Phương lược Tịnh Hải của Lý Cảnh Long phố biến không thuận lợi, quan viên địa phương, hương thân trong trấn, thậm chí người trong chính môn đều có biêu hiện bằng mặt không bằng lòng, ngược lại vệ binh từ phương diện luyện tập này so với bình thường lại thuận lợi hơn. quân đội chính quy nếu so với kỷ luật địa phương nghiêm minh hơn, dễ dàng quản lý.
Nhưng địa phương không thể nhanh chóng tiến hành áp dụng xuống dưới, không cách nào chặt đứt liên lạc giữa dân chúng dân gian với bọn hải tặc, dựa vào quan binh rời bến giết giặc, không nhiều hy vọng thành công thanh trừ hải tặc, ở trên biên, so sánh với việc đối phó với bộ lạc trên đại thảo nguyên càng khó khăn gấp trăm lần, đại pháo đánh muỗi, có lực nhưng không có chỗ dùng.
Cùng may, Lý Cảnh Long không ngừng gây áp lực về phía các cấp quan lại, xử phạt vài hương thân bảo giáp hành sự bất lực, hơn nữa thông báo với cả phủ Hàng Châu, người phía dưới đột nhiên biến dạng thay đổi, tất cả quan lại các cấp đều tích cực, đội thuyền đoạt được càng ngày càng nhiều, hải cảng bến tàu nhanh chóng chồng chất đầy thuyền, mà địa phương áp dụng luật liên đới, tội liên đới làm cho dân chúng quê nhà giám thị lẫn nhau, khống chế nghiêm mật, rất ít khi nghe được có người cấu kết truyền tin tức cho hải tặc.
Nghe tin tức tốt không ngừng đưa đến, Lý Cảnh Long bắt đầu dương dương tự đắc.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng bằng gan tay, không quá nửa tháng, vệ sở bắt đầu phản ánh bọn lính không nghiêm tóc thao luyện, lén kết giao, có đấu hiệu quân tâm không ốn. Sau khi nghe ngóng, lại bởi vì trong nhà một số quan binh vệ sở sinh kế không tốt, bọn họ lục tục thu được tin tức trong nhà, đều yêu cầu quân lương để sớm tiếp tế về nhà, còn có biện pháp xin nghi, vụng trộm chạy về nhà trồng trọt chăn nuôi.
Phải biết rằng hải vệ sở vùng duyên chiêu nạp quan binh đều là đệ tử ngư dân. dân chúng vùng duyên hải toàn là tráng đinh, một gia chủ cần có sức lao động, giờ đây cha mẹ thê nhi không sinh kế, bọn họ đương nhiên không thể an tâm tham gia quân ngũ, Vệ Đô Chỉ Huy Hàng Châu và quan viên vô cùng lo lắng, không ngừng chạy tới chỗ Lý Cảnh Long kêu khố, nhìn tình hình này, Thiết Huyễn kiên quyết phán đoán: Có người giở trò quỷ.
Nhất định là có người muốn lợi dụng loại thủ đoạn này phá hư phương lược Tịnh Hải, mà bắt đầu từ việc binh lính nháo sự trong vệ sở, tám chín phần mười chính là những người liên lạc mật thiết với hải tặc, thậm chí còn làm tai mắt cho người. Hắn đem phân tích của mình nói cho Lý Cảnh Long, sau đó chạy tới Vệ sở Hàng Châu, định tìm hiểu nguồn gốc, lợi dụng chuyện này, bắt được những phần tử âm thầm nháo sự không hợp pháp kia.
Quàn đội rối loạn, làm sao rời bến tiêu diệt hải tặc?
Không nói đến việc rời bến tiêu diệt hải tặc, chỉ tính việc trấn an đàn áp, phòng ngừa quân đội bất ngỡ làm phản, chuyện này đủ để Lý Cảnh Long đau đầu. nếu như hắn chưa tiêu diệt hải tặc, đã bức binh lính làm phản, Chu Nguyên Chương sao có thể bỏ qua cho Hắn?
Lý Cảnh Long nhiều lần cân nhắc, trong lòng có phần không yên, cùng muốn đến vệ sở xem xét tình huống, nhưng hắn chưa đi đến cửa ra vào, đã thấy Tích Giang Bố Chính Sứ tư cùng với rất nhiều quan viên phủ Hàng Châu vội vàng trở về, những người này đều đến tố khố, cáo trạng, góp chủ ý, một đống người loạn hết cả lên. Nói nửa ngày, đầu Lý Cảnh Long to như cái đấu, mới có thể nghe rồ một số thông tin.
Những quan viên này muốn hỏi rất nhiều thứ, rất linh tính, Bố Chính Sứ ti đưa ra vấn đề: phố phường Tích Giang phủ tiêu điều, bán không thể bán. mua không thể mua, rất nhiều thương hành hướng về phía quan phủ kháng nghị, tạo áp lực; trưng thu thuế má xuất hiện khó khăn, dân chúng vùng duyên hải chủ yếu sống bằng kinh thương, nạp thuế đều từ đó, người làm trên đất rất ít, căn bản không phải là thuế chủ yếu của vùng duyên hải, xem tình hình này, năm nay không thể thu thuế, chỉ sợ xuất hiện vấn đề lớn; Bởi vì kinh tế tiêu điều, các nơi cần quan phủ cứu tế, dân chúng nghèo khó không ngừng gia tăng, cần xin lương từ triều đình, giờ đây Lý Cảnh Long là Tống đốc phủ Tích Mân Lường Quảng các tinh vùng duyên hải, chuyện này cần hắn ký tên gật đầu, báo lên bộ hộ, bằng nếu chờ lâu để người chết đói. hoặc là kích động dân biến, hậu quả sẽ khôn lường.
Án Sát sứ ti đưa ra chuyện: không ngừng có chủ thuyền, hộ ngư dân phản ánh chuyện thuyền của bọn họ bị thu lấy, nhưng quan phủ đưa không đủ ngân lượng, đến nỗi không ngừng phát sinh xung đột giữa quan dân, các loại kiện cáo quan tòa tầng tầng lớp lớp xuất hiện, cáo quan, cáo dân. tất cả đều có, không phải trường hợp cá biệt; có mấy quan viên cáo lão hồi hương và thân sì nối danh được địa phương ủy thác, vâng chịu dân ý, chuẩn bị đến triều đình tố cáo Tào Quốc Công cùng và quan viên Hàng Châu làm trái ý dân, lạm dụng quyền hành, quấy rầy địa phương, gây tai họa cho dân chúng; Đồng thời cướp bóc, trộm cướp, hãm hại lừa gạt, các loại án kiện, phạm tội, bắt đầu gia tăng nhanh chóng.
Lý Cảnh Long nghe được những điều đó, hắn liên tục đáp ứng nhất định sẽ nhanh chóng nghi biện pháp giải quyết vấn đề này, thật vất vả mới trấn an được những quan nhân đầy bụng bực tức, sau đó cố làm khuôn mặt tươi cười đích thân tiễn bọn họ ra ngoài, kết quả vừa đến cửa lớn liền phát hiện, những quan nhân này đến cửa cùng ra không được, không biết dân chúng phủ Hàng Châu làm sao biết tất cả quan viên hôm nay đều đến chỗ Tào Quốc Công, tự nhiên tụ tập lại, bao vây quanh chỗ Tào Quốc Công chật như nêm cối, vô cùng hung hăng, vì dân chúng đến đây chờ lệnh.
Lý Cảnh Long không ngừng lui về, leo đến chỗ cao nhất trong đình, là một ngọn núi giả, kiễng chân lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài đình viện người đông nghìn nghịt, liếc nhìn không thấy điếm cuối, không khỏi có phần sợ hãi, vội vàng gọi người điều binh đến bảo vệ, để phòng ngừa dân chúng phía dưới xúc động xông vào phủ đệ, bây giờ người trong phủ ai còn có thể đi ra ngoài?
Lý Cảnh Long bất đắc dĩ, đành phải sai quan phụ mẫu phủ Hàng Châu ra mặt trấn an dân chúng, quan viên phủ Hàng Châu rơi vào đường cùng đành phải ra mặt, khuyên can mãi, giằng co hơn hai canh giờ, cuối cùng cùng làm dân chúng lục tục tán đi, Lý Cảnh Long đang chờ đợi lo lắng lúc này mới đuổi được những quan viên một bụng bực tức cất bước rời đi, rồi hắn về hậu viện đặt mông ngồi lên ghế.
Hơn hai canh giờ, hắn vẫn đứng tại trên hòn núi giả quan sát động tình. Đại thiếu gia gần đây sống an nhàn sung sướng mệt đến ngất ngư, hắn yếu ớt gọi tiếu nha đầu phủ Hàng Châu đến hầu hạ hắn: “Bão cầm, Ty Kỳ, đấm chân cho lão gia, đun một bồn nước ấm, ôi, chân của ta sắp bong ra rồi đây”.
Đợi trong chốc lát, không có động tĩnh gì, cuống họng Lý Cảnh Long lại hô lớn: “Thị Thư, Nhập Họa, mang chén trà ngâm nước vào cho lão gia, cầm thêm mấy món điểm tâm”.
vẫn không có động tình. Lý Cảnh Long giận dữ, liền đi giầy chạy đến phòng nha hoàn xem xét, bốn tiếu nha đầu ở đàng kia buồn buồn tủi tủi, không biết nói chuyện gì, bốn người không hầu hạ ở bên ngoài, khó trách việc không nghe thấy hắn phân phó.
Tâm lý thương hoa tiếc ngọc của Lý Cảnh Long dâng lên. vội vàng thu nhẹ thanh âm, hỏi lý do tứ nữ thương tâm, kết quả vừa nghe xong Lý Cảnh Long liền đen mặt lại, cái rắm cùng không phóng ra, xoay người rời đi.
Ca ca gì đó của nàng, thuyền lớn hai cột buồm bị tuần kiếm tư tịch thu, cho năm xâu tiền, thuyền này lúc trước là chế tạo ở trong thôn. vay tiền của Chu lào gia, cả vốn lẫn lời giờ đây còn chưa ừả hết, thiếu nợ tất cả tám xâu bốn trăm hai mươi tám văn; cha nàng sống dựa vào một vườn vải, bởi vì phố phường tiêu điều, thân sì người nào người nấy đều có chút khó khăn, không có người mua sắm. mắt nhìn thấy vải hư thối biến chất, sắp phải táng gia bại sản.
Đây chẳng phải ngột ngạt sao?
Lý Cảnh Long không uống trà, điểm tâm cùng không ăn. chân cùng không rửa, trở về phòng ngủ lên giường nằm, cân nhấc xem dấu hiệu này có phải là quan viên vùng duyên hải liên thủ tiến hành phản công và chống cự hắn không, rốt cuộc thủ đoạn gì mới có thể giải quyết khốn cảnh trước mất, người trong nhà lại đến, mang theo một bức thư.
Lúc này không chỉ có Hạ Tầm và Tô Dĩnh tạo phiền toái cho hắn, vừa vặn, muốn nói tình cờ thật ra cùng không tính là tình cờ, bởi vì Hạ Tầm lúc trước nói với Tô Dĩnh là Lý Cảnh Long không có thời gian cùng không có đủ kiên nhẫn đến những chỗ nghèo nàn ở phủ Hàng Châu áp dụng một chiến dịch Tịnh Hải, lo lắng đến tuổi già của Chu Nguyên Chương, tám chín phần mười trong năm nay sẽ quy thiên, chỉ là Hắn không ngỡ Lý Cảnh Long tuy bởi vì Tình Nan mà nối danh lọt vào trong sử sách, trơ thành bao cỏ lớn nối danh Đại Minh triều, thật ra một thân cùng không phải là vô năng đến mức không chịu được tình trạng như thể, khứu giác chính trị của hắn cùng rất linh mẫn, đại cục trong triều biến hóa, Hắn đã chú ý đến thời khấc này.
Người nhà phủ Tào Quốc Công mang đến cho Lý Cảnh Long một tin tức làm hắn rất bất an: bệnh tình Hoàng Thượng tăng thêm. tháng này đã ngất hai lần. Lý Cảnh Long nghe xong tin tức này, hận không thể chắp cánh bay trở về thành Kim Lăng: Bất kể là tiên đế uỷ thác, hoàng đế mới đăng cơ, thần tử kịp thời xuất hiện ở bên người hoàng đế, so với đại thần một cái bóng cùng không thấy tốt hơn nhiều lắm, nhưng việc ở phủ Hàng Châu bên này quấn thân, dừng việc tiêu diệt hải tặc là không được, lại
không có chiếu thư của hoàng đế, hắn sao có thể nói đi là đi?
Chính lúc khó chịu này, thị vệ bỗng đến bấm báo, Dương Húc Dương Tống kỳ đến.
Lý Cảnh Long lần này không bắt bẻ tìm kiếm tật xấu của Hạ Tầm. hắn nhìn Hạ Tầm thật lâu nói: “Lần trước đó, ngươi vốn nói với Quốc Công, điều kiện mở biển thông thương của đảo Song Tự, cùng chúng ta liên thủ đối phó Sở Mễ bang và Trần Tổ Nghĩa, đây là ý tứ của hải tặc trên đảo Song Tự sao?”
Hạ Tầm sao có thể dại dột nhận điều đó là do mình đề nghị, hắn hạ thấp người nói: “Bẩm Quốc Công, ty chức là người trong Cẩm Y vệ, tìm tung tích, thám thính túi tức, vốn là sở trường ty chức, cho nên có thể từ trong miệng dân chúng quan hệ mật thiết với đảo Song Tự dò xét được mục đích của bọn họ, nhưng ty chức lại chưa từng trực tiếp quan hệ với hải tặc Song Tự, những người dân miền biến này nói thật hay giả, hôm nay còn khó có thể phán đoán, ngày đó ty chức nói với Quốc Công, cùng chỉ là mong Quốc Công tham khảo”.
Lý Cảnh Long hơi thất vọng à một tiếng, từ từ đứng lên đi lại trong sảnh, hồi lâu lại trầm ngâm nói: “Mấy ngày nay, ngươi tìm hiểu được những tin tức gì. tình hình đảo Song Tự hôm nay như thế nào?”
Hạ Tầm ôm quyền nói: “Sở Mễ bang đã hiệu trung với Trần Tổ Nghĩa, dục vọng nhất thống Đông hải, giúp Trần Tổ Nghĩa đặt chân lên đại lục, tranh giành Trung Nguyên. Đảo Song Tự này cách phủ Hàng Châu thời gian đi rất ngắn, chỉ khoảng hơn trăm dặm, là một cảng tự nhiên, dùng làm căn cứ địa vô cùng tốt, cho nên Trần Tổ Nghĩa quyết tâm phải có được.
Nhưng người ở đây không phải người cùng đường với Trần Tổ Nghĩa, hải tặc trên đó dùng buôn lậu là chính, quan hệ mật thiết với dân chúng vùng duyên hải, rất nhiều ngư dân gia cảnh nghèo khó vùng duyên hải tham gia, cho nên không muốn cùng Trần Tổ Nghĩa đốt giết đánh cướp làm việc ác, làm bạn với Sở Mễ bang.
Nhưng, Sở Mễ bang không chịu đồng ý tấn công đảo Song Tự, giờ đây lại có Trần Tổ Nghĩa trợ giúp, đảo Song Tự khó có thể chống lại bọn họ, ty chức nghe được tin tức nói, song tử đảo đang đàm phán với Trần Tổ Nghĩa, hình như có ý đáp ứng nhập bọn, chỉ là giờ đây Song Tự bang không muốn dâng đảo Song Tự ra, mà Trần Tổ Nghĩa đối với Song Tự lại quyết tâm phải có được, Hắn hình như cùng biết Song Tự bang đáp ứng nhập bọn có ý rất qua loa, bởi vậy thủy chung không chịu buông tha cho đảo Song Tự, bởi vì điều này, song phương còn đang giằng co. Nhưng mà, ty chức nghi, nếu Trần Tổ Nghĩa áp bức, Song Tự bang hẳn là kiên trì không được bao lâu, có lẽ, bọn họ rất nhanh sẽ thôa hiệp”.
Những lời này thúc đấy Lý Cảnh Long hạ quyết tâm. hắn dừng thân thể lại, một ngón tay chỉ Hạ Tầm nói: “Bổn Quốc Công nhận hoàng mệnh, tiêu diệt hải tặc. Song Tự bang đã không phải đại ác, ta sẽ tạo cơ hội cho chúng lấy công chuộc tội. Ngươi lập tức liên lạc với hải tặc Song Tự bang, thương lượng biện pháp, liên thủ diệt trừ Sở Mễ bang, Trần Tổ Nghĩa, điều kiện ra sao, bôn Quốc Công đáp ứng bọn họ, việc bọn họ chiếm đoạt hải đảo, hành vi buôn lậu hàng hóa không hợp pháp, không đáng để truy cứu!”