Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Dạ Hành

Chương 126: Không Đến Cùng Cực Thì Không Dùng Đao

Chương 126: Không Đến Cùng Cực Thì Không Dùng Đao


Từ Long Hưng tự trở về, Tiểu Địch đã bị lão nương canh cơ hội tóm nàng vào phòng: “Nữ nhi à, người ta nói gần quan thì được lộc, nhưng con thì sao? Thịt không kịp ăn, đến giờ canh cũng muốn không uống được. Thiếu gia đối với con không tốt sao? Con trách mẹ sao? Không sai, mẹ con là nhìn trúng nhân phẩm thiếu gia, gia thế cùng tài phú, nhưng lão nương con không nghĩ là được thơm lây. Cha con là đại tổng quản của Dương gia, có thể hưởng dụng, nương cũng đã hưởng dụng đến, ăn mặc không lo. Con chính là theo thiếu gia, nhà chúng ta cũng bất quá không có gì biến dạng lớn. Nhưng cha con cùng mẹ đều già rồi, có thể không quan tâm cho con? Không tìm cho con lang quân phó thác chung thân, chúng ta yên tâm sao?”.

Tiểu Địch bĩu môi, đột nhiên nhào lên giường, cầm chăn bịt tai lại. Tiếu thị tức giận, cầm lấy cây chổi hung hăng đánh lên mông đít nàng một cái. Tiểu Địch ái ui hét thảm một tiếng...

Trong phòng Hạ Tầm, Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ ngồi đối diện, ở giữa họ là một phong thư nằm lẳng lặng.

Bành Tử Kỳ xem xong rồi, hướng Hạ Tầm hỏi: “Đây là nữ nhân viết. Chữ viết xinh đẹp cẩn thận, ta còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, hẳn là nữ nhân tuổi còn rất trẻ”.

Hạ Tầm cười cười: “Muội chú ý thứ này thật đúng là đặc biệt. Ta là muốn hỏi, muội cho rằng lời trong thư là thật hay giả?”.

Bành Tử Kỳ liếc hắn, chua giọng nói: “Người này cũng không biết là ai, lại cấp cho huynh tin nhắn cảnh báo, huynh không quan tâm chút nào? Có lẽ vị hồng nhan tri kỷ ấy của huynh nói không chừng đấy chứ”.

Hạ Tầm bật cười một tiếng: “Ta chỉ biết, muội canh cánh trong lòng chính là chỗ này. Ta nào có cái gì hồng nhan tri kỷ? Cho dù có, cũng không có khả năng tại chỗ này”.

Bành Tử Kỳ ngẫm lại xác thực. Nếu như nói, mặc dù thật sự là cái gì hồng nhan tri kỷ, cũng nên là Dương Húc nghiệt duyên, không cùng Hạ Tầm có quan hệ, trong nội tâm liền thư thái một chút. Nghĩ lại bèn nói: “Nếu như là như vậy, nữ nhân này vì sao làm như vậy, có thể có ý đồ sâu xa, nàng mưu cầu chuyện gì?”.

Hạ Tầm không thể làm gì được nói: “Muội không thể xem xét kỹ lường nội dung phong thư này là thật hay giả sao?”.

Bành Tử Kỳ không nhịn được cười, lúc này mới lên tiếng: “Lời trong thư nói hẳn không giả. Nếu như tất cả theo lời trong thư nói, một ít rương hòm tiền tài này của chúng ta thật bị người ta đánh tráo không phải là không có khả năng. Nếu như nói đây là có người chiếu cố đến chúng ta, cố tình báo trước cũng không quá có khả năng. Chúng ta tài vật tất cả hai mươi xe ngựa, muốn dùng thủ đoạn lừa gạt mang đi cũng không dễ dàng. Chỉ cần chúng ta có cảnh giác, hơi lưu ý một chút liền không có khả năng có người đắc thủ”.

Hạ Tầm vuốt cằm nói: “ừm5 ý của ta cũng thế. Đã như vậy, muội cho rằng nên làm cái gì bây giờ?”.

Bành Tử Kỳ thẳng lưng một cái, ẩn chặt chuôi đao, sát khí đằng đằng nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Ta lại muốn nhìn, là một đám đui mù nào đó dám động thủ trên đầu thái tuế, đánh chủ ý với nhà chúng ta!”.

Hạ Tầm nhìn nàng không nói lời nào. Bành Tử Kỳ nhìn trộm một cái, vội sụp bả vai, có phần chột dạ cười cười, nhỏ giọng nói: “Vậy huynh cảm thấy chúng ta cần phải làm gì?”.

Hạ Tầm thở dài, mở hai tay ra, phủi phủi tay áo, chậm rãi nói: “Tử Kỳ à...”.

“Hử!”.

“Quan nhân của muội là tấn thân một phương, lại là có công danh tủ tài. Muội bây giờ đã là nữ nhân của ta, không nên hơi một tí là hô đánh hô giết, múa thương múa gậy được không? Khi có thể giảng đạo lý thì không cần phải động đao. Có thể kinh qua việc quan, cũng không cần động đao, nha?”.

“ừm...”.

Hạ Tầm động thân đứng lên, buộc buộc dây lưng. Bành Tử Kỳ cùng đứng lên, hỏi: “Huynh muốn đi đâu?”.

Hạ Tầm nói: “Tuần kiểm ti!”.

Nhìn bóng lưng Hạ Tầm rời đi, Bành Tử Kỳ khóe miệng lén lút nhếch lên: “Hử, lúc huynh giết người, con mắt cũng không nháy, so với ta còn hung ác hơn mười lần, lại còn giả bộ ra vẻ văn nhân, hử!”.

***

Bọn người Vạn Tùng Lình rất có kiên nhẫn, một mực theo đuôi không thôi.

Bọn hắn đem người chia thành mấy nhóm. Nhóm thứ nhất do hắn đích thân dẫn đầu, giả làm thương nhân bán táo, đi cùng đoàn xe với bọn Hạ Tầm, kết bạn với nhau, cùng đi cùng dừng, trên đường xá có ý tiếp cận, đặt lên giao tình.

Nhóm người thứ hai trên đường sắp đặt chướng ngại, muốn cản trở lữ hành đơn độc rất khó khăn, nhưng mà muốn ngăn cản một đoàn xe lớn dừng lại một ngày nửa ngày, bọn có thủ đoạn.

Nhóm người thứ ba trước đó chiếm cứ một tòa miếu nhỏ trên đường, đem hòa thượng trong miếu khống chế, chính mình phủ thêm áo cả sa giả mạo người xuất gia, chờ bọn Hạ Tầm phải lùi lữ trình lại, cần tìm kiếm địa điểm tá túc ngủ qua đêm thì dưới sự dẫn dắt của nhóm người Vạn Tùng Lình mà nhập miếu. Trước đó xếp đặt mấy chỗ tăng xá trong miếu làm cơm cháo, nước trà, cửa ngầm, các loại khả năng, về phần những thứ sử dụng cụ thể, do người giả mạo tăng lữ tùy cơ ứng biến.

Nhóm người thứ tư tùy cơ ứng biến, là bổ túc cho mọi việc. Trong đó bất luận một cạm bẫy nào lộ ra, đều cần bọn họ dựa theo vài loại phương án định ra trước đó tiến hành bổ cứu, bảo đảm kế hoạch trở lại quỹ đạo vốn có. Nếu như tất cả phát triển thuận lợi, như vậy sứ mạng bọn họ là yểm hộ cho đồng bọn rút lui an toàn, không để lại sơ hở.

Bởi vậy cái nhóm người thứ tư này cùng nhóm người Vạn Tùng Lình đi cùng Hạ Tầm vừa là đầu rồng, vừa là đuôi rồng, trong cả kế hoạch phải chỉnh đốn, bổ túc, nắm chắc toàn cuộc, là người có vai trò trọng yếu nhất, phải có đầu óc thông minh. Cách nhìn như vậy cũng không có nhiều người, cái này cũng đúng là nguyên nhân Vạn Tùng Lình tìm tới Tạ Vũ Phi.

Cô gái này thông minh lanh lợi, không chỉ có xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại can đảm cẩn trọng, hắn rất thưởng thức. Hắn còn tính sau khi làm xong vụ này, thì chính thức kéo Tạ Vũ Phi nhập bọn. Nhân tài kiệt xuất như vậy nếu là làm một mình nhiều lắm chỉ là làm ăn nhỏ, không khỏi đáng tiếc.

Hắn cũng không lo lắng Tạ Vũ Phi sẽ phản bội. Tất cả mọi người đều là lừa đảo, nàng cùng lắm là bỏ đi, đặt mình ra ngoài sự việc, có đạo lý nào làm hỏng chuyện tốt của hắn? Còn nói nữa, cô gái này cũng đã biểu hiện ra lòng tham của nàng. Nàng đã lừa gạt đại thương nhân Triệu Tử Khải kia, đương nhiên không có lý do buông tha dê béo Dương Húc này, hai mươi xe tài vật, chia cho nàng một xe có sao? Hắn còn muốn bồi dường cô gái này thành phó thủ của chính mình.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Tạ Vũ Phi lại có thể gửi thư cảnh báo Hạ Tầm.

Thế là, hắn thuận lợi kết bạn Hạ Tầm, hai người xưng huynh gọi đệ trở thành bằng hữu trên đường.

Bọn họ thuận lợi phát hiện, con đường đã bị phá hư, chuyển đường khác trong ngày mà đi thì không kịp.

Hắn thuận lợi dẫn người một nhà Hạ Tầm tới chỗ chùa miếu ở góc núi cách đó không xa. Nghe nói hắn buôn bán thường xuyên qua nơi đây, là ngựa già quen đường. Hạ Tầm vui vẻ đi theo.

Hắn lại để cho Hạ Tầm rất thuận lợi tháo tài vật xuống toàn bộ khóa tại chỗ thiền đường, chỉ việc phái người trông coi ngoài cửa.

Cuối cùng, nhân mã Tuần kiểm ti Phượng Dương đột nhiên xuất hiện, thuận lợi cứu ra hòa thương bị giam trong mật thất, đem bọn chúng một mẻ hốt gọn...

Đỉnh núi, trong rừng, hai thiếu nữ sóng vai đứng tại đó, nhìn đoàn xe của Hạ Tầm tiếp tục đi về phía nam.

Nam Phi Phi tựa vào vai Tạ Vũ Phi: “Người ta đi rồi, cũng sẽ về nhà người cầu hôn. Người có nguyện ý hay không cũng không làm được gì! Huynh trưởng như cha, ca của người làm chủ. Thực ra người này cũng không xấu! Có tài có mạo, ngoan ngoãn về nhà chờ lập gia đình được không? Sau này cũng không cần hối hả ngược xuôi như vậy”.

Tạ Vũ Phi buồn bực nói: “Đừng huyên náo có được không? Ngươi đừng làm phiền ta!”.

Nam Phi Phi bĩu môi: “Lại lên mặt đại tỷ. Ngươi làm cho rõ ràng. Luận số tuổi, ta gọi là chị ngươi. Luận nhập môn trước sau, ta có thể là chị ngươi. Sư phụ ngươi là mẹ ruột ta đó, ngươi lớn hơn ta cũng phải gọi ta một tiếng sư tỷ”.

Tạ Vũ Phi hừ một tiếng, bước xuống núi. Nam Phi Phi vui vẻ nói: “Thế nào, ngươi nghĩ thông suốt rồi?”.

Tạ Vũ Phi nói: “Không nghĩ ra cũng phải trở về. Ca ca ngốc của ta... ài! Ngươi đừng phiền ta.

Nam Phi Phi lè lười, thì thào lẩm bẩm: “Khi chưa gặp hắn, một ngày mắng hắn tám lẩn, thật ra còn không phải nhớ người ta sao? Bây giờ người ta đến đây, ngươi ngược lại bắt đầu lên mặt, không lấy chồng? Ta tin ngươi mới là lạ. Lúc gặp đại ca ngươi, ngươi còn không ngoan ngoãn nghe hắn phân phó? Hừ!”.

***

Từ sau đời Tần Hán, Mạt Lăng luôn là trung tâm chính trị, kinh tể và văn hóa Giang Nam. Mãi cho đến đầu Tam quốc Tôn Quyền mới đem cái trang tâm này dời về Kim Lăng, cho nên tại Giang Nam có câu: “Trước có Mạt Lăng sau có Kim Lăng”.

Trấn Mạt Lăng là vùng đất trọng yếu, phố phường phồn vinh, là thành trấn thật lớn. Nhưng mà thoáng cái tràn vào hơn hai mươi cỗ xe ngựa, tràng diện này cũng không thấy nhiều. Bởi vậy khi đội xe này tiến vào thôn trấn liền khiến cho người trong trấn chú ý.

Tiếu Quản sự ngồi ở đầu một cỗ xe ngựa, quần áo gọn gàng, lồng ngực ườn cao. Hắn kích động xem từng cọng cây ngọn cỏ trong Mạt Lăng trấn, một viên gạch, một viên ngói. Mỗi khi nhìn thấy một chỗ cùng địa phương hắn năm đó rời đi có sự biến hóa, trong nội tâm hắn luôn luôn nóng lên một loại cảm giác.

“Trở lại rồi, rốt cuộc trở lại rồi! Lão gia, phu nhân, các ngươi trên trời có linh, chính mắt nhìn xem thiếu gia của chúng ta đã về rồi!”.

Nhẹ nhàng vuốt ve linh vị lão gia giấu ở trong ngực mình, Tiếu quản sự kích động nước mắt vòng quanh trong mắt.

Đoàn xe dưới sự chỉ điểm của lão, đi đường lớn ngõ nhỏ, dần dần đi tới hai cây hòe đón khách lớn trong một cái ngõ dài. Nhà thứ tư trong ngõ chính là nhà Dương Đỉnh Khôn.

“Thiểu gia, sắp đến nhà chúng ta rồi, người còn nhớ được chỗ này không?”.

Không kìm chế được Tiếu quản sự vừa đến ngõ nhỏ liền nhảy xuống xe, chạy đến bên người Hạ Tầm. Hạ Tầm cũng xuống xe theo sau hắn đi bộ tới. Phía sau đoàn xe là rất đứa bé trong trấn đi theo xem náo nhiệt.

Hạ Tầm nhẹ nhàng lắc đầu. Tiếu quản sự nhịn không được nụ cười vương lệ nói: “Đúng vậy. Khi thiếu gia rời cố hương, còn nhỏ như vậy, làm sao có thể nhớ rõ nơi đây. Ha ha, thiếu giạ, lão Tiếu dẫn đường cho người. Người xem, ngươi xem hai gốc liễu lớn chỗ cổng lớn đó, đó chính là nhà chúng ta”.

Mắt thấy tới gần cửa, Tiếu quản sự chạy như bay tới: “Ổ khóa này sợ là mở không được. Đã hơn chúc năm, đã sớm gỉ rồi. Thiếu gia, hay là chúng ta...”.

Tiểu quản sự vừa muốn nói đập bể cửa sân để mở, đột nhiên thấy cửa khẽ mở ra một khe hờ, không khỏi khẽ giật mình: “Chuyện gì xảy ra vậy? Trong nhà cũng không còn lưu lại cái gì mà, chẳng lẽ gặp trộm”.

Lúc này Hạ Tầm đã đi đến trước mặt, nhìn hình dáng hắn, trầm giọng nói: “Đi vào!”.

Tiểu quản sự hít một hơi lớn, đẩy mạnh cửa viện...

Trong nội viện rất loạn. Trên mặt đất vứt rất nhiều rơm rạ. Vừa vào cửa không xa, chính là một cái hố to, trong hố chứa non nửa nước, đáy hố màu trắng, đó là có người trộn vôi sống sơn tường để lại vết tích. Lại nhìn bên phải, thấy ba mươi cây du năm đó xây dựng nhà mới, cưới vợ, Dương Đỉnh Khôn tự tay trồng, mà chuyển biến thành một loạt chuồng, trong chuồng nuôi có trâu có lừa, vách tường thì là chuồng heo cùng nhốt dê.

Mà nhà cửa, ba gian nhà ngói lớn đó, ngói nóc nhà đã không còn, lộ ra.

Nóc bằng rơm rạ trộn lẫn bùn, cửa sổ cùng cửa đã không còn. Một con gà mái đang tại bệ cửa sổ trống rỗng nhàn nhã mổ sâu.

Tiếu Quản sự sắc mặt trắng bệch, rồi chỗ đó lại trở thành đỏ bừng. Hắn run rẩy thân thể đến mức trên trán nổi lên từng đạo gân xanh như giun: “Ai vậy? Ai vậy? Đem nhà chúng ta làm thành nơi nuôi gia súc? Là ai hủy đi nhà của chúng ta, lão thiên! Phu nhân, lình vị phu nhân?”. Tiểu quản sự lệ rơi đầy mặt nhào vào phòng, lập tức thấy một đàn gà theo cửa ra vào, trên cửa sổ chạy như bay đi ra.

Hạ nhân đi theo Dương gia đều tức giận. Chủ nhân bị nhục, chủ nhân của chính mình chịu cái khuất nhục này, trên mặt chính mình có đẹp mắt không?

Sắc mặt Hạ Tầm chậm rãi phát xanh. Bành Tử Kỳ lo lắng nói: “Quan nhân...”.

Hạ Tầm không nói gì, chỉ là bắt tay dò xét hướng về bên hông nàng, một phen cầm Quỷ nhãn đao của nàng.

Bành Tử Kỳ lo sợ không yên nói: “Quan nhân, huynh... Huynh làm.

Gì?”.

Hạ Tầm mỉm cười nói: “Không sao, chúng ta về nhà, còn chưa giết gà mổ dê chúc mừng một phen? Ha ha, muội còn chưa xem qua ta dùng đao à? Đao pháp của ta không thể so với muội, chiêu thức cũng đơn giản. Nhưng mà người dạy ta đao pháp là một hỗ tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, vong hồn trên tay trên nghìn. Đao pháp hắn vô cùng thực dụng, nhưng mà, muội muốn mở mang kiến thức không”.

Hạ Tầm nói rồi, không đợi trả lời liền cất bước tiến về phía chuồng gia súc. Tiểu Địch vừa thấy, một phen đoạt lấy cái tiêu bổng, chứa đựng nước mắt quát: “Nghe thiếu gia, tất cả đều làm thịt!”.

Dương gia nhiều người đi xa như vậy, há có thể không mang theo côn bổng đao thương hộ thân. Vừa thấy gia chủ động thủ, bọn hạ nhân đều rút ra côn bổng đao thương. Lập tức giữa sân gà bay chó chạy, máu tươi đầy đất.

Bành Tử Kỳ có chút chân tay luống cuống. Chuyện giết gà giết chó này nàng quả thật chưa có làm qua. Loại chuyện bị người dẫm lên trên đầu này, nàng cũng chưa từng trải qua. Đột nhiên trông thấy Hạ Tầm chạy về phía chuồng bò, Bành Tử Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hô to: “Quan nhân không thể! Luật lệ Đại Minh giết trâu bò là trọng tội!”.

Hạ Tầm cắn răng cười gằn một tiếng, giơ Quỷ nhãn đao trong tay lên, hai tay nắm chuôi, dưới chân thành thể, sừng sững như núi, liền thấy hàn quang trong tay hắn lóe lên, cương đao sáng như tuyết giống như một dòng chảy tràn ra.

“Chém!”.

“Phập!”.

Đao thật nhanh! Lực thật tốt!

Hạ Tầm chỉ một đao liền đem một cái đầu trâu cực lớn bổ xuống, máu trâu phun đầy đầu đầy mặt hắn. Một cái đầu trâu cực lớn lăn lông lốc trên mặt đất, gây nên một trận rối loạn.

“Đồ thần diệt quỷ, xong hết mọi chuyện! Giết! Giết! Giết giết giết!”.

Theo tiếng quát lớn của Hạ Tầm, Bành Tử Kỳ thật đã kiến thức đao pháp của hắn.

Không sai. Đao pháp hắn đích thực không theo kịp chiêu thức tinh xảo của Bành gia Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, biến hóa đa đoan, nhưng mỗi một đao của hắn đều là hữu địch vô ngã (có địch không có ta), chưa từng có từ trước đến nay. Bộ pháp dưới chân hắn trầm ồn có lực, di động nhanh nhẹn, người đao hợp nhất, huyễn hóa thành từng đạo sét đánh, một kích trí mạng.

Nơi Hạ Tầm đi qua, ánh đao rạng rỡ lấp lánh. Mỗi một lấp lánh tất có một đạo huyết quang bắn ra. Trong phút chốc, hắn liền xuyên qua chuồng, ở lại phía sau hắn là một mảnh núi thây biển máu, bừa bãi một mảnh, kinh tâm khiếp đảm.

Những đứa nhóc choai choai theo tới cửa xem náo nhiệt kia đều sợ ngây người ra. Bọn chủng thét chói tai chạy ra ngoài: “Tứ đại gia, tứ đại gia. Không hay, không hay. Trâu nhà các người bị người ta giết rồi”.

“Tam thúc. Tam thúc mau đến xem dê nhà các người nuôi bị giết sạch rồi!”.

Hạ Tầm đạp trên mặt đất đầy huyết tinh đi tới, xách ngược Quỷ nhãn đao đưa cho Bành Tử Kỳ, mở miệng cười: “Từ biệt hơn mười năm, nhà chúng ta thật sự có cũ một chút, phải thu thập một phen mới có thể ở, để muội chê cười rồi. Bất quá.

Hắn quay đầu lại, thản nhiên nói: “Lão hương thân môn tộc của ta cho chúng ta tiệc tẩy trần này, vẫn rất thịnh soạn, nàng nói sao?”.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch