của Khương Thiếu Thường, đồng hành cùng y còn có một danh y, có chuyện quan trọng cần cầu kiến Điện hạ.

Lưu Cảnh ngẩn ra, Khương Thiếu Thường là ai? Pháp Chính lại cười nói:

- Khương Thiếu Thường chính là Khương Quýnh.

Lúc này Lưu Cảnh chợt hiểu, như vậy thiếu niên kia chính là Khương Duy rồi, hắn vội nói:

- Cho họ tiến vào.

Lưu Cảnh nhìn Pháp Chính cười nói:

- Ta nghe Mã Đại nói, thiếu niên này là một người khá thông minh, nếu cho học hỏi thêm nhất định sẽ là người tài giỏi, Hiếu Trực không ngại nhận hắn chứ.

Pháp Chính gật đầu cười cười, y cũng có vài phần hứng thú.

Không lâu sau, vài tên thị vệ dẫn Khương Duy và Vương Xuân tiến vào doanh trại, vốn bọn họ muốn đi quận Tây Bình nhưng khi đi ngang qua Đại Đấu Bạt Cốc nghe nói Lưu Cảnh ở phía nam Tây Hải luyện binh nên liền vượt qua Tây Hải mà tới, Vương Xuân lo lắng sợ Khương Duy đi một thân một mình, gã lại đối với vùng này khá tinh tường nên dẫn Khương Duy xuôi Nam, nhanh chóng liền tìm được nơi dừng chân của quân Hán.

Khương Duy quỳ xuống thi lễ:

- Vãn bối Khương Duy bái kiến Hán Vương Điện hạ!

Lưu Cảnh vội đỡ người cậu dậy, cười tủm tỉm hỏi:

- Phụ thân ngươi đâu rồi, sao lại đến nơi này một mình?

Khương Duy rơi lệ nói:

- Chúng ta trốn ra từ Trương Dịch đến đây, phụ thân sinh tử không rõ, ta đi tránh qua Đại Đấu Bạt Cốc nghe nói Điện hạ ở phía Nam Tây Hải nên liền chạy đến.

- Hóa ra là vậy.

Lưu Cảnh trấn an cậu vài lời, ánh mắt dừng lại trên người Vương Xuân, thấy y tuổi chừng ngoài năm mươi dáng người không cao, có phong phái tiên đạo liền hỏi:

- Vị tiên sinh này là ai?

Vương Xuân khom người thi lễ nói:

- Thảo dân Vương Xuân, làm nghề y ở Hà Hoàng, chỉ là thảo thuật hương y mà thôi, sợ Khương Thiếu Lang một thân một mình đến đây cho nên thần đi cùng hắn, đa tạ Điện hạ đã quan tâm.

Pháp Chính bên cạnh kinh ngạc nói:

- Có phải các hạ chính là Thái Thường Thừa Vương Trọng Khanh của năm đó không?

Vương Xuân khẽ mỉm cười:

- Chuyện đó đã hai mươi mấy năm rồi, không ai còn nhớ nữa, nếu ta đoán không lầm năm đó ngươi là Pháp Hiếu Trực được xưng là Tam Phụ Thần Đồng.

- Đúng, ta chính là Pháp Chính.

Pháp Chính có chút kích động vội giới thiệu cùng Lưu Cảnh:

- Vị trưởng bối này chính là đệ đệ Vương Doãn, nhận chức Thái Thường Thừa, kể từ khi Lý Thôi công phá thành Trường An huynh ấy liền không thấy tông tích, lúc này ta mới biết hóa ra chính là Vương thần y, năm đó là Vương Thái Thường.

Lưu Cảnh cũng thi lễ cười nói:

- Ta có nghe Đê Vương A Quý có nói Hà Hoàng có một thần y là Vương Xuân, hóa ra chính nói các hạ, ngưỡng mộ đã lâu.

Vương Xuân thấy Lưu Cảnh đối với quá khứ của mình không có hứng thú, xem trọng mình của hiện tại nên trong lòng y thật có hứng thú, đây đúng là điều y muốn vội khiêm tốn nói:

- Thảo thuật hương y mà thôi, không dám xưng là thần y.

- Vương tiên sinh quá khiêm tốn rồi, mời ngồi.

Vương Xuân cũng không khách khí, nhanh chóng ngồi xuống, y nghe danh Lưu Cảnh đã lâu cũng muốn tận mắt nhân vật huyền thoại này một chút. Lúc này, Lưu Cảnh cũng kéo Khương Duy ngồi cùng hỏi cậu:

- Nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra?

Khương Duy liền mang chuyện phát sinh ở Trương Dịch kể lượt qua một lần, Lưu Cảnh không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng, Nam Cung Tác này thực sự có can đảm thừa dịp mà tấn công Lũng Tây sao?

Nhưng vẻ mặt hắn không lộ ra điều gì, cố trấn an Khương Duy nói:

- Yên tâm đi, nếu phụ thân ngươi bị bắt, ta sẽ lệnh cưỡng chế Nam Cung Tác giao người.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.